Bạch Cẩm gật đầu: "Trước đây Hậu Thổ Tổ Vu thân hóa Địa Phủ trời rung đất chuyển, chấn động hồng hoang, ai ai cũng biết chủ Địa Phủ là Bình Tâm nương nương đại từ đại bi có thể so với Thánh Nhân. Nhưng sư thúc ngài chấp chưởng Thiên Đình lại im hơi lặng tiếng, chỉ có rất ít người đại thần thông mới biết thân phận của bệ hạ ngài. Cách nhìn của chúng tiên thần chốn hồng hoang vẫn còn dừng lại ở thời đại Yêu Đình cho nên bọn hắn mới giữ cảnh giác mãnh liệt đối với Thiên Đình, không dám đến ứng tuyển."
Hạo Thiên gật đầu lia lịa: "Có lý, sư điệt ngươi nói đúng lắm."
Bạch Cẩm búng tay nói: "Vì vậy việc sư thúc ngài phải làm lúc này là khiến bản thân trở nên nổi tiếng để chúng tiên thần khắp hồng hoang biết đến vị Thiên Đế mới là ngài."
Hạo Thiên nói như có điều suy nghĩ: "Hay là ta thông báo danh hiệu của ta khắp hồng hoang?"
"Danh hiệu hoàn toàn vô dụng, điều sư thúc ngài cần là nhân thiết, phải đặt ra nhân thiết của bản thân."
Hạo Thiên sửng sốt: "Nhân thiết? Là thứ gì?"
Sao tiểu sư điệt này nói chuyện khó hiểu vậy?
"Nhân thiết, nghe tên biết nghĩa, chính là thiết lập nhân vật. Nói một cách đơn giản thì ngài muốn làm một Thiên Đế như thế nào, kiểu dịu dàng, kiểu bá đạo, kiểu lãnh khốc hay là kiểu tàn bạo."
‘Sớm nói như vậy không phải là được rồi sao!’ Hạo Thiên thầm lẩm bẩm trong lòng, trầm ngâm chốc lát rồi lắc đầu: "Thật ra ta vẫn chưa nghĩ kỹ."
"Sư thúc, ngươi cho rằng Thiên Đế là kiểu người như thế nào?" Bạch Cẩm dẫn dắt.
Hạo Thiên vừa xoa cằm vừa nói: "Hẳn là đứng trên Cửu Thiên cao vời vợi, vô số tiên thần chúng sinh triều bái, nói một câu có thể thay đổi thiên địa, liếc một cái có thể đảo lộn âm dương." Hắn nói đến đây cũng tự bật cười, giọng điệu đùa giỡn: "Nhưng điều đó là không thể. Đối với ta mà nói, Thiên Đế chỉ là một công việc chấp chưởng trật tự thiên địa mà thôi."
Bạch Cẩm sùng bái: "Tâm tính của sư thúc khiến đệ tử cảm phục, không vì ngoại vật mà vui, không vì bản thân mà buồn, đại đạo chí công, một lòng vì hồng hoang. Sư thúc, ngài chính là Khải Minh Đăng của hồng hoang, là minh quân mà chúng sinh hồng hoang ao ước."
Hạo Thiên hơi sửng sốt: "Ta ưu tú đến vậy ư?"
"Sư thúc, ngài là người trong cuộc không rõ tình hình, tự bản thân không nhìn ra điểm xuất sắc của mình. Trong mắt đệ tử, toàn thân ngài lấp lánh ánh sáng cao quý, quả nhiên đạo tổ lựa chọn rất sáng suốt."
Hạo Thiên cười ha ha, khiêm tốn đáp: "Ha ha, sư điệt à, nói quá rồi, ngươi nói quá rồi, ta nào có xuất sắc như vậy?"
"Sư thúc, ngài cảm thấy Đế Tuấn Thái Nhất thế nào?"
"Đệ nhất hào hùng! Khiến người ta khâm phục."
"Khi bọn hắn chấp chưởng Yêu Đình đã ra uy trấn áp hồng hoang thiên địa, theo ta thì sống chống ta thì chết, gây ra vô số cuộc chiến tranh giết chóc cho hồng hoang nhưng lại không mang lại bất kỳ cống hiến nào cho hồng hoang thiên địa. Tất nhiên sư thúc ca ngợi bọn hắn là đệ nhất hào hùng cũng không sai nhưng lại không phải là Đế Hoàng đạt tiêu chuẩn. Chỉ có một lòng suy nghĩ cho hồng hoang, phục vụ chúng sinh, vì lý tưởng mang lại trật tự cho thiên địa như sư thúc mới là hoàng giả nhân đức thực sự phù hợp với hồng hoang và Thiên Đình."
Hạo Thiên đứng thẳng người, cười phá lên: "Ngươi nói vậy làm ta cũng cảm thấy mình rất giỏi, là lựa chọn có một không hai cho vị trí Thiên Đế, có thể trở thành hoàng giả nhân đức là mục tiêu nỗ lực của ta trong tương lai."
Bạch Cẩm mừng rỡ nói: "Chúc mừng sư thúc đã tìm được phương hướng, bây giờ việc sư phục phải làm là truyền bá tư tưởng của ngài để cho chúng sinh hồng hoang thấy một Thiên Đế của hồng hoang hoàn toàn khác biệt, đương nhiên sẽ có thần tiên đến ứng tuyển."
Hạo Thiên gật đầu lia lịa, mơ hồ có chút chờ mong: "Có lý, giờ phải làm thế nào để chúng sinh hồng hoang biết ý tưởng của ta? Tiếp tục tiến hành thông báo khắp hồng hoang sao?"
"Sư thúc, thứ lỗi cho ta nói thẳng, ngài làm vậy không có tác dụng lớn đâu. Muốn chúng sinh hồng hoang tín phục thì không phải ngài nói thế nào mà là ngài làm thế nào."
Hạo Thiên bất đắc dĩ nói: "Hiện giờ Thiên Đình thiếu nhân thủ trầm trọng, cho dù ta muốn làm cũng không có nhân thủ! Thiên Đình vận hành không phải là chuyện một hai vị thần tiên có thể hoàn thành."
"Sư thúc, thật ra ta ở Đông Hải nhưng vẫn quan tâm tới Thiên Đình, chú ý tới hành động của sư thúc. Ta cũng biết chỗ khó xử của sư thúc, lần này ta đến đây vì phát hiện một cơ hội tốt có thể giúp đỡ sư thúc."
"Cơ hội tốt?"
"Đúng vậy! Một cơ hội không cần quá nhiều nhân thủ mà vẫn có thể làm nên thành tựu, có thể giúp sư thúc ngài và Thiên Đình nổi tiếng khắp hồng hoang."
Hai mắt Hạo Thiên chợt sáng ngời, hắn hỏi ngay lập tức: "Cơ hội gì? Sư điệt, ngươi nói nhanh lên!"
"Sư thúc, ngài đã từng chú ý tới hồng hoang đại địa không?" Bạch Cẩm hỏi.
"Hàng ngày ta tu luyện trong cung điện đã mệt chết đi được, làm gì còn thời gian quan tâm tới hồng hoang đại địa nữa." Hạo Thiên thầm lẩm bẩm trong lòng, sau đó nghiêm mặt nói: "Chưa từng, Thiên Đình không có thần linh, ta phải đích thân ra tay vận hành nên không có thời gian quan tâm đến hồng hoang đại địa."
Bạch Cẩm cảm khái: "Sư thúc tận chức tận trách thật là khổ cực, đạo tổ lão nhân gia thấy được chắc chắn sẽ rất vui mừng."
"Khụ khụ! Thật ra cũng không có gì, thuộc trách nhiệm của ta mà thôi. Sư điệt nói vậy nghĩa là trên hồng hoang đại địa xảy ra biến cố gì sao?"