Tại rừng núi khí độc lan tràn ở phương Bắc có một tòa cung điện huy hoàng, trên tấm bảng của cung điện viết ba văn đại tự viễn cổ ‘Yêu Hoàng Cung’.
Chủ vị bên trong Yêu Hoàng Cung không có một bóng người, bên dưới chủ vị có một thiên vị, trên ghế là một thiếu niên tóc vàng bên hông mang theo một cái hồ lô óng ánh, sắc mặt nghiêm nghị, phía dưới hai bên trái phải có hai thân ảnh đang ngồi.
Phía bên trái là Bạch Trạch yêu râu tóc bạc trắng sắc mặt ôn hòa, phía dưới Bạch Trạch là Phi Liêm Yêu Thánh là một đại hán mặt đen.
Bên phải là Khâm Nguyên Yêu Thánh mặc thanh y, mặt tựa ngọc vô cùng tuấn mỹ, bên dưới Khâm Nguyên Yêu Thánh là Thương Dương Yêu Thánh ăn mặc vô cùng hoa lệ, là một nữ tử.
Lục Áp nói: "Chư vị thúc thúc, Yêu tộc cô độc muốn phục hưng nhất định phải mượn lực bây giờ chiêu mộ nhân thủ ở địa phủ là cơ hội tốt hiếm thấy, nếu chúng ta có thể chấp chưởng địa phủ, Yêu tộc cũng sẽ có được cơ hội tạm nghỉ ngơi."
Phi Liêm Yêu Thánh lập tức oang oang nói: "Ta không đồng ý, địa phủ là do Hậu Thổ Tổ Vu biến thành, Yêu tộc chúng ta đối đầu với Vu tộc, sao có thể tiến vào trận doanh của Vu tộc?"
Khâm Nguyên Yêu Thánh nói: "Ta cũng không tán thành, nếu Yêu tộc chúng ta đi vào địa phủ thì chắc chắn sẽ một đi không trở lại."
Hai vị Yêu Thánh vừa phản đối thì bầu không khí ngay lập tức trở nên ngưng trọng.
Lục Áp nhìn về phía Bạch Trạch Yêu Thánh rồi hỏi: "Bạch Trạch thúc thúc, ngươi thấy thế nào?”
Bạch Trạch vuốt râu cười ha hả: "Nếu Bình Tâm nói Yêu Tiên Thần hay Ma đều có thể tới đó thì đương nhiên chúng ta cũng có thể, với thân phận Bình Tâm thì chắc chắn sẽ không nuốt lời, điểm này không cần hoài nghi.”
Thương Dương Yêu Thánh gật đầu, cất giọng giòn giã: "Bạch Trạch Yêu Thánh nói rất đúng, ta cũng nghĩ như vậy.”
Phi Liêm Yêu Thánh gật đầu nói: "Nếu Bạch Trạch lão đại đã nói được thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.”
Khâm Nguyên Yêu Thánh nói: "Cũng được, chúng ta cùng đến Địa Phủ đấu một trận nào.”
Đáy mắt Lục Áp hiện lên một chút phẫn nộ, lời ta nói thì không được nhưng lời Bạch Trạch nói lại là chân lý, tại sao vậy hả? Từ khi phụ hoàng và hoàng thúc chết đi, bọn hắn chưa bao giờ coi ta ra cái gì cả.
Khâm Nguyên Yêu Thánh nói: "Nhưng chúng ta nên phái ai tới đó? Địa vị quá thấp thì còn không có tư cách tranh thủ.”
Mấy vị Yêu Thánh ngẩng đầu nhìn Lục Áp.
Lục Áp giật mình nhưng vẫn cố gắng gượng cười nói: "Mấy vị thúc thúc, gần đây ta thấy không thoải mái lắm nên muốn bế quan.”
Bạch Trạch vuốt râu, trên khuôn mặt hiền lành là nụ cười sang sảng: "Đi ra ngoài nhiều một chút, tâm trạng tốt thì thân thể cũng khỏe mạnh.”
Khâm Nguyên Yêu Thánh mỉm cười nói: "Hiện tại trong Yêu tộc chỉ có thái tử điện hạ có khí chất hoàng giả, cũng chỉ có ngài mới thích hợp đại biểu cả Yêu tộc đến Địa Phủ.”
Thương Dương Yêu Thánh gật đầu đồng ý: "Thái tử điện hạ có mệnh cách đế hoàng, có thể làm chủ Địa Phủ.”
Đột nhiên Lục Áp đứng lên, sắc mặt tái mét nghiến răng nghiến lợi nói: "Mấy vị thúc thúc đang nói đùa đúng không? Ta là thái tử Yêu tộc, sao có thể mạo hiểm như thế?”
Nụ cười trên mặt Bạch Trạch nhạt dần, hắn bình thản nói: "Ta chưa bao giờ nói đùa.”
Bốn vị Yêu Thánh nhìn chăm chú vào Lục Áp, áp lực cường đại đè lên người Lục Áp giống như trời sụp đất lún.
Lục Áp lập tức tái mặt, hắn khom lưng, mồ hôi chảy ra đầm đìa, trong lòng vừa sợ vừa giận, lập tức nói: "Được! Ta đi Địa Phủ.”
Bốn vị Yêu Thánh lập tức quay đầu đi, áp lực cường đại cũng biến mất chỉ trong nháy mắt.
Lục Áp thở hổn hển, hắn nhìn bốn vị Yêu Thánh một hồi lâu rồi hóa thành một luồng ánh sáng màu đỏ lao khỏi Yêu Hoàng Cung.
Thương Dương lo lắng: "Bạch Trạch, nếu thái tử bị Vu Tộc giết thì làm sao bây giờ?”
Bạch Trạch chậm rãi nói: "Chim non không rời khỏi tổ không thể học được cách bay lượn, không trải qua mưa gió sấm chớp làm sao có thể nhìn thấy phong cảnh trên chín tầng trời? Muốn thành công thì phải chấp nhận rủi ro.”
Hai vị Yêu Thánh còn lại cũng gật đầu đồng ý cách nói này, mỗi một vị cường giả đều phải trải qua cửu tử nhất sinh mới có thành tựu. Yêu tộc không cần một vị thái tử trốn chui trốn nhủi trong Yêu Hoàng Cung.
......
Sau khi lời của Bình Tâm nương nương truyền khắp tam giới, có rất nhiều Tiên, Yêu xuyên qua U Minh đi tới Địa Phủ, dưới sự giúp đỡ của Vu tộc, bọn hắn tập trung lại trong một tiểu thế giới mới mở ra, khung cảnh vừa nhộn nhịp vừa hỗn loạn.
Chúng tiên Xiển giáo tập trung lại một chỗ.
Quảng Thành Tử nhíu mày không vui nói: "Một đám ô hợp thế kia, không biết Bình Tâm nương nương gọi bọn hắn đến làm cái gì? Chỉ bằng những yêu ma này mà đòi quản lý Địa Phủ sao?”
Một kẻ thân người đầu trâu đang đứng đằng trước quay đầu lại nhìn bọn họ, bất mãn nói: "Ngươi là ai vậy? Yêu thì làm sao? Hấp thụ linh khí của nhà ngươi hay là ăn linh quả nhà ngươi? Tại sao lại khinh thường chúng ta?”
Tên đầu ngựa đứng bên cạnh gõ cho tên đầu trâu một cái: “Đừng để ý đến bọn hắn. Ngươi xem, bọn hắn hói đầu nên ghen tị với người có nhiều tóc như chúng ta đấy.”
Đầu trâu gật gật đầu, hắn cất tiếng cười nhạo, sau đó lắc lắc quả đầu đầy lông dài của mình.
Ta... Quảng Thành Tử tức đến mức trợn tròn mắt, nổi trận lôi đình, hắn siết chặt nắm tay, trong mắt lộ ra sát khí.