Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1400: Có duyên với Thiên Đình




Sách bản đẹp được làm bởi Nhân

Zalo: 0945 787 018, bán sách truyện giá rẻ

--------------------------

Dưới tinh không, khí cơ càng ngày càng ngưng trọng, càng ngày càng khuếch đại, như thể chỉ cần chạm nhẹ thôi là sẽ nổ tung, không ai dám làm người ra tay đầu tiên.

Leng keng! Giữa hư không bỗng lao ra một dòng suối màu vàng, nhìn kỹ thì phát hiện dòng suối nhỏ này được hình thành từ Công Đức Kim Tiền.

Mọi cường giả có mặt đều giật mình, Câu Trần Đại Đế tới.

Một số người mỉm cười, ví dụ như các vị tiên thần của đại đội chấp pháp.

Còn có một số người lại nhíu mày có vẻ không vừa lòng, Câu Trần Đại Đế hàng lâm tức là lại có thêm một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ, ví dụ như người thuộc gia tộc Tứ Tượng Thần Thú: Ba Xà, Bạch Trạch...

Mà có một số lại trực tiếp tỏ vẻ chán ghét ngay mặt, ví dụ như Đa Bảo Như Lai của Phật Giáo, đệ tử Xiểm giáo do Quảng Thành Tử đại biểu...

Leng keng! Cả dòng đầy Công Đức Kim Tiền lượn mấy vòng trên không trung, sau đó hóa thành một cánh cửa to lớn nằm hiên ngang giữa không trung.

Cạch!

Cánh cửa mở rộng, Bạch Cẩm bước ra khỏi đó, lập tức lộ ra một nụ cười tươi tắn với mọi người: "Chào buổi tối nhé chư vị đạo hữu buổi, hôm nay xôm tụ ghê nhỉ!"

Chào hỏi xong liền quay sang hành lễ với Hạo Thiên Thượng Đế: “Tham kiến bệ hạ!"

Hạo Thiên Thượng Đế cười đáp lễ: "Đế Quân, cuối cùng thì ngươi cũng trở lại rồi.”

"Bệ hạ, tuy rằng thân ta không ở đây nhưng trái tim ta vẫn luôn hướng về Thiên Đình mà.”

Bạch Cẩm lại hành lễ với Minh Hà giáo chủ: "Tham kiến giáo chủ!"

Minh Hà giáo chủ cũng đáp lễ, hắn cố nặn ra một nụ cười méo xệch: "Giáo chủ có lễ rồi!"

“Minh Hà giáo chủ, sư phụ ta nói có thời gian xin giáo chủ đi Vũ Dư Thiên, thông gia phải đi lại nhiều hơn.”

Giáo chủ Minh Hà gật đầu mỉm cười: "Được!"

“Tham kiến Trấn Nguyên Đại Tiên!”

"Đế Quân có lễ.”

"Nghe nói Đại Tiên lại ghép được cây nhân sâm mới, kết ra nhân sâm vị đào.”

"Ha ha! Không gì giấu được Đế Quân mà, chờ ta trở về sẽ dặn Thanh Phong tặng hai cây non cho Đế Quân.”

“Đa tạ đại tiên!”

Bạch Cẩm lại chào hỏi các đại năng giả khác, từ Cửu Thiên xuống đến Cửu U, không có ai là Bạch Cẩm không biết, đi đến đâu nói chuyện vui vẻ, ngay cả Tứ Tượng thánh thú cũng tươi cười đáp lại.

Phật Tổ Như Lai nhìn thấy Bạch Cẩm giao du tự nhiên với các thế lực lớn bỗng nảy ra một thứ cảm xúc gọi là ghen tị trong lòng, ta mới là Chí Cường Chuẩn Thánh, vì sao Bạch Cẩm còn có thể diện hơn cả Chí Cường như ta?

Như Lai Phật Tổ bỗng nói lớn: "Tinh vực biến thiên, nên có chí bảo xuất thế, không rõ chí bảo này sẽ về đâu?" Giọng nói của hắn vọng khắp Tinh Vực, cũng cắt đứt màn xã giao của Bạch Cẩm.

Bao vị thần thánh đều nhìn về phía Phật Tổ Như Lai, đương nhiên phải tranh đoạt dựa trên thực lực rồi, chẳng lẽ ngươi còn có ý tưởng khác?

Keng! Keng! Keng! Những tiếng chuông chấn động tam giới lại vang lên.

Không khí chung quanh bỗng đặc quánh lại, nào còn đâu sự nhiệt tình như ban nãy nữa, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Tinh Vực, ánh mắt ai nấy cứ như sắp cháy lên ngọn lửa.

Côn Bằng Yêu Sư lớn tiếng: “Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận chính là đại trận vô thượng của Yêu tộc ta, nay trận này xuất hiện cũng coi như là di bảo của Yêu tộc ta hiện thế, vậy nên nó phải về tay yêu tộc mới phải.”

Bạch Trạch, Phi Liêm, Thương Dương, Khâm Nguyên liên tiếp gật đầu đồng ý.

Hình Thiên buồn bực: "Hừ! Linh bảo của thiên địa sẽ về tay người có duyên, khi nào lại trở thành đồ trong tay Yêu tộc của ngươi.

Ngươi có bản lĩnh thì thử gọi tên nó, xem nó có trả lời ngươi hay không?"

“Đông Hoàng Chung!” Một tiếng hét lớn đột ngột vang lên.

Hình Thiên hơi sửng sốt, thật sự có kẻ ngốc thử gọi tên cái chuông à?

Đó là tiếng hét của Đại Nhật Như Lai, hắn mang theo tâm tình kích động khó hiểu vội vội vàng vàng lao vào giữa Tinh Vực, chắc chắn Đông Hoàng Chung là món đồ mà thúc phụ để lại cho ta, nó nhất định là của ta.

Ầm ầm! Khí cơ trong Tinh Vực bắt đầu chuyển động, hơn mười luồng sát khí cấp Chuẩn Thánh đổ dồn xuống chỗ Đại Nhật Như Lai

Rắc! Thời không trước mặt Đại Nhật Như Lai vặn vẹo, từng luồng cực quang rực rỡ bắn tung tóe.

"Phụt!" Đại Nhật Như Lai phun ra một ngụm máu tươi, hắn bay ngược trở về theo tư thế ngửa mặt lên trời, xung quanh là chân hỏa bắn đầy trời.

Giọng nói hùng hồn của Phật Tổ Như Lai vang lên: "Đông Hoàng Chung chính là bảo vật mà Đông Hoàng Thái Nhất từ xa xưa để lại, lẽ ra phải do Đại Nhật Như Lai kế thừa, thần thánh tam giới không nên cướp đoạt mới phải.”

Tiếp đó là giọng của Hạo Thiên Thượng Đế: "Hỗn Độn Chung trở về trong Tinh Vực là đã có duyên với Thiên Đình, nay xem như Thiên Đình nhận nó để tạo phúc cho tam giới đi.” Nói rồi, hắn mở rộng tay hướng về phía Tinh Vực, tử khí trong thiên địa ngưng tụ rồi hội tụ thành một bàn tay khổng lồ bao trùm Tinh Vực, hư thể muốn tóm gọn cả biển sao lại.

Một luồng kiếm quang đỏ như máu, một sợi lông vũ đen kịt, một đóa sen vàng đồng thời hướng lao tới tấn công bàn tay kia.

Ầm ầm! Bàn tay màu tím sụp đổ, dư ba khủng bố bao trùm tam giới.

Hạo Thiên Thượng Đế kêu lên một tiếng đau đớn, thân mình bị chấn động liền lắc lư mấy cái.

Trong thiên địa lại trầm ngưng lần nữa, ai nấy đều bày thế trận sẵn sàng đón địch, nhưng không có ai dám ra tay. Bất kỳ tiên thần nào ra tay đều trở thành mục tiêu công kích của các tiên thần khác, cứ thế giằng co.

Bạch Cẩm nhìn các Chuẩn Thánh xung quanh, rồi nhìn về phía Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận khổng lồ, trong lòng bất giác nghĩ tới một vấn đề: Nhị sư bá đã biết trước vị trí của Hỗn Độn Chung, vậy hắn đã chuẩn bị những gì? Hắn vô thức nhìn sang Quảng Thành Tử vẫn giữ thái độ nghiêm túc uy nghiêm. Sự chuẩn bị của Nhị sư bá không nằm trên người mình mà nằm trên người của hắn sao?