Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1405: Thủ đoạn của bản thân




Ba Xà ngẩn ra giây lát, sau đó cảm thán: "Nói đến liêm sỉ thì phải kể tới đệ tử Phật Giáo các ngươi."

Đại Thế Chí Bồ Tát lên tiếng: "Cần bố trí một chút để tránh hỗn loạn."

Bạch Trạch Yêu Thánh mỉm cười nói: "Liên minh lần này là do ta khởi xướng, vậy thì để Yêu tộc chúng ta làm chủ lực!

Yêu tộc ta có bốn vị Yêu Thánh, có thể ra sức giữ chân ba thành viên của đại đội chấp pháp là Triệu Công Minh, Vân Tiêu, Khổng Tuyên." Lợi dụng việc này để giảm bớt sự chú ý của các thế lực khác đối với Yêu tộc. Chỉ cần có thái tử điện hạ ở đây, tốc độ đứng đầu hồng hoang, gần như chắc chắn có thể đoạt được Đông Hoàng Chung.

Đám Đại Thế Chí vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, Yêu tộc ra sức như vậy sao? Rốt cuộc bọn hắn có mưu đồ gì?

Đại Thế Chí Bồ Tát nhìn Di Lặc Phật Tổ, cười ha ha hỏi: "Di Lặc Phật Tổ, ngươi bày tỏ thái độ như thế nào?"

Di Lặc Phật Tổ thản nhiên trả lời: "Lạt Bá Giáo ta người ít thế mỏng, chỉ có thể cầm chân một thành viên của đại đội chấp pháp, vậy quyết định là Kim Cô Tiên!"

Đại Thế Chí Bồ Tát cười gằn: "Ta khinh! Di Lặc Phật, các ngươi mặt dày thật đấy! Kim Cô Tiên là Nhất Thi Chuẩn Thánh, cũng cần ngươi đi giữ chân sao?"

"Vậy ngươi nói xem?"

"Ít nhất thì các ngươi cũng phải giữ chân hai vị cường giả, quyết định là Kim Bằng và Ô Vân Tiên."

Sắc mặt Di Lặc Phật thay đổi, hắn kiên quyết nói: "Không đời nào! Chúng ta không làm được!" Muốn giữ chân hai thành viên của đại đội chấp pháp thì Lạt Bá Giáo có ít nhất là hai vị Nhị Thi Chuẩn Thánh cùng bị cầm chân, hoàn toàn không có khả năng đi tìm Hỗn Độn Chung.

Bạch Trạch Yêu Thánh mỉm cười lên tiếng: "Lạt Bá Giáo mới thành lập, quả thật giữ chân hai vị cường giả cường đại của đại đội chấp pháp thì hơi miễn cưỡng. Nếu giao Kim Cô Tiên và Kim Bằng cho Lạt Bá Giáo, Di Lặc Phật Tổ thấy thế nào?

Di Lặc Phật trầm ngâm giây lát rồi gật đầu một cách miễn cưỡng: "Được!"

Ba Xà cất giọng trầm khàn nói: "Đại Trạch Xà tộc ta có thể giữ chân Ô Vân Tiên."

Đại Thế Chí Bồ Tát đanh giọng nói: "Câu Trần Đại Đế và Tư Pháp Thiên Thần dưới trướng hắn đều giao hết cho Phật Giáo ta."

"Nếu kết minh, có ngại thêm một người không?" Một giọng nói đột ngột vang lên ở đằng xa.

Mọi người rùng mình, quay đầu nhìn sang.

Một lão đạo hói đầu hiện ra trong hư không, sắc mặt hồng hào, tay cầm một cây phất trần.

Trong mắt Bạch Trạch Yêu Thánh lóe lên vẻ kinh ngạc, không ngờ lại là Xiển Giáo. Hắn cười ha hả: "Quảng Thành Tử đạo hữu nói kết minh gì cơ? Chúng ta không biết."

Những người khác đều lắc đầu. Không sai, chúng ta không biết, kết minh gì? Chưa nghe bao giờ.

Quảng Thành Tử khẽ mỉm cười cất lời: "Các ngươi không biết thì bây giờ ta sẽ đề nghị. Chi bằng chúng ta kết minh, cùng nhau vây chặn Bạch Cẩm, các ngươi thấy sao?

Nếu không kết minh, các ngươi tuyệt đối không thể lấy được Hỗn Độn Chung."

Trong hư không lặng ngắt như tờ, đại biểu của các đại thế lực đều hoài nghi. Quảng Thành Tử là đệ tử Huyền môn, vậy mà cũng muốn kết minh với chúng ta để đối phó với Câu Trần Đại Đế, rốt cuộc hắn đang nghĩ gì? Lẽ nào hắn không sợ sau khi xong việc sẽ bị trách phạt sao?

Bạch Trạch Yêu Thánh không cười nữa, cất tiếng hỏi: "Câu Trần Đại Đế cũng là đệ tử Huyền môn, nếu Đông Hoàng Chung rơi vào tay Câu Trần Đại Đế thì cũng là chuyện tốt đối với Huyền môn. Không biết vì sao đạo hữu lại muốn kết minh với chúng ta?"

Trong mắt Quảng Thành Tử lóe lên vẻ lạnh lùng u ám, giọng nói bất thiện: "Từ trước đến giờ Bạch Cẩm không tôn trọng trưởng bối, dùng thủ đoạn nịnh bợ xu nịnh sư tôn, mê hoặc trưởng bối. Bây giờ hắn còn bái Ma Tổ làm sư phụ, là nỗi sỉ nhục của Huyền môn ta.

Nếu Hỗn Độn Chung rơi vào tay hắn thì thế lực của hắn sẽ càng lớn mạnh hơn, cũng sẽ khuấy đảo Huyền môn ta long trời lở đất, đạo nghĩa chẳng còn.

Vì Huyền môn, cũng vì chúng sinh trong thiên hạ, Hỗn Độn Chung tuyệt đối không thể rơi vào tay hắn. Cho dù ta không lấy được cũng không thể để hắn lấy được."

Mọi người đã thấu tỏ, thì ra là hắn lo lắng Bạch Cẩm trở nên mạnh hơn, ảnh hưởng tới quyền uy của mình. Hiểu rồi, ha ha, đời thứ ba của Huyền môn chỉ đến thế mà thôi. Ai nấy đều nở nụ cười.

Bạch Trạch Yêu Thánh khẽ mỉm cười nói: "Chúng ta có thể đối phó với thuộc hạ của Câu Trần. Bây giờ kết minh, ngươi có thể làm gì?"

"Các ngươi quá coi thường Bạch Cẩm, cũng quá coi thường đại đội chấp pháp, bọn hắn mạnh hơn các ngươi tưởng. Chỉ một mình Bạch Cẩm cũng cần ít nhất hai vị Nhị Thi Chuẩn Thánh mới có thể kìm giữ."

Đại Thế Chí nhíu mày quát: "Không thể nào! Hắn cũng chỉ là Nhị Thi Chuẩn Thánh mà thôi."

Bạch Trạch Yêu Thánh nhìn Quảng Thành Tử. Bất kể đối phương có nguyên nhân gì, chỉ cần muốn cùng nhau đối phó với Bạch Cẩm là có thể hợp tác. Về phần Đông Hoàng Chung thì phải xem thủ đoạn của bản thân. So với việc bài trừ hắn, còn phải tăng mạnh đề phòng hắn, chẳng bằng nhận hắn vào liên minh, cùng đối phó với Bạch Cẩm, cũng tiện giám thị.

Bạch Trạch Yêu Thánh gật đầu, trầm giọng nói: "Quảng Thành Tử đạo hữu nói rất đúng, chúng ta không nên khinh thường Bạch Cẩm và đại đội chấp pháp của hắn.

Vậy thì để cho Xiển Giáo phối hợp tác chiến, cùng đối phó với Bạch Cẩm và đại đội chấp pháp, chạy qua chạy lại bên ngoài hỗ trợ khi cần. Các ngươi thấy sao?"

"Ta thấy cũng được!"

"Được!"

"Đồng ý!"

Những người khác đều gật đầu, bày tỏ đồng ý.

"Vậy thì quyết định như vậy nhé!"

Sau đó mọi người im hơi lặng tiếng biến mất trong Tinh Vực, tiếp tục đi tìm Hỗn Độn Chung. Nếu có thể là người đầu tiên tìm được Hỗn Độn Chung, lẳng lặng thu phục, tránh được tranh đấu thì không còn gì bằng.