Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1372: Ta không làm gì hết




Theo hiểu biết của ta về tên mập Đa Bảo kia, chắc chắn là trước khi chuyển thế, hắn đã sắp xếp xong cho việc quy vị. Bất kể ai là chủ Linh Sơn, bất kể tam giới biến đổi ra sao, hắn đều trở về đúng hạn, tuyệt đối không gửi gắm việc mình quy vị vào người khác.

Cho dù bây giờ hắn trở về, ta cũng chẳng thấy kỳ lạ."

Nhiên Đăng Cổ Phật nở nụ cười: "Phật Tổ vẫn rất sáng suốt. Thế nên ngươi đã chọn xong đường lui rồi hả?"

"Mấy năm nay ta không sống uổng phí. Cao nguyên tàng địa, đất rộng người thưa, Phật Giáo vốn bất truyền.

Ba mươi năm qua, bản tọa lập ra giáo phá mới tên là Lạt Bá Giáo, truyền Đại Thừa Phật Pháp, hiện tại đã có nền móng.

Cho dù Như Lai trở về, chúng ta cũng có thể trấn giữ tàng địa. Lần này ta tuyệt đối không lùi bước nữa. Ta muốn giành quả vị, Nhiên Đăng Phật Tổ có muốn làm cùng ta không?"

Nhiên Đăng khẽ gật đầu, mỉm cười trả lời: "Được!"

Di Lặc Phật Tổ tươi cười nói: "Nhưng ta cũng không dễ dàng nhường Linh Sơn. Thứ nên cố gắng giành lấy thì ta phải cố gắng giành lấy, nhỡ đâu thật sự có thể làm cho Như Lai Phật Tổ không thể quy vị thì sao!"

Nhiên Đăng Phật Tổ khẽ gật đầu, thân ảnh biến mất trong Phật quang.

Trong một tòa cung điện trên Linh Sơn, Kiều Linh Nhi ngồi xếp bằng trên đài sen, Vạn Tự Phù bao quanh người, tỏa ra kim quang bao phủ hắn.

Một tấm chắn kim quang chia đại điện làm hai nửa, ngăn cách Kiều Linh Nhi trong tấm chắn kim quang. Trong đại điện, mấy trăm La Hán Bồ Tát cầm vũ khí pháp bảo canh giữ bên ngoài kim quang, hai La Hán canh giữ bên trong kim quang.

Cơ thể Kiều Linh Nhi hơi nhúc nhích, lập tức thu hút sự chú ý của hai người trông chừng, rối rít quay đầu nhìn chằm chằm vào Kiều Linh Nhi.

Kiều Linh Nhi nhấc tay, cười gượng: "Hơi tê, ta vận động một chút."

Hai vị La Hán trong coi lẳng lặng nhìn Kiều Linh Nhi hoạt động tay chân, không hề lơi lỏng.

Đột nhiên, một đạo Phật quang nở rộ, nữ Bồ Tát Ngọc Diện từ bên ngoài đại điện đi vào, đoan trang tao nhã, trong sáng thuần khiết.

Tất cả La Hán Bồ Tát đều nhìn không chớp mắt, lẳng lặng nhìn ra bên ngoài.

Ngọc Diện Bồ Tát đi xuyên qua tấm chắn kim quang, đồng thời nói: "Các ngươi ra ngoài trước đi!"

Hai La Hán trông coi gật đầu, đi ra ngoài, xuyên qua tấm chắn kim quang rồi biến mất.

Kiều Linh Nhi nở nụ cười ngọt ngào: "Nữ Bồ Tát, ngươi lại đến đấy à? Hôm nay ngươi mang cho ta món gì ngon?"

Ngọc Diện Bồ Tát đi đến, vung tay lên, một bàn đồ ăn thơm phức xuất hiện trước mặt Kiều Linh Nhi.

Kiều Linh Nhi than thở trong bất lực: "Sao vẫn toàn là đồ chay thế này?"

"Đây là quy định do ngươi đặt ra."

"Ta đã nói với các ngươi là các ngươi chắc chắn nhận nhầm người rồi, ta không phải Phật Tổ chuyển thế gì đó, cũng chưa từng muốn trở về.

Tiểu tỷ tỷ, hay là ngươi thả ra đi! Ta cảm thấy Phật Tổ hiện tại làm rất tốt, ta tuyệt đối không giành với hắn."

Sắc mặt Ngọc Diện chợt ửng hồng. Mặc dù đây không phải lần đầu tiên Kiều Linh Nhi gọi mình là tiểu tỷ tỷ, nhưng lần nào nghe mình cũng thấy ngượng ngùng. Không ngờ sau khi chuyển thế, Phật Tổ nghiêm trang vĩ đại lại... lại... lưu manh như vậy.

Thấy Ngọc Diện Bồ Tát không nói gì, Kiều Linh Nhi đảo mắt, hít hà, sau đó hỏi với vẻ ngờ vực: "Tiểu tỷ tỷ, ngươi có ngửi thấy mùi gì không?"

"Không!"

"Không đúng! Sao ngươi vừa xuất hiện, không khí lại trở nên ngọt ngào thế này."

Ngọc Diện Hồ Ly bất giác run lên, thật sự không đỡ nổi, trên gương mặt nhuộm ráng hồng. Nàng vội vàng nói: "Ngươi nên ăn cơm rồi."

Kiều Linh Nhi nở nụ cười rạng rỡ: "Tiểu tỷ tỷ, ngươi đang quan tâm ta đấy à?"

"Hix!"

"Tiểu tỷ tỷ, ngươi có biết trong những món này, món nào ngon nhất không?"

"Nhân lúc còn nóng thì ăn đi!"

"Không, ta đút cho ngươi ăn."

Kiều Linh Nhi gắp một lá rau cho Ngọc Diện Bồ Tát, mặt mày tươi cười: "Ngoan, nếm thử nào!"

Ngọc Diện Bồ Tát ngu người luôn. Phật Tổ đút thức ăn cho mình! Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng bước tới, hé đôi môi đỏ mọng ra ăn rau. Bỗng nhiên nàng tỉnh táo lại, nét mặt hoảng loạn, cuống quít bước nhanh ra ngoài.

Sau khi ra khỏi cửa đại điện, Ngọc Diện Hồ Ly vươn tay vỗ khuôn mặt nóng hầm hập, thấp giọng thì thầm: "Ngọc Diện, đến Định Quang Hoan Hỉ Phật cũng không cần ngươi nữa, vậy mà ngươi còn nghĩ tới Như Lai Phật Tổ? Ngươi đang nằm mơ à?"

Nàng sải bước đi ra ngoài, giọng nói và dáng vẻ của Kiều Linh Nhi không ngừng hiện ra trong đầu. Mình và Phật Tổ có thể bên nhau không? Lý trí mách bảo là tuyệt đối không có khả năng, nhưng tình cảm lại nói lỡ như Phật Tổ thích Bồ Tát bình thường như mình thì sao? Mình cảm thấy Phật Tổ yêu mình thật lòng.

Ngọc Diện Bồ Tát ôm tâm trạng mờ mịt đi ra ngoài. Mình có nên giúp đỡ Phật Tổ quy vị không? Nếu Phật Tổ thật sự thích mình, vậy thì sau khi Phật Tổ quy vị, mình chẳng phải là Phật Hậu sao? Nhưng phải giúp Phật Tổ như thế nào? Cứu hết đám Quan Thế Âm Bồ Tát ra ngoài sao?

Khi Ngọc Diện Bồ Tát đi ngang qua một khóm hoa trong hoa viên, bỗng nghe thấy tiếng lẩm bẩm: "Hắn thích mình, hắn không thích mình, hắn thích mình, hắn không thích mình."

Ngọc Diện Bồ Tát hơi nhíu mày, vòng qua vườn hoa, trông thấy một vị ni cô ngồi bên luống hoa, trong tay cầm một bông hoa, không ngừng bứt cánh hoa, vừa bứt cánh hoa vừa lẩm bà lẩm bẩm.

"Khụ!" Ngọc Diện Bồ Tát hắng giọng.

Vị ni cô kia lập tức giấu bông hoa tươi trong tay ra sau lưng, cuống quít đứng dậy, cúi đầu cung kính nói: "Bái kiến Bồ Tát!"

Ngọc Diện Bồ Tát nghiêm nghị hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?"

Ni cô hoảng loạn trả lời: "Ta... Ta không làm gì hết. Ta chỉ nghỉ ngơi ở đây một lát thôi."