Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1388: Ma Giới khác hồng hoang




Nhưng hắn không dám, Trung Thừa Phật Giáo đã làm cho Phật Giáo nguyên khí đại thương, nếu giờ hắn còn gây chuyện với Thiên Đình chỉ e sẽ dồn Phật Giáo vào thế bí. Thôi, làm như thế nào chỉ đành để Phật Tổ quyết định.

Định Quang Hoan Hỉ Phật miễn cưỡng rặn ra một nụ cười: "Đa tạ ý tốt của Tinh Quân, ta sẽ cân nhắc.”

Thái Bạch Kim Tinh gật đầu với Định Quang Hoan Hỉ Phật, sau đó liền quay sang nói với Đường Tam Tạng phía dưới: "Phật chủ, ngài cứ xử lí chuyện dưới hạ giới cho thỏa đáng, xong xuôi đau đấy thì hãy lên Thiên Đình nhậm chức càng sớm càng tốt.”

Đường Tam Tạng lập tức nói: "Vâng! Bần tăng sẽ nhanh nhất có thể.”

Thái Bạch Kim Tinh biến mất giữa luồng thần quang.

Đường Tam Tạng ngẩng đầu lên nhìn Định Quang Hoan Hỉ Phật, hắn mỉm cười, nói: "Vị Phật hữu này có muốn xuống đây ngồi chơi chút không?"

Định Quang Hoan Hỉ Phật hừ lạnh: "Đường Tam Tạng, ngươi tưởng rúc vào cánh Thiên Đình là có thể yên giấc ngủ ngon sao? Hiện tại đang là lúc Phật môn hưng thịnh, ngươi cứ chờ Phật Tổ hỏi tội đi!" Hắn nói xong rồi cũng biến mất giữa một luồng Phật quang.

Quốc vương của Nữ Nhi Quốc hết sức vui mừng: “Tạng Tạng, chúng ta an toàn thât rồi sao?"

Đường Tam Tạng mỉm cười với nàng, ngay cả giọng nói cũng lộ ra nét thoải mái: "Đúng vậy, Phật Giáo không dám đắc tội Thiên Đình để ra tay với ta đâu.

Việc tiếp theo chúng ta phải làm là thành lập Phật Học Viện, truyền thụ Phật pháp chân chính, phổ độ cho chúng sinh khắp thế gian.”

Trần Đại Nha siết chặt nắm tay be bé đầy quyết tâm: "Cha, con tin cha làm được mà.”

Một khoảng thời gian sau đó, sau khi Phật Tổ trở về vị trí, Phật Giáo lại truyền bá về phía đông, Đường Tam Tạng lãnh đạo các đệ tử, lấy Phật chống Phật, bắt đầu triển khai một trận đấu bằng tín ngưỡng với Tây phương Phật Giáo.

Nếu như tả cuộc chiến giữa Đường Tam Tạng và Phật Tổ Như Lai là chùm pháo hoa chói lòa chứ không phải ánh đao thì trận đánh giữa Phật Giáo và Lạt Bá Giáo phải gọi là chiến hỏa ngập trời.

Tứ đại Bồ Tát xâm lấn Tây Thổ cao nguyên, bọn hắn đối đầu trực diện với Nhiên Đăng Phật Tổ và Di Lặc Phật Tổ, nhưng tiếc là không thể đánh nhanh thắng nhanh, cuối cùng chỉ có thể bước vào thế giằng co.

Phật Giáo đúng là đang lúc hưng thịnh chứ? Đúng, chùa miếu nhà Phật trải rộng khắp bốn châu lớn, tín đồ vô số, nhưng Phật Giáo cũng bắt đầu chia năm xẻ bảy, thực lực giảm mạnh, thậm chí còn không bằng thời kì trước Tây du.

Phật Tổ Như Lai ngồi trong Linh Sơn thấy tình trạng Phật Giáo hiện tại thì ngày nào cũng dùng lửa giận thiêu thân, ngày ngày vẽ vòng tròn nguyền rủa Bạch Cẩm, nếu Bạch Cẩm không có công đức hộ thể thì lời nguyền rủa của Như Lai cũng đủ khiến hắn khốn khổ khốn nạn.

Tại tổng đàn của Ma Giáo, Ma Giới, Bạch Cẩm ngồi trong đại điện bỗng hắt hơi liên tục.

Trước mặt Bạch Cẩm là một cái màn hình đang lơ lửng giữa không trung, tiếng cười vui sướng của Thông Thiên giáo chủ từ trong đó vọng ra: " Sao thế Bạch Cẩm, ngươi sợ rồi à?"

Bạch Cẩm xoa xoa mũi, ngạo nghễ nói: "Sợ? Ta có ngài đứng sau chống lưng thì cần gì phải sợ Ma tộc?

Đấy không phải là sợ, mà ta cảm thấy có ai đang mắng sau lưng đấy.”

Thông Thiên giáo chủ cười ha ha: "Mắng ngươi? Thế thì chỉ có Đa Bảo Như Lai thôi, lần này ngươi chơi hắn một vố thảm quá.

Phật Giáo đại hưng, đúng là đại hưng, đại hưng như thế thì càng hưng càng tốt!

Vừa rồi ta mời Tiếp Dẫn với Chuẩn Đề đánh bài nhưng cả hai đều không tới. Hà hà, chuyện lần này ngươi làm tốt lắm.”

Bạch Cẩm cười nói: "Là do sư phụ dạy giỏi.”

Thông Thiên giáo chủ tiếp tục bật cười: "Ta chẳng dạy nổi ngươi mấy cái âm mưu quỷ kế này, chắc chắn là hai vị sư bá của ngươi dạy rồi! Đúng là ai tên nham hiểm!

Nhưng âm mưu quỷ kế thì không phải thứ dùng lâu dài, ngươi phải học tập nhiều hơn, phải chém hết con đường phía trước đầy chông gai một cách thật đàng hoàng.”

“Vâng!” Bạch Cẩm không nói gì, bao năm rồi mà quan hệ của bọn hắn vẫn như vậy sao? Hắn nghĩ vậy thôi, lúc nói chuyện với Thông Thiên lại quay về giọng điệu cung kính: "Sư phụ nói phải ạ, đệ tử sẽ học theo sư phụ.”

“Ừm!" Thông Thiên giáo chủ gật đầu hài lòng, rồi hắn nói: “Bạch Cẩm, lượng kiếp đã qua, ngươi nên trở về rồi.”

"Sư phụ, hiện tại đệ tử chưa thể về.”

"Vì sao?"

"Nếu đệ tử đi ngay lúc này thì Ma Tổ sẽ nghĩ là đệ tử phản bội hắn, làm vậy sẽ chỉ khiến hắn ghi hận lên đầu ta mà thôi.”

Thông Thiên giáo chủ cười lạnh: "Sợ hắn làm gì? Nếu hắn không chịu thả ngươi thì vi sư sẽ đích thân đến Ma Giới đón ngươi.”

Bạch Cẩm vội vàng nói: "Sư phụ, chuyện này không thể làm vậy, ta có cách xử lý mọi chuyện tuyệt hơn thế.”

Thông Thiên giáo chủ nhíu mày nhìn Bạch Cẩm: “Sao vậy? Chẳng lẽ ngươi muốn ở lại Ma Giới, làm nghĩa tử của ma Tổ ư?"

Bạch Cẩm do dự một lát, sau đó hắn lặng lẽ chỉ tay lên trên, nhỏ giọng nói: "Sư phụ, ta đâu muốn nhận một ông cha nuôi cho mình đâu, nhưng đây là ý của vị trên cao kia kìa!”

Thông Thiên giáo chủ nghĩ một hồi, càng lúc thì nếp nhăn giữa hai đôi mày càng lún sâu. Hắn biết người Bạch Cẩm đang nói là ai, lúc trước Bạch Cẩm từng mang theo hình ảnh đến tận nơi hỏi hắn, nếu đó là ý thức của sư phụ thật thì người làm đệ tử như hắn còn phải phân ra một nửa kia, đúng là phiền toái!

Bạch Cẩm vội cam đoan: "Sư phụ yên tâm, đệ tử vĩnh viễn là đệ tử của ngài, tuy rằng đệ tử nhận Ma Tổ làm nghĩa phụ nhưng trái tim của đệ tử thật tâm vĩnh viễn hướng về sư phụ, đệ tử sẽ luôn hiếu thuận với ngài.”

Thông Thiên giáo chủ khẽ gật đầu: “Đương nhiên là vi sư tin tưởng ngươi, nếu sư phụ đã dặn như thế thì ta cũng không hỏi thêm nữa.

Ma Giới khác hồng hoang, ngươi hãy chú ý an toàn, có gì không ổn thì nhớ liên hệ lại, vi sư sẽ đến cứu ngươi.”

Bạch Cẩm cảm kích: "Đa tạ sư phụ.”