Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1404: Chi bằng giao cho ta sử dụng




Một tấm trận kỳ hư huyễn tung bay trong tinh hải, dần dần càng lúc càng to, càng lúc càng rõ. So với tấm trận kỳ này, một cái tinh hệ vẫn còn nhỏ bé.

Ầm! Trận văn dần trở nên rõ nét rồi đột nhiên vỡ vụn, hình thành một dòng loạn lưu hư không khổng lồ, xông tới xoắn chết Bạch Cẩm. Nó vừa hung tàn vừa đáng sợ, nháy mắt đã có thể xoắn một Đại La thành bột phấn. Cho dù là Chuẩn Thánh bình thường cũng chỉ có thể chật vật chạy trốn.

Keng! Tiếng kiếm vang lên, một đạo kiếm quang thông thiên triệt địa, chém vào loạn lưu hư không, phân tách loạn lưu hư không thành hai nửa như rẽ nước biển, lấy Bạch Cẩm làm trung tâm mà tuôn trào sang hai bên.

Bạch Cẩm đứng trên vẫn thạch, bốn thanh Tiên Kiếm lơ lửng trước mặt, chính là Thanh Thiên Tứ Kiếm của hắn.

Bạch Cẩm đứng chắp hai tay sau lưng, nhíu mày nói: "Không đúng, trận pháp này rất bất thường. Đây không phải là trận pháp mà Đông Hoàng Thái Nhất có thể thiết lập."

Đông Hoàng Thái Nhất vẫn lạc trong Vu Yêu Lượng Kiếp, lúc đó tu vi của bọn hắn vẫn chưa phải là Chí Cường Chuẩn Thánh, cho dù có khí vận của Yêu tộc gia trì thì thực lực phát huy ra được cũng chỉ gần chí cường, sao có thể thiết lập nhiều đại trận đến mình cũng không thể phá giải. Thế nên Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận này không phải do Đông Hoàng Thái Nhất thiết lập, vậy thì là ai? Sư gia, là hắn sao?

Ầm ầm! Vô lượng Tinh Vực xung quanh bắt đầu xoay tròn, vô số tinh thần xoay quanh Bạch Cẩm. Trong tinh không vũ trụ hình thành một tinh tuyền khổng lồ, từng đạo tinh quang hủy diệt bắn về phía Bạch Cẩm. Mỗi một đạo tinh quang đều được đại đạo gia trì, có thể so với Đại La lực đỉnh cao.

"Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận mạnh thật đấy! Có lẽ nên bảo tiểu sư thúc đến xem, để Thiên Đình của hắn học hỏi thật tốt." Bạch Cẩm cà khịa một câu, sau đó duỗi tay ra đằng trước, lướt trên bốn thanh Tiên Kiếm. Bốn thanh Tiên Kiếm lập tức phóng lên cao, dấy lên dòng kiếm khí ngút trời, quấn siết bốn phương tám hướng.

Ầm ầm! Tinh quang phai mờ, tinh thần vỡ vụn.

Bạch Cẩm hiếm khi ra tay ở hồng hoang, cũng có rất ít người biết thực lực của hắn. Những tu sĩ thượng cổ tồn tại trước Phong Thần đều biết Bạch Cẩm rất mạnh, nhưng cụ thể là mạnh cỡ nào thì khó nói.

Hiện tại Bạch Cẩm vừa ra tay đã hủy thiên diệt địa, bất kể là tinh thần hay là Tinh Hà, Tinh Tuyền đều bị một nhát kiếm chém đứt. Kiếm khí cuồn cuộn trải rộng trăm vạn dặm, trong tầm mắt là kiếm quang soi sáng hư không.

Keng!

Bốn thanh Tiên Kiếm bay vụt trở lại, cắm phập vào vẫn thạch trước mặt Bạch Cẩm. Lúc này, trong Tinh Vực tĩnh lặng như tờ, tinh thần biến mất sạch sành sanh, tinh quang ảm đạm. Tất thảy đều bị chém tiệt.

"Đại trận này không yếu! Nhưng muốn vây khốn mình thì vẫn chưa đủ tầm. Vậy thì mình sẽ nghiêm túc hơn." Bạch Cẩm cười ha ha, tiếp tục ngồi xếp bằng trên vẫn thạch.

Về vấn đề tìm kiếm Hỗn Độn Chung như thế nào, mỗi người có một phương pháp khác nhau. Người thì chọn cách tìm đại trận khắp nơi, kẻ thì chọn cách đối phó với đại trận. Mà sự lựa chọn của Bạch Cẩm là phá giải đại trận. Chỉ cần phá giải Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận này, tìm được vị trí của trận cơ thì Hỗn Độn Chung sẽ xuất hiện. Dựa theo quy luật bí cảnh thông thường thì hẳn là như thế.

Thời gian chầm chậm trôi qua. Nhìn từ bên ngoài, cả tòa đại trận đều đang phát ra tiếng nổ đùng đoàng, tinh đồ vỡ vụn, từng đạo dao động đáng sợ từ trong đó truyền ra. Đây là phản ứng xảy ra khi cường giả hồng hoang đối kháng với tinh đồ.

Hạo Thiên Thượng Đế, Như Lai Phật Tổ, cùng với Tứ Cực Thánh Thú đều chăm chú nhìn Tinh Vực, cõi lòng chộn rộn, hận không thể lập tức xông vào đó, tranh đoạt Hỗn Độn Chung.

Như Lai Phật Tổ mỉm cười lên tiếng: "Bệ hạ, ngươi cảm thấy Hỗn Độn Chung sẽ thuộc về ai?"

"Câu Trần Đại Đế!"

Như Lai Phật Tổ cười ha hả: "Câu Trần Đại Đế rất mạnh, điều này không thể nghi ngờ. Nhưng đây không phải tử chiến. Thế Chí Bồ Tát, Nhiên Đăng Phật Tổ, Di Lặc Phật Tổ, Đại Nhật Như Lai cũng có thể giữ chân Câu Trần Đại Đế trong khoảng thời gian ngắn. Hắn không thể giành được Hỗn Độn Chung."

"Chẳng phải Nhiên Đăng và Di Lặc đã phản bội Phật môn của ngươi sao? Lẽ nào trẫm nhớ nhầm?"

"Chẳng qua là bọn hắn còn nhỏ, không hiểu chuyện mà thôi, cuối cùng bọn hắn sẽ trở về. Mặc dù hiện tại bọn hắn đang giận dỗi, nhưng lúc này ai nấy đều đặt lợi ích của Phật Giáo lên đầu. Ta tin tưởng bọn hắn."

Bên trong Tinh Vực, Di Lặc Phật Tổ, Đại Thế Chí Bồ Tát, Bạch Trạch Yêu Thánh và một số cường giả tán tu tụ tập ở một Viên Thạch Đới.

Đại Thế Chí Bồ Tát thắc mắc: "Bạch Trạch Yêu Thánh, ngươi không đi tìm Hỗn Độn Chung mà lại tập trung chúng ta ở đây vì chuyện gì?"

Bạch Trạch Yêu Thánh khẽ mỉm cười trả lời: "Tất nhiên là vì Hỗn Độn Chung."

Ánh mắt Di Lặc Phật chợt sáng ngời, hắn vội vàng hỏi: "Lẽ nào ngươi đã biết tin tức về Hỗn Độn Chung?"

"Không có. Hỗn Độn Chung xuất hiện vào lúc này chưa hẳn đã là chuyện tốt đối với chúng ta."

Đại Thế Chí Bồ Tát trầm ngâm như có điều suy nghĩ: "Yêu Thánh, ý ngươi là Câu Trần Đại Đế?"

Bạch Trạch Yêu Thánh gật đầu: "Không sai, Câu Trần Đại Đế và đại đội chấp pháp dưới trướng hắn thật sự quá mạnh, nếu bọn hắn hợp lực thì ngay cả chí cường cũng phải rút lui.

Bất kể ai trong chúng ta đều không phải là đối thủ của bọn hắn. Một khi Hỗn Độn Chung hiện thế, ắt sẽ là vật trong tay Câu Trần Đại Đế."

Đại Thế Chí mỉm cười, gật đầu tán thành: "Ta cũng nghĩ vậy. Cho nên chúng ta cần phải kết minh."

Di Lặc Phật Tổ cười khẩy: "Kết minh? Đối phó với Câu Trần Đại Đế sao?"

Đại Thế Chí Bồ Tát nhìn Di Lặc Phật Tổ, cười ha ha nói: "Quân mất, ở đây còn có một con chó săn trung thành của Câu Trần Đại Đế."

Ba Xà Lão Tổ cất giọng trầm khàn nói: "Di Lặc Phật Tổ muốn từ chối sao? Ngươi đừng quên có sự tồn tại của Câu Trần Đại Đế thì ngươi chẳng có cơ hội lấy được Hỗn Độn Chung."

"Từ chối? Không, ta đồng ý."

"Gì cơ? Đồng ý?" Ba Xà Lão Tổ nhìn Di Lặc Phật Tổ bằng ánh mắt khó tin. Sao ngươi lại không hành động theo logic thế?

Di Lặc Phật tỏ vẻ ngay thẳng chính nghĩa, nghiêm mặt nói: "Trong lòng ta, Câu Trần Đại Đế là chí cường giả của hồng hoang, người cường đại như hắn hoàn toàn không cần Hỗn Độn Chung, chi bằng giao cho ta sử dụng."