Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 224: Giao chiến kết thúc




Âm thanh mờ mịt trong hư ảnh của Chuần Đề truyền ra: "Sư muội, ngươi làm như vậy là có ý gì?"

"Bạch Cẩm là do ta mời đến để hỗ trợ, tốt hơn hết là sư huynh đừng đi quấy nhiễu."

Thân ảnh của Chuẩn Đề dần dần ngưng thực lại, bất đắc dĩ cười khổ nói: "Sư muội làm như vậy là đang phòng bị ta sao? Chẳng lẽ giữa các Thánh Nhân với nhau không có lấy một chút tín nhiệm sao? Sư huynh ta đảm bảo sẽ không có ác ý đối với hắn "

"Hắn còn quá nhỏ yếu, chịu không nổi ý tốt của sư huynh."

Bình Tâm nâng chén trà lên nói: "Đây là Thái Cực Trà do Thái Thượng sư huynh đưa tới, mời sư huynh nếm thử."

Chuẩn Đề cũng nâng chén trà lên nếm thử một ngụm, tán thưởng nói: "Trà ngon!" Sau đó hắn tiếp tục quay đầu nhìn ra phía ngoài, lần này Tây Giáo rất mất mặt.

Trên chiến trường hỗn loạn của U Minh thế giới, Bạch Cẩm ho một cái, nói: "Đánh cũng đã đánh, nhốn nháo cũng đã nhốn nháo, mọi chuyện cũng nên kết thúc rồi. Địa phủ âm thần ai về chỗ nấy, duy trì âm dương hòa hợp."

"Vâng!"

Mười vị Âm Thiên Tử và chư vị phán quan, quỷ soái, quỷ sai đều cung kính lên tiếng, chắp tay hành lễ trước Bạch Cẩm, sau đó phiêu diêu bay về phía cung điện của chính mình.

Bên trong Tần Quảng Vương Điện, thân ảnh của Tần Quang Vương hiện lên trên vương vị, đưa tay gõ xuống đồ án của bản thân. Ầm! Ấn Tỳ của Tần Quảng Vương Quỷ Vương lập tức hiện lên.

Đồng thời Ấn Tỳ của Tần Quảng Vương đang trấn áp trên đỉnh đầu của Địa Tạng cũng biến mất, Địa Tạng há mồm thở dốc, sắc mặt vô cùng khó co. Vì sao ta lại chỉ có thể điều động được chút ít lực lượng của địa phủ? Điều này hoàn toàn không bình thường.

Đối diện với đám người trước mặt, Bạch Cẩm nói: "Vô cùng cảm tạ mọi người đã nhiệt tình ủng hộ công tác của địa phủ, đại hội chiêu mộ đã kết thúc, mọi người có thể trở về. Nếu thực sự muốn đến đây nhậm chức, không quan tâm thân phận địa vị cao thấp thì có thể nhận lời mời tiến đến Phán Quan Điện, phán quan sẽ xem xét tìn hình cụ thể để thu nhận."

"Đã xong rồi? Sao ta không có chứ!" Một thanh âm chợt nghĩ tới.

Tất cả mọi người đang tuần tra thị uy, người này muốn làm gì?

Một đại hán có râu hùm ngẩng đầu kích động hét lớn: "Thiên đạo tại thượng, ta nguyện hóa thành đại nhật mang đến quang minh cho U Minh thế giới, U Minh bất diệt, đại nhật vĩnh tồn."

Ầm! Một tia chớp đánh xuống.

"A!" Đại hán có râu hùm kêu thảm một tiếng, tia chớp bắn tung tóe khắp thân, sau đó hắn rơi xuống phía dưới.

Bên trong Bình Tâm Điện, ánh mắt Bình Tâm nương nương yếu ớt nói: "Lục Áp!"

Chuẩn Đề nhấp một ngụm trà, mỉm cười nói: "Nương nương từ bi, hẳn sẽ không tính toán với một tên tiểu bối chứ?"

"Nếu ta muốn giết hắn thì hắn đã chết từ lâu rồi, đâu phải thần hồn câu diệt như thế kia."

Những tiên thần còn lại nóng lòng muốn học theo Địa Tạng lập lời thề Thiên Đạo đều vội vàng ngậm miệng lại, nhớ tới đạo thiểm điện kia thì trong lòng vô cùng sợ hãi, thì ra không phải ai tùy tiện hét lớn một tiếng cũng có thể thành công!

"Nương nương rộng lượng!"

Bạch Cẩm nói: "Địa Tạng, đi theo ta! Những người khác đều lui đi."

Địa Tạng do dự một chút rồi đi theo Bạch Cẩm bay về phía U Minh thế giới.

Quảng Thành Tử nhìn đám người Tây Giáo rồi lạnh giọng nói: "Chúng ta đi!" Sau đó hắn mang đám người của Xiển Giáo rời khỏi.

Di Lặc chắp tay trước ngực nói: "Khẩn Na La, vị thượng tiên bị lôi đình đánh rơi kia có duyên với Tây Giáo, ngươi đi cứu hắn lên. Chúng ta đi."

Khẩn Na La chắp nay trước ngực nói: "Vâng!"

...

Bạch Cẩm và Địa Tạng Vương bay về xuống tầng chót của U Minh thế giới, hai người hoàn toàn không giao tiếp, bầu không khí có chút khó xử.

Tốc độ của Bạch Cẩm chậm lại, Địa Tạng lập tức đuổi kịp, thần sắc lo lắng bất an.

Bạch Cẩm vươn tay vỗ vai Địa Tạng Vương, nói: "Tiểu Tạng Tạng, ngươi chịu ủy khuất rồi."

"Khụ khụ.” Địa Tạng bỗng mở to mắt, khó tin nhìn Bạch Cẩm. Ngươi gọi ai là Tiểu Tạng Tạng?

Bạch Cẩm yếu ớt nói: "Không cần ngạc nhiên như vậy, vi sư biết hết mọi chuyện."

Địa Tạng lui về phía sau hai bước, cau mày nói: "Sư huynh, ngươi có ý gì?"

"Thân là cây bồ đề, tâm như gương đài, thời thời phải lau chùi, chớ để cho bám bụi. Tiểu Tạng Tạng, ngươi còn nhớ không?"

Địa Tạng chợt nhớ ra trước đây mình từng được lão sư chỉ điểm nên đã làm bán sư chi lễ, sau đó hắn nhìn về phía Bạch Cẩm, lập tức lúng túng như thể vừa ăn phải phân.

Bạch Cẩm ung dung nói: “Tiểu Tạng Tạng, ngươi nên gọi ta là gì?”

Địa Tạng kì quái nói: “Lão… Lão sư?”

Bạch Cẩm ho khan một tiếng, hài lòng nói: "Hài tử ngoan, không uổng công vi sư đã thương ngươi."

Trong lòng Địa Tạng càng cảm thấy khó chịu hơn, gọi ai là hài tử ngoan? Hắn cúi đầu, vội vàng chạy về phía trước.

Bạch Cẩm phiêu diêu bắt kịp, nói: "Ta biết trong lòng ngươi không thoải mái, ta cũng biết ngươi bất đắc dĩ, tất cả những việc ngươi làm cũng là bị bắt buộc."

“Sư huynh, ta tự nguyện làm.” Địa Tạng nói.

Bạch Cẩm vỗ vai Địa Tạng nói: "Ta biết! Nếu phương Tây muốn nhúng tay vào địa phủ thì phải hy sinh. Sư mênh khó từ mà! Nhưng tại sao ngươi lại phải hy sinh? Có phải là vị sư phụ ở phương Tây của ngươi ngược đãi ngươi không?”

Địa tạng bất mãn nói: "Sư huynh, sư phụ rất tốt với ta ..."