Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1374: Trận chiến còn phải đánh ba năm nữa




Bạch Cẩm cười gượng: "Không sao, chỉ là vài bức ảnh thôi không phải sao? Ta cũng chẳng để bụng.

À đúng rồi, Tiểu Kim xóa tài khoản của bọn hắn cho ta."

"Lão bản, ngài cứ yên tâm! Khẳng định là không để lại manh mối, ta sẽ xử lý ngay!"

Tiểu Kim mở cửa xe, đôi chân dài bước vào trong xe thể thao. Vèo! Xe lao vọt đi, lượn một vòng quanh Bạch Cẩm rồi trực tiếp chui vào hư không.

Bạch Cẩm mỉm cười, chìa tay mời: "Mời đạo hữu!"

Ngọc Lâu lão đạo gật đầu một cách miễn cưỡng, bay xuống dưới theo Bạch Cẩm.

Hai người trở lại thuyền rồng, ngồi đối diện nhau.

Bạch Cẩm không biết nói gì hơn: "Đạo hữu, người khác nói bậy thì cũng kệ! Ta là người thế nào, ngươi không biết sao? Sao ngươi lại tin?"

Ngọc Lâu lão đạo cười gượng: "Hành tẩu hồng hoang phải cẩn thận là nhất, cẩn thận là nhất. Hơn nữa, bọn hắn nói quá chân thật."

"Chúng ta cùng chung hoạn nạn ở Ma Giới, ngươi còn không yên tâm về ta. Sư gia của ta là Đạo Tổ đó!"

Khóe miệng Ngọc Lâu lão đạo giần giật. Lại là câu nói quen thuộc này!

"À phải rồi, sao đạo hữu lại đến Đông Hải?"

Ngọc Lâu lão đạo nhăn mặt nói: "Haiz! Ta cũng chẳng muốn đến Đông Hải đâu! Chẳng phải ta đến để lánh nạn sao?"

"Lánh nạn?" Bạch Cẩm lập tức ôm việc vào người: "Có chuyện gì thì cứ nói với ta! Đến nỗi phải lánh nạn cơ à? Nói đi! Ngươi gặp phải chuyện gì? Ta sẽ giải quyết cho ngươi."

"Haiz! Không phải là chuyện của ta, là thần ma đại chiến trong tam giới. Bất kể thần của tam giới chúng ta thắng, hay là ma của Ma Giới thắng, đều ảnh hưởng nghiêm trọng tới tam giới chúng ta.

Ở tên lục địa không có cảm giác an toàn, cho nên ta dự định đến Đông Hải tìm một hòn đảo độc lập ẩn náu."

"Ồ!" Bạch Cẩm hỏi với vẻ nghi ngờ: "Sao ngươi biết ảnh hưởng rất lớn tới tam giới?"

"Đoán!" Ngọc Lâu lão đạo hùng hồn nói.

"Hix! Đoán... đoán? Ngươi suy đoán dựa vào đâu?"

Ngọc Lâu lão đạo tỏ vẻ thần bí: "Ta lén nói cho ngươi biết! Trước đây ta bói một quẻ, cho ra hai kết quả của cuộc chiến này.

Bạch Cẩm trợn mắt, ta không cần bói cũng biết là hai kết quả.

"Một trong số đó là chư thần tam giới thắng, sau đó chư thần tam giới mang theo uy phong của kẻ chiến thắng, xâm lược Ma Giới.

Khi cuộc chiến giữa các Chuẩn Thánh nổ ra, trận chiến này sẽ diệt thế. Một khi Ma Giới sụp đổ, bản nguyên của hồng hoang sẽ bị hao tổn, cũng gây nên sự rung chuyển cực lớn đối với tam giới. Chẳng may Ma Giới sụp đổ, mảnh vỡ rơi vào tam giới, thì đúng là hủy thiên diệt địa! Vì vậy ta phải chạy trốn.

Kết quả thứ hai là chư thần Thiên Đình thất bại, Hạo Thiên Thượng Đế sẽ sử dụng con át chủ bài. Các cường giả như Đại đội chấp pháp trong truyền thuyết, Tứ Phương Thiên Đế trong truyền thuyết, Chân Vũ Đại Đế... đều lên chiến trường.

Như vậy thì Ma Giới chắc chắn cũng xuất hiện cường giả mạnh hơn. Một khi hai bên đánh nhau, đến Thiên Đình cũng có thể bị đánh sập, tam giới cũng có thể diệt vong, chứ đừng nói chi đến Cửu Trọng Thiên. Lão đạo ta không chạy thì ở lại đại lục chờ chết chắc? Có lẽ chạy ra Đông Hải còn có một đường sinh cơ.

Cho dù Hạo Thiên Thượng Đế cam chịu số phận, không dùng con át chủ bài, thì tam giới cũng sắp hứng chịu sự thống trị của yêu ma, Yêu tộc gia nhập Ma tộc, tam giới nhất định sẽ đại loạn. Ta vẫn nên chạy trước thì hơn..."

Hai mắt Bạch Cẩm sáng lấp lóe. Ồ, sư gia đang chỉ điểm cho mình à? Nếu mình còn không hiểu thì đúng là bao năm qua sống uổng phí ở hồng hoang rồi. Sư gia, ngươi bảo ta đi ngăn cản vào lúc đại chiến mất khống chết đây mà!

Hắn nở nụ cười: "Đạo hữu lo xa rồi! Chuyện này tuyệt đối không thể nào xảy ra."

Ánh mắt Ngọc Lâu lão đạo sáng ngời, hắn vội vàng hỏi: "Đế Quân, lẽ nào ngươi có tin tức nội bộ? Là tộc thần của Thiên Đình thắng chắc, cò từ bỏ truy kích Ma tộc sao? Chuyện này không khả thi cho lắm!"

Bạch Cẩm lắc đầu, ngạo nghễ nói: "Ngươi nói rất đúng. Nếu chỉ có chư thần và Ma tộc giao chiến, thì quả thật sẽ giống như ngươi nói, ảnh hưởng tới kết cục của tam giới.

Nhưng chẳng phải còn có bản tọa ở đây sao!

Bản tọa là thần, cũng là ma. Có bản tọa giữ cân bằng, tuyệt đối không để cho tình hình phát triển đến độ không thể thu dọn.

Dù sao sư gia của bản tọa cũng là Đạo Tổ. Bản tọa được sư gia soi sáng, tất nhiên cũng coi sự an nguy của tam giới là trách nhiệm của mình, coi sự bình yên vui vẻ của chúng sinh là hoài bão lớn lao của mình."

Bạch Cẩm ngẩng đầu ưỡn ngực, nói năng dõng dạc hùng hồn, bày ra dáng vẻ một lòng vì việc công, trách trời thương dân vì chúng sinh tam giới.

Khóe miệng Ngọc Lâu lão đạo giần giật, tỏ vẻ khâm phục: "Đế Quân có giác ngộ này, thật sự là khiến lão đạo vô cùng bội phục!"

Bạch Cẩm cười ha hả: "Vì vậy ngươi cứ yên tâm! Ta còn thì tam giới còn, đương nhiên thiên địa cũng sẽ tồn tại."

Ngọc Lâu lão đạo bỗng đứng dậy, chắp tay thi lễ, sốt sắng nói: "Quân, ta còn có việc gấp, phải cáo từ trước."

Bạch Cẩm hỏi với vẻ khó hiểu: "Đạo hữu, ta đã nói là ta sẽ duy trì sự cân bằng giữa thần ma, ngươi không cần chạy trốn. Thế thì còn có chuyện gì?"

"Khi đến Đông Hải lánh nạn, ta đã tặng đạo quán của mình cho vị hàng xóm bên cạnh. Đương nhiên là bây giờ ta phải trở về, đòi lại đạo quán.

Đạo hữu, ta hết rảnh rồi, xin cáo từ trước." Ngọc Lâu lão đạo vội vàng cưỡi mây đạp gió, gấp gáp đi về phía Tây.

Bạch Cẩm cười khan vài tiếng. Vị sư gia này đúng là nghiện diễn kịch, nhập vai vui lắm sao? Nếu không phải mình đã biết trước thì thật sự có khả năng sẽ bị hắn lừa.

Nhưng chuyện sư gia cố ý đến chỉ điểm cho mình, mình không thể phá hỏng. Nếu không, e là sau này mình sẽ đánh mất sự sủng ái của sư gia.

Đây chính là lý do tại sao Bạch Cẩm chưa từng nghĩ tới hậu quả của đại chiến thần ma, cũng không chuẩn bị trước bất kỳ thứ gì, nhưng vẫn phải đồng ý với sư gia, làm bộ đã tính toán trước. Như vậy mới có thể khiến sư gia cho rằng mình nhã nhặn tỉ mỉ, năng lực xuất chúng, tiện trải đường cho việc chấp chưởng Huyền môn sau này.

Bạch Cẩm gọi: "Đào Hoa!"

Cánh hoa đào bay lả tả trước mặt, hợp lại thành một bóng người.

Huyễn Đào Ma Tôn cung kính phúc thân thi lễ: "Bái kiến giáo chủ!"

"Ngươi đi Ma Giới truyền mệnh lệnh của ta, yêu cầu toàn bộ Ma Tôn trưởng lão trong Ma Giáo đến cánh cửa Ma Giới tập hợp, chờ nghe sai phái."

Huyễn Đào Ma Tôn lập tức cung kính đáp: "Vâng!" Thân ảnh lại biến thành một đám cánh hoa bay lả tả.

Bạch Cẩm lại nằm ra ghế, ngẩng đầu nhìn chiến trường trên không. Trận chiến còn phải đánh ba năm nữa, không vội, không vội.