Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1410: Nội đấu




Bạch Cẩm nhìn Bạch Cẩm bảo châu, nghiêm túc nói: "Pháp bảo này nằm ngoài dự đoán của ta, ai luyện chế vậy?"

Lưu Ly Dược Sư Phật chắp hai tay trước ngực, trả lời: "Đây là pháp bảo do sư tôn ban thưởng!"

"Thì ra là bảo vật của Thánh Nhân, thảo nào có uy năng như vậy! Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi."

Dược Sư Lưu Ly Phật chắp hai tay trước ngực nói: "Câu Trần Đại Đế nổi tiếng khắp hồng hoang, chúng ta không địch lại. Nhưng Đế Quân cũng không thể thoát khỏi chúng ta."

"Vậy thì thử xem!"

Bạch Cẩm sải bước đi về phía trước, Đại Đế Pháp Tướng cao lớn bước đi trong tinh không, vô cùng uy nghiêm thần thánh.

Bạch Cẩm bảo châu bỗng lao ra, tay kết ấn, đồng thời hô: "Đấu, thiên địa trợ lực, quả cảm vô địch" Một vệt sáng màu vàng đậm từ hư không hiện ra, quấn trên người Bạch Cẩm bảo châu, vung về phía Bạch Cẩm, uy lực cực lớn.

Đại Đế Pháp Tướng Bạch Cẩm vẻ mặt dửng dưng, hơi vươn tay ra, rầm rầm! Vô số Công Đức Kim Tiền bay ra từ trong hư không, hóa thành một chuỗi Công Đức Tỏa Liệm quấn lấy Bạch Cẩm bảo châu.

Bạch Cẩm bảo châu ra sức dãy dụa, Công Đức Tỏa Liệm lung lay ken két, nhưng không có dấu hiệu đứt gãy.

Đại Thế Chí Bồ Tát đột nhiên nghĩ đến một món pháp bảo của Bạch Cẩm, cả kinh kêu lên: “Không ổn!”

“Kết thúc rồi!” Giọng của Bạch Cẩm vang lên.

Công Đức Tỏa Liệm bốc cháy hừng hực, ngàn vạn công đức hiến tế, hư ảnh của Lạc Bảo Kim Tiền bao quanh Bạch Cẩm bảo châu.

Trong ngọn lửa công đức, Bạch Cẩm bảo châu lại lần nữa hiện nguyên hình, hóa thành một miếng ngọc Lưu Ly Bảo Châu, bay về phía Bạch Cẩm, bị Bạch Cẩm thuận tay thu vào.

Dược Sư Lưu Ly Phật kinh sợ hét lên: “Trả lại pháp bảo cho ta!”

Bạch Cẩm tung tung bảo châu trong tay, cười ha hả nói: “Có bản lĩnh thì tới đây mà lấy!”

Đại Thế Chí Bồ Tát uy phong kêu lên: “Đại Thế Phật Ấn!” Hắn giơ tay hướng về phía Bạch Cẩm mà ấn xuống, một cái Vạn Tự Phật Ấn khuấy động tinh quang, xoay tròn hạ xuống trấn áp Bạch Cẩm.

Dược Sư Lưu Ly Phật cũng gầm lên: “Ngũ Hành Phong Ấn!” rồi đưa tay đánh về phía Bạch Cẩm, bàn tay hóa thành Ngũ Sắc Thần Sơn rơi về phía Đại Đế chi thể của Bạch Cẩm

Rầm rầm! Vô số Công Đức Kim Tiền bay ra từ trong hư không, phân ra bay về phía Vạn Tự Phù Ấn và Ngũ Sắc Thần Sơn.

Vạn Tự Phù Ấn và Ngũ Sắc Thần Sơn dừng ở trên không trung, Công Đức Kim Tiền dung nhập vào hai cái thần thông, hai cái thần thông lập tức thoát khỏi sự khống chế của Đại Thế Chí Bồ Tát và Dược Sư Lưu Ly Phật. Chúng như thể ăn phải chất kích thích, tách ra thành vô số thần quang, chuyển hướng phân ra trấn áp Đại Thế Chí Bồ Tát và Phật Dược Sư Lưu Ly Phật.

Ầm!

Ầm!

Đại Thế Chí Bồ Tát và Dược Sư Lưu Ly Phật chỉ có thể dùng toàn lực xuất thủ mới có thể đập tan hai cái thần thông này.

Đại Thế Chí Bồ Tát lảo đảo lui về sau, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, vô cùng nghẹn khuất, quát lớn: “Câu Trần Đại Đế, ỷ vào công đức thì có bản lĩnh gì, có giỏi thì đừng dùng công đức.”

Bạch Cẩm cười ha hả nói: “Trẫm nhiều tiền, hơn nữa Kim Tiền đại đạo chính là con đường đại đạo của trẫm, các ngươi không phục sao?”

Dược Sư Lưu Ly Phật lập tức quay đầu lại, lo lắng kêu lên: “Định Quang Hoan Hỉ Phật, mau đến viện trợ!”

Ở phía xa, Định Quang Hoan Hỉ Phật đang chiến đấu không ngừng với Chúc Long, đùa bỡn Tinh Thần, phiên chuyển Tinh Hải.

Nghe thấy tiếng kêu của Dược Sư Lưu Ly Phật ở phía xa, ánh mắt của Định Quang Hoan Hỉ Phật chớp động hai cái, giận dữ quát: “A...! Chúc Long, tâm địa ngươi đúng là ác độc, vậy mà lại phế đi lỗ tai của bổn tọa, ta cho ngươi chết.” Hắn lập tức lao về phía Chúc Long tìm chết.

Trong lòng Định Quang Hoan Hỉ Phật rất rõ! Đánh với cường giả khác, dù có ra sao thì cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu chống lại Bạch Cẩm, thêm cả chuyện trước kia mình phản bội Tiệt Giáo, chỉ sợ Câu Trần Đại Đế sẽ hạ độc thủ. Nhẹ thì bị thương, nặng thì bỏ mạng, có nói gì cũng không thể đi.

Trong lòng Đại Thế Chí Bồ Tát cũng sốt ruột, Quảng Thành Tử chạy đi đâu rồi? Chết tiệt, hắn sẽ không nuốt lời đó chớ! Sức mạnh của Bạch Cẩm không giống Nhị Thi Chuẩn Thánh.

Ngay khi Bạch Cẩm đang chiến đấu với Đại Thế Chí Bồ Tát và Dược Sư Lưu Ly Phật, trong Tinh Không chợt xuất hiện một đại ấn, hung hăng rơi về phía Bạch Cẩm.

Bạch Cẩm lập tức lùi về sau một bước, thân ảnh lập tức lui về phía xa ngàn dặm, bảo ấn rơi xuống, xóa sạch một không gian, vô cùng kinh người.

Dược Sư Lưu Ly Phật ngạc nhiên thốt lên: “Quảng Thành Tử!” Sao hắn lại tới? Hắn không phải người của Huyền môn à?

Đại Thế Chí Bồ Tát kinh hỉ kêu lên: “Quảng Thành Tử, ngươi rốt cục cũng đến rồi.”

Mặc dù Quảng Thành Tử đã nói hắn sẽ đến giúp, nhưng không ngờ hắn tới thật, vừa ra tay đã không chút nhún nhường.

Ở đằng xa, Bạch Cẩm cũng cau mày, ngưng trọng nói: “Nhị sư huynh!”

Quảng Thành Tử từ trong hư không chậm rãi đáp xuống, duỗi tay ra. Phiên Thiên Ấn thu nhỏ lại, bay về phía Quảng Thành Tử, rơi vào trong tay hắn.

Quảng Thành Tử nghiêm khắc quát: “Bạch Cẩm, Tiên Thiên Chí Bảo không phải đại đức không thể giữ, một tên nịnh nọt phản bội Huyền môn như ngươi lấy tư cách gì mà cướp đoạt Hỗn Độn Chung? Cút về cho ta!”

Một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng Bạch Cẩm, Quảng Thành Tử không ngốc, cho dù ngày thường hắn không thích mình thì cũng sẽ không nội đấu với mình. Bằng không nếu vì hắn mà Hỗn Độn Chung rơi vào tay Phật môn, sư bá trách tội xuống, hắn cũng không thể nào gánh nổi hậu quả.

Vẻ mặt Quảng Thành Tử chính nghĩa lẫm nhiên, uy nghiêm nói: “Hai vị sư đệ, chúng ta cùng nhau ra tay ngăn cản Bạch Cẩm, tuyệt đối không thể để cho hắn lấy được Hỗn Độn Chung.”

Đại Thế Chí Bồ Tát và Dược Sư Lưu Ly Phật cảm thấy buồn cười, bây giờ Huyền môn còn đang nội đấu, sao có thể làm đối thủ của Phật Giáo chúng ta? Nhất định là Phật Giáo ta đang hưng thịnh! Đồng thời gật đầu, cười nói: “Đa tạ Huyền môn sư huynh tương trợ!”