Bạch Cẩm trực tiếp ngắt lời nói: "Kỳ thực trong số tất cả đệ tử Tây môn thì ta coi trọng nhất hai người, ngươi chính là một trong hai người đó."
"Người kia là ai?"
"Là tiểu mập mạp tên Di Lặc."
Địa Tạng sững sờ, nghi boặc hỏi: "Không phải là Đại Thế Chí sao? Trước đây ta và Đại Thế Chí đều được ngươi tặng thơ.”
Bạch Cẩm than thở nói: "Hồi đó, lúc mới gặp Đại Thế Chí, hắn còn chút linh tính cho nên ta mới tặng một câu thơ xem như động viên."
Địa Tạng thì thầm: "'Bồ đề vốn không cây, gương sáng không phải đài, xưa nay không một vật, nào chỗ bám trần ai?' Hoàn toàn trái ngược với bài thơ tặng ta."
Bạch Cẩm gật đầu nói: "Ban đầu ta đã nói thiền ngộ và cảnh giới của các ngươi khác nhau cho nên mới tặng một câu thơ khác nhau. Hiện tại gặp lại, hình như Đại Thế Chí đã hiểu lầm ý của ta 'xưa nay không một vật, nào chỗ bám trần ai' không có nghĩa là không cần tu luyện. Bây giờ hắn đã buông thả nội tâm của chínhmình, chẳng khác gì so với người thường. Nhưng ngươi thì khác, ta có thể thấy ngươi rất siêng năng 'lau chùi', đạo tâm tươi sáng, đã vượt xa Đại Thế Chí rồi... "
Địa Tạng lộ ra vẻ tươi cười, khiêm tốn nói: "Lão sư quá khen, ta còn kém xa lắm! Ta vẫn luôn ghi nhớ lời lão sư tặng, mỗi ngày tu hành, nửa chữ cũng không dám quên."
Bạch Cẩm thở dài một hơi thật sâu, ngữ khí bi phẫn nói: "Nhưng ngươi đừng bao giờ ưng thuận đại thệ nguyện này, khi ngươi ưng thuận đại thề nguyện, ngươi có biết ta đau xót biết bao nhiêu không? Ngộ tính tu hành của ngươi cũng đạt trình độ cao nhất, tương lai nhất định sẽ là một Đại Năng giả tài ba của hồng hoang, vị trí thủ đồ Tây Giáo cũng chưa chắc không thể giành giật nhưng ngay sau khi đại thề nguyện này được phát ra, ngươi sẽ không còn duyên với Phật vị, rời xa Tây Giáo, chịu đựng gió lạnh mưa ngâu trong địa phủ, vô số kỷ nguyên không thể thoát ra, đây là tình cảnh thê lương cỡ nào, ngươi có từng nghĩ tới không? Ngươi làm vậy là đang cự tuyệt con đường quang minh! Vi sư cảm thấy không đáng thay ngươi, vạn phần thương tiếc."
Địa Tạng bình tĩnh như thường, mỉm cười nói: "Đa tạ lão sư đã quan tâm, phổ độ chúng sinh là nguyện vọng của đệ tử, nếu không biết nỗi khổ của chúng sinh thì sao có thể 'phổ thiên thích cực'? Vạn linh sa vào địa phủ, ta không vào Địa Ngục thì ai vào Địa Ngục?" Cuối cùng hắn nói thêm một câu: "Thật ra đệ tử cảm thấy siêu độ hết vong hồn trong địa phủ không khó."
Bạch Cẩm hỏi ngược lại: "Vậy ngươi cảm thấy cần bao nhiêu thời gian để siêu độ hết vong hồn trong địa phủ?"
Địa Tạng trầm ngâm một chút, tự tin nói: "Tốc độ độ hóa của bần tăng còn cao hơn tốc độ tăng trưởng của vong hồn. Sau khi tính toán tinh vi, ta tự tin chỉ cần mười năm là có thể siêu độ được hết vong hồn trong địa phủ."
Bạch Cẩm nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại, nói: "Đứa nhỏ ngốc, ngươi có bao giờ tính đến việc tốc độ của những vong hồn mới tăng thêm sẽ tăng nhanh hay không? Sinh linh hồng hoang đang dần dần trở lại bình thường, sau này những vong hồn sẽ tăng mạnh, ngươi sẽ không bao giờ có cơ hội thoát khỏi địa phủ."
Địa Tạng lập tức trợn tròn mắt, đúng là hắn đã quên cân nhắc điều này, nỉ non nói: "Không... Sẽ không đâu!"
Bạch Cẩm đưa tay vỗ vỗ Địa Tạng, thương hại nói: "Tiểu Tạng Tạng, mặc dù ta không biết là ai phái ngươi tới địa phủ nhưng chắc chắn hắn không có ý tốt, ta cảm thấy không đáng thay ngươi!"
Địa Tạng bỗng cảm thấy hoảng hốt một hồi, vĩnh viễn bị vây khốn ở địa phủ, không… không thể nào? Sao sư phụ lại có thể hại ta?
Một bông hoa bỗng xuất hiện trước mặt hai người, nhìn kỹ lại thì đã tới trước Bình Tâm Điện.
Trong lòng Bạch Cẩm hiện lên một tia tiếc nuối, ta còn có rất nhiều lời chưa nói đâu! Sao Bình Tâm nương nương lại đích thân đưa chúng ta đến đây?
"Đi thôi! Chúng ta đi bái kiến Bình Tâm nương nương." Bạch Cẩm chỉnh sửa y phục một chút rồi nói.
Địa Tạng thẫn thờ gật đầu, thần sắc có chút mơ hồ, đi theo Bạch Cẩm vào bên trong.
Khi hai người vừa bước vào đại môn của hậu hoa viên, bước chân của Bạch Cẩm bỗng ngưng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh tuấn mỹ trong lương đình kia, trong nội tâm của hắn lập tức hoảng loạn, vạn thú bôn đằng, sao Chuẩn Đề sư thúc lại ở chỗ này? Làm sao bây giờ? Chắc là Chuẩn Đề sư thúc không nghe được lời ta vừa mới đúng không? Chắc là không nghe được đúng không? Ta có thể tin hay không? Sư phụ cứu ta!
Bình Tâm nói: "Bạch Cẩm, tới đây!"
"A...Được."
Bạch Cẩm ngây ngốc đáp lại rồi vội vàng cùng Địa Tạng đi tới, tới bên ngoài lương đình mới cung kính chắp tay hành lễ nói: "Đệ tử bái kiến nương nương, bái kiến... bái kiến sư thúc!"
Địa Tạng cũng chắp tay hành lễ, nói: "Đệ tử bái kiến nương nương, bái kiến sư tôn."
Bình Tâm ôn tồn nói: "Đứng dậy đi!"
Hai người đứng lên, một người trong lòng hoảng loạn, một người lo lắng bất an.
Chuẩn Đề nhìn Bạch Cẩm, cười như không cười nói: "Sư điệt giỏi tài ăn nói, ở Tiệt Giáo thật sự là lãng phí, không bằng tới Tây Giáo chúng ta như thế nào? "
Bạch Cẩm làm cười nói: "Sư thúc, vừa nãy ta chỉ đùa Địa Tạng một chút, hoàn toàn không có tâm tư khác, ngườii đừng hiểu lầm."
Chuẩn Đề cười ha hả nói: "Không hiểu lầm, sư thúc ta thấy rất rõ ràng."
Bạch Cẩm càng chột dạ thêm, lập tức chạy chậm tới, thành thành thật thật đứng sau lưng Bình Tâm, thế giới này quá nguy hiểm, chỉ có thân ảnh yểu điệu của nương nương mới có thể mang lại cảm giác an toàn cho ta.