Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 257: Đại hội tỷ võ bắt đầu




Trường Nhĩ Định Quang Tiên gật đầu đồng ý: "Sư huynh nói phải, lần trước ta chỉ uống thêm mấy chén với vài vị nữ sư muội thôi mà người bên đại đội chấp pháp nhất quyết không chịu buông tha, thật sự tức quá. Sư huynh, ngài có ý gì hay không?”

Đa Bảo ngẩng đầu nhìn về phía phương xa, trên mặt mang theo một nụ cười nhẹ nói: "Muốn thể hiện được mặt ưu tú của đệ tử ngoại môn chỉ đơn giản là dùng võ và đức để tranh tài, ta định tổ chức một đại hội tỷ võ, dùng võ để luận pháp.”

Trường Nhĩ Định Quang Tiên nhắc nhở: "Sư huynh, dùng võ luận pháp là cách cực hay, nhưng làm thế nào để thể hiện được đức? Nếu chỉ thể hiện vũ lực, chỉ sợ không đạt được yêu cầu của sư tôn.”

"Đến chỗ cần dừng thì dừng, khiêm tốn có lễ, trong quá trình tỷ thí trợ giúp lẫn nhau, có thể xem như có đức không?"

Trường Nhĩ Định Quang Tiên sửng sốt, lúc này hiểu được ý của sư huynh, hắn lập tức lạy một cái rồi mừng rỡ nói: "Sư huynh cơ trí, sư đệ bái phục!”

Đa Bảo mỉm cười nói: "Trường Nhĩ sư đệ, chuyện này phải giao cho ngươi rồi.”

Trường Nhĩ Định Quang Tiên đứng dậy kêu lên: "Sư huynh, ngài cứ ngồi xem là được! Ta chắc chắn sẽ khiến Bạch Cẩm không còn lời nào để nói." Hắn nói xong liền xoay người đi ra ngoài.

Sau khi trở về từ Kim Ngao Đảo, tháng ngày của Bạch Cẩm có thể nói là vô cùng nhàn nhã, mỗi ngày chỉ phải đi thỉnh an, ngắm hoa, chọi chim, câu cá, đánh bài, dù sao cũng không tu luyện được. Đến Đại La cảnh giới rồi thì việc tu luyện cũng không còn bao nhiêu tác dụng nữa, chủ yếu phải dựa vào ‘ngộ’, khổ tu ngàn vạn năm không bằng một chớp mắt ngộ đạo, vì vậy Bạch Cẩm cứ sống thoải mái là được.

Bạch Cẩm ngồi xếp bằng trên một tảng đá xanh cạnh bờ Tam Quang Tiên Đảo, trong tay hắn cầm cần câu, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt biển bình tĩnh, cách đó không xa là Thạch Cơ và Cô Lương đang thổi lửa nướng cá, mùi thịt thơm tỏa ra bốn phía.

Triệu Công Minh từ trên trời bay xuống, hắn chắp tay thi lễ: "Tham kiến các sư huynh, sư tỷ!”

Thạch Cơ và Cô Lương đứng dậy đáp lễ.

Bạch Cẩm vừa nhấc cần câu lên, một con cá vàng nhỏ bằng ngón tay từ trong biển rộng lao vút lên, điên cuồng vặn vẹo trên lưỡi câu.

Bạch Cẩm gỡ con cá vàng be bé xuống ném trở lại biển rồi cười nói: "Công Minh sư đệ, sao ngươi lại tới đây?”

Triệu Công Minh đứng thẳng, nghiêm nghị nói: "Sư huynh, Đại sư huynh muốn tổ chức một đại hội tỷ võ.”

Bạch Cẩm đặt cần câu xuống, nói: "Ngươi kể rõ cho ta nghe xem!”

"Vừa rồi Kim Quang Tiên có truyền tin đến, nói là Đại sư huynh thông báo cho bọn hắn muốn tổ chức một đại hội tỷ võ, dùng võ để luận pháp, cụ thể như thế nào thì ta cũng không rõ lắm."

Bạch Cẩm nói thầm: "Đại sư huynh lại muốn làm cái gì?" Sau đó lại hỏi: "Khi nào?”

“Ba năm sau!”

Tin tức về đại hội võ đạo nhanh chóng lan truyền khắp Tiệt Giáo, thời gian ba năm trong mắt Tiên Thần chỉ là chuyện trong nháy mắt, trước khi cải thiên hoán nhật cũng chỉ là ba ngày mà thôi.

......

Một ngày nào đó của ba năm sau, trên vùng Đông Hải vạn dặm không mây, gió êm sóng lặng, một lôi đài khổng lồ đứng sừng sững giữa Đông Hải, hơn vạn đệ tử Tiệt Giáo vây kín chung quanh, bọn hắn châu đầu ghé tai, vô cùng ồn ào.

Sáu người của đại đội chấp pháp đứng trên một đám mây nhìn xuống võ đài phía dưới, Đại sư huynh muốn làm thì bọn hắn cũng không thể ngăn cản, chỉ có thể đến đây trấn thủ phòng ngừa xảy ra hoảng loạn, bất cứ lúc nào cũng có thể trấn áp.

Trên một đám mây khác, Bạch Cẩm và Thạch Cô đang ngồi xếp bằng, mỗi người cầm một cái chén, trong chén để đầy kem, ba người đang múc ăn.

Cô Lương bĩu môi lẩm bẩm nói: "Sư huynh, đệ tử của Tiệt Giáo chúng ta cũng nhiều thật."

Bạch Cẩm gật đầu, sâu kín nói: "Đúng vậy! Nhiều người thì sinh loạn, vận mệnh hỗn tạp liên lụy đến toàn bộ Tiệt Giáo, đến lúc đó bất kỳ kẻ nào cũng không thể may mắn tránh khỏi, người xui xẻo đầu tiên chính là Đại sư huynh ngoại môn của Tiệt Giáo ta, sóng gió bão bùng, bạch hạc rên rỉ."

Cô Lương gật đầu, tại sao kem của ta nhanh tới đáy vậy? Nàng bèn lặng lẽ đem cái muỗng nhỏ hướng vào trong chén của Bạch Cẩm.

Thạch Cơ nói: "Sư huynh, phía dưới bắt đầu rồi."

Cô Lương vội vàng thu muỗng nhỏ về, vẻ mặt thành thật cúi đầu nhìn xuống không chớp mắt.

Phía dưới, thân ảnh của Đa Bảo hiện lên giữa khoảng không bên trên tế đàn, dáng người cao ngất, ngạo nghễ mà đứng. Một âm thanh thật lớn vang vọng khắp hải vực: "Các ngươi bái sư Tiệt Giáo, học pháp môn của Thánh Nhân, tu đạo luyện pháp ít nhất đã hơn mười năm, hôm nay ta có mặt ở đại hội đấu võ này chính là để kiểm tra quá trình tu luyện của các ngươi. Hãy xuất thủ toàn lực không được giấu giếm, tránh để người khác khinh thường, nói vậy các ngươi đã rõ chưa?"

Tất cả đệ tử ngoại môn đều quát lên: "Rõ!

Đa Bảo ngẩng đầu liếc mắt nhìn Bạch Cẩm, Bạch Cẩm lập tức nở một nụ cười thuần khiết sáng lạn, sư huynh ngươi nghĩ nhiều rồi.

Thân ảnh Đa Bảo ẩn đi.

Trường Nhĩ Định Quang Tiên lớn tiếng nói: "Du Tử sư đệ, Đông Đồ sư đệ lên đài."

Hai đạo thân ảnh bay vọt lên võ đài, hai bên ôm quyền khom lưng hành lễ, sau đó liền đánh nhau ở trên lôi đài, hai thân ảnh đan xen.