Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1387: Có gì mà không giống




Trường kiếm trong tay Thái Bạch Kim Tinh phát ra những tiếng vang ong ong, hắn nói: "Ta đã chiến đấu với Ma tộc suốt ba mươi ba năm nên sát ý chưa nguôi, kính xin Phật Đà đừng trách.”

Đường Tam Tạng vội vàng chắp hai tay lại hành lễ, cảm kích nói: "Đa tạ thiên sứ giải vây cho bần tăng.”

Thái Bạch Kim Tinh gật đầu với Đường Tam Tạng: "Không cần nói cảm ơn, ta và Ngộ Không có mối quan hệ khá tốt, tính ra chúng ta cũng không phải người ngoài.”

Định Quang Hoan Hỉ Phật sinh lòng giận dữ, một tên Đại La Kim Tiên mà cũng dám làm càn trước mặt Phật ta, Chuẩn Thánh không thể chịu nhục như vậy được!

Nghĩ đến đó, hắn liền vươn tay về phía Thái Bạch Kim Tinh: "Thái Bạch Kim Tinh vô cớ ra tay với La Hán Phật Giáo, cố ý phá hư tình nghĩa giữa Thiên Đình và Phật Giáo, tội không thể tha thứ!

Nay bổn tọa sẽ bắt ngươi đến Lăng Tiêu Bảo Điện, giao cho bệ hạ hỏi tội.”

Thái Bạch Kim Tinh vươn tay ra đằng trước, lòng bàn tay hắn hiện lên một cuộn thánh chỉ màu vàng.

Bàn tay của Định Quang Hoan Hỉ Phật cứng đờ giữa không trung, thôi rồi! Thánh chỉ, thứ này ta không dây vào nổi! Bàn tay đang định vươn ra nhanh trí chuyển lên đầu gãi gãi mấy cái trông như đang gãi ngứa, bầu không khí vô cùng ngại ngùng.

"Phật Đà vừa nói gì vậy?"

“Không có gì!” Định Quang Hoan Hỉ Phật nở một nụ cười hở tám cái răng: "Bổn tọa đến bắt kẻ phản nghịch của Phật Giáo, không ngờ Tinh Quân cũng đến Trường An tuyên chỉ, vô tình ngăn cản đường của thiên sứ, kính xin Tinh Quân thứ tội.

Tinh Quân muốn đi đâu xin cứ tự nhiên, chớ có làm lỡ việc tuyên đọc thánh chỉ của Tinh Quân.”

“Ta đã đến nơi cần đến rồi.” Thái Bạch Kim Tinh nhìn xuống phía dưới, hắn cất giọng uy nghiêm: "Đường Tam Tạng tiếp chỉ!"

Đường Tam Tạng nhấc một góc tăng y rồi quỳ xuống đất, cung kính nói: "Tăng lữ dưới hạ giới là Đường Tam Tạng xin được cung kính nghe thánh huấn!"

Quốc vương Nữ Nhi Quốc và Trần Đại Nha cũng vội vàng quỳ xuống sau lưng Đường Tam Tạng.

Định Quang Hoan Hỉ Phật bỗng dâng lên một cảm giác bất an.

Thái Bạch Kim Tinh mỉm cười hiền từ, hắn trải rộng thánh chỉ rồi bắt đầu đọc: "Hạo Thiên Thượng Đế chiếu viết: Ta nghe dưới hạ giới có tăng lữ Đường Tam Tạng, là người có lòng từ bi, đi mười vạn tám ngàn dặm để lấy được Đại Thừa Chân Kinh của Phật Giáo, sau đó lại tập hợp các pháp của Đông Thổ để lập ra Trung Thừa Phật Giáo, tấm lòng phổ độ chúng sinh như thế khiến trẫm cũng thấy được an ủi.

Hôm nay ta viết chiếu chiêu an, sắc phong Đường Tam Tạng làm thần chủ của Phật bộ trên Thiên Đình, thuộc một trong chín bộ Thiên Đình. Ta ban cho Nguyên Thủy Ngọc Phù, Nữ Oa phù chiêu, chấp chưởng Phật môn khắp thiên hạ, dùng Phật lý của Đông Thổ để phổ độ chúng sinh.

Khâm thử!"

Thái Bạch Kim Tinh khép thánh chỉ lại, cười nói: "Đường Tam Tạng, tiếp chỉ đi!"

Đường Tam Tạng vội vàng giơ hai tay lên, cung kính nói: "Vi thần lĩnh chỉ, quyết không phụ sự tin tưởng của bệ hạ!"

Thánh chỉ trong tay Thái Bạch Kim Tinh hóa thành một chùm sáng lao xuống phía dưới rồi bao phủ khắp cơ thể Đường Tam Tạng, trán Đường Tam Tạng bỗng hiện lên một thần văn hình chữ “Vạn”.

Đường Tam Tạng từ trên mặt đất đứng dậy, trên áo càn trên người hiện lên từng đạo thần văn, thần thánh uy nghiêm không thể nhìn thẳng, thần uy mênh mông bao trùm ra, hai tay chắp lại nói: "Đa tạ bệ hạ!"

Quốc vương của Nữ Nhi Quốc và Trần Đại Nha vội vàng đứng dậy, cả hai hưng phấn nhìn Đường Tam Tạng, hắn thành công gia nhập Thiên Đình rồi, cũng đồng nghĩa với việc Trung Thừa Phật Giáo có thể phát triển hơn nữa, hắn thành công rồi.

Định Quang Hoan Hỉ Phật kêu lên: "Không được, sao bệ hạ lại ra ý chỉ như thế này được, Đường Tam Tạng là đệ tử Phật môn, hắn không phải nhận lệnh của vua dưới hạ giới và Thiên Đình mới phải.”

Thái Bạch Kim Tinh nhìn sang Định Quang Hoan Hỉ Phật, giọng nói lộ rõ vẻ không vui: "Đức Phật, ngươi đang nghi ngờ bệ hạ đó ư?"

Định Quang Hoan Hỉ Phật nghe vậy mới bĩnh tĩnh lại, khóe miệng hắn giật giật, cố kìm lòng lại rồi cất giọng lạnh lùng: "Không dám, nhưng Đường Tam Tạng là đệ tử Phật môn, không thể nhậm chức trên Thiên Đình được, kính xin bệ hạ thu hồi thành mệnh.”

Thái Bạch Kim Tinh cười ha hả: "Đệ tử Phật môn vẫn có thể nhậm chức trên Thiên Đình bình thường, Thiên Đình chúng ta khai sáng như thế, đau có chuyện phân chia, bài xích Phật Giáo với Thiên Đình?

Thiên Đình có ngũ lão ở năm hướng: Tây Thiên Phật Lão, Nam Cực Quan Âm ở phương Nam, Sùng Ân Thánh Đế ở phương đông, Bắc Cực Huyền Linh ở phương bắc, Hoàng Cực Hoàng Giác Đại Tiên tạo trung tâm.

Như Lai Phật Tổ và Quan Thế Âm Bồ Tát cũng có thể nhậm chức ngũ lão trên Thiên Đình thì cớ làm sao mà Đường Tam Tạng lại không được thành thần trên Thiên Đình?"

Định Quang Hoan Hỉ Phật sốt ruột: "Nhưng hai cái này không giống nhau.”

Cái chức ngũ lão kia chỉ là hư danh để đó cho có, nhưng thần chủ Phật bộ mà Đường Tam Tạng được nhận là chức được nắm thực quyền đấy, hắn mà nhận chẳng khác gì đã gia nhập Thiên Đình, đây là cầm đao cắt thịt Phật Giáo chứ còn gì nữa!

Mà còn chẳng phải là cắt một lần xong ngay, về sau Đường Tam Tạng còn có thể không ngừng nhảy nhót, tay cầm con dao nhỏ khứa từng nhát từng nhát vào Phật Giáo, phân chia số mệnh Phật Giáo.

Thái Bạch Kim Tinh cười lớn: "Có gì mà không giống, nếu Đức Phật không hài lòng thì cũng có thể lên Thiên Đình nhậm chức, chúng thần Thiên Đình sẽ nhiệt liệt hoan nghênh ngài ấy.”

Nắm tay Định Quang Hoan Hỉ Phật siết chặt rồi lại buông lỏng, từ trong đôi mắt kia lóe ra những tia sáng dữ tợn. Mấy kẻ trước mắt chẳng kia chỉ là lũ sâu bọ mà thôi, ngay bây giờ, hắn có thể phất tay chém chết Thái Bạch Kim Tinh rồi ép Đường Tam Tạng đi khỏi đây.