Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1347: Cản trở ta đưa kẻ tình nghi




Quốc vương Nữ Nhi Quốc đứng bên cửa sổ nhìn dòng xe qua lại bên dưới, cất lời cảm thán: "Nơi này là Trường An, phồn hoa thật đấy! Phồn hoa hơn Nữ Nhi Quốc chúng ta rất nhiều."

Đường Tam Tạng khẽ mỉm cười: "Năm trăm năm trước, bần tăng xuất phát từ nơi này, một đường Tây Hành tới Tây Thiên lấy chân kinh."

Quốc vương Nữ Nhi Quốc quay lại nhìn Đường Tam Tạng, nở nụ cười ngọt ngào: "May mà ngươi đi Tây Thiên lấy kinh, không thì đã chẳng có Nha Nha, ta cũng không gặp ngươi."

Đường Tam Tạng bật cười, cũng gật đầu, chân thành nói: "Rất may mắn!"

Hai người nhìn nhau, tình nghĩa sâu đậm lưu chuyển trong không trung. Bây giờ Đường Tam Tạng không còn chú ý tới thanh quy giới luật gì nữa.

Trần Đại Nha ngồi ở chiếc bàn bên cạnh, vừa che mặt vừa bẽn lẽn nói: "Ôi chao! Sến quá!"

Quốc vương Nữ Nhi Quốc bật cười: "Xú nha đầu!"

"Cứu mạng!"

"Cứu mạng!"

"Ai đến cứu ta với!"

...

Bên ngoài loáng thoáng vang lên tiếng cầu cứu.

Cả nhà Đường Tam Tạng đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy một thiếu nữ ăn mặc mộc mạch đang chạy thục mạng trên đường, vừa chạy vừa gào khóc kêu cứu.

Đằng sau là ba tên hòa thượng lưng hùm vai gấu cầm gậy đuổi theo không dừng.

Người đi đường đều tránh sang bên cạnh, không dám xen vào.

Quốc chủ Nữ Nhi Quốc thấy nữ tử bị ức hiếp, tức khắc nhíu mày tỏ ý bất mãn: "Ngự đệ ca ca, tuy Đại Đường Trường An phồn hoa, nhưng lại lạnh lùng vô tình, một nữ tử yếu đuối cầu cứu trên đường mà không có ai ra tay. Nếu không có ai đi cứu thì ta cứu."

Nàng vừa dứt lời, bên dưới xảy ra biến cố.

Hai nam tử mặc đồng phục màu đen nhanh chóng xông tới, nhảy xa hơn mười thước, rơi bộp xuống phía sau nữ tử, cản hòa thượng của tự miếu lại.

Ba võ tăng lập tức dừng bước, chắp hai tay trước ngực thi lễ, khẽ mỉm cười nói: "Thông Tâm của Bạch Vân Tự bái kiến đốc tra."

Một vị đốc tra trẻ tuổi nghiêm nghị quát lên đầy giận dữ: "Cưỡng đoạt dân nữ trên đường, các ngươi thật to gan."

Thông Tâm hòa thượng nhíu mày, bất giác siết chặt giới côn trong tay, sau đó cười khẽ: "Đốc tra nói sai rồi. Người xuất gia có lòng dạ từ bi, phổ độ chúng sinh, sao có thể làm ra chuyện cướp đoạt dân nữ? Nếu đốc tra đại nhân không có chứng cứ thì ta có thể đến Pháp Viện kiện đại nhân tội phỉ báng."

"Hừ! Trên đường người qua kẻ lại đều là chứng cứ, ngươi còn dám ngụy biện?"

Thông Tâm khẽ mỉm cười: "Đốc tra đại nhân, nhà của nữ tử này ở cạnh Bạch Vân Tự ta, nàng từng vay trong tự hai vạn tệ, có biên lai vay tiền làm chứng.

Bây giờ nàng không chịu trả tiền, còn muốn chạy trốn. Bần tăng chỉ muốn mời nàng về nói cho rõ ràng mà thôi, không hề cưỡng đoạt dân nữ."

"Ngươi!" Đốc tra trẻ tuổi giận dữ.

Đốc tra trung niên bên cạnh lập tức lên tiếng: "Tiểu Sơn, đừng kích động."

Sau đó, hắn quay sang nhìn nữ tử đang khóc thút thít bên cạnh, ôn tồn hỏi: "Hắn nói có đúng sự thật không?"

Nữ tử buồn thấu tim, khóc thút thít gật đầu rồi lại lắc đầu.

"Đại... đại nhân, cứu ta với."

Đốc tra trung niên nghiêm túc hỏi: "Trong chuyện này có ẩn tình gì thì ngươi cứ nói ra, Đốc Sát Viện sẽ phân xử cho ngươi."

Nữ tử nghẹn ngào, thấp giọng kể: "Mẫu thân ta ốm nặng, ta cùng đường bí lối, được hàng xóm giới thiệu tới Bạch Vân Tự vay hai vạn tệ. Nhưng ta đã trả tiền rồi."

"Ngươi trả bao nhiêu?"

Nữ tử cất giọng bi thương trả lời: "Ngày nào tăng lữ trong tự miếu cũng đến nhà ta giục nợ, ngồi trước cửa nhà ta niệm kinh.

Ta thật sự không còn cách nào khác, đành phải bán ruộng đất trong nhà lấy tổng cộng hai vạn rưỡi, trả hết cho Bạch Vân Tự."

Thông Tâm hòa thượng lắc đầu cười khẽ: "Không đủ. Ngã Phật từ bi cho vay pháp tiền, trên pháp tiền có phật pháp từ bi của Phật Đà gia trì, giúp ngươi vượt qua khó khăn, cần phải trả gấp đôi để tránh cho sau này ngươi kết đại nhân quả."

Đốc tra trẻ tuổi không nhịn nổi nữa, tức giận nói: "Vay các ngươi hai vạn tiền mà phải trả bốn vạn tiền?"

Thông Tâm hòa thượng khẽ nở nụ cười: "Phật đang giúp nàng, nàng không chi tiền để bày tỏ tấm lòng, há chẳng phải là khiến phật bất mãn sao?"

Vả lại, bây giờ không phải bốn vạn tiền nữa, phải trả năm vạn. Chi chín đòi mười ba là quy tắc mà Phật Đà truyền lại. Thời gian nàng vay tiền quá dài, khoản nợ phải trả cũng nhiều hơn."

Đốc tra trẻ tuổi giận dữ hét lên: "Đây thì tính là phật gì? Phật Đà như thế chẳng bằng đẩy..."

Đốc tra trung niên lập tức ngắt lời: "Tiểu Sơn, đừng nói linh tinh.

Phật Đà từ bi, đây là lời bệ hạ nói."

Thông Tâm hòa thượng cười ha hả: "Chúng ta có biên lai vay tiền làm chứng, cho dù tới Pháp Viện, nàng cũng khó thoát. Hai vị sư đệ, bắt nàng lại."

"Vâng!"

Thông Minh và Thông Quá đồng thanh đáp to rồi lập tức bước tới, mỗi người túm một cánh tay của nữ tử kia, đắc ý nhìn hai vị đốc sát, sau đó lôi nàng đi ra ngoài.

"Đừng mà!"

"Cứu với!"

"Tha cho ta!"

Tiếng khóc nữ nở của nữ tử vang lên. Nàng ra sức vùng vẫy nhưng vô ích.

Đốc tra trẻ tuổi sốt ruột gọi: "Lão đại!"

Đốc tra trung niên lập tức vung thanh trường đao trong tay, đập bốp lên cánh tay hai vị hòa thượng.

"Á!" Thông Minh và Thông Quá hét lên, lập tức rụt tay lại, trên mặt có hai vết đỏ.

Nữ tử tránh thoát, khóc lóc trốn sau lưng đốc tra trung niên như túm lấy cọng rơm cứu mạng.

Nét mặt Thông Tâm hòa thượng cứng đờ, giọng nói âm u: "Đốc tra đại nhân, ngươi có biết mình đang làm gì không?"

"Ta nghi ngờ nữ tử này liên quan đến một vụ án ta đang xử lý, muốn đưa nàng đi. Ngươi có ý kiến?" Đốc tra trung niên liếc hắn, ánh mắt lạnh lùng.

"Đốc sát, ta nghi ngờ ngươi đang gây khó dễ cho Phật môn ta!" Giọng Thông Tâm hòa thượng cao thêm vài tông.

"Cản trở ta đưa kẻ tình nghi, ta nghi ngờ Bạch Vân Tự ngươi có liên quan đến vụ án ta đang xử lý. Có muốn ta điều tra cả Bạch Vân Tự luôn không?" Đốc sát trung niên nhìn Thông Tâm hòa thượng bằng ánh mắt nghiêm nghị.

Da mặt Thông Tâm hòa thượng co rúm lại, hắn nói: "Đốc tra phá án, đương nhiên là ta không dám ngăn cản. Nhưng nếu như đốc tra chứng thực không có chứng cứ, xin hãy đưa nàng đến Bạch Vân Tự.

À đúng rồi, ngày mai không thể đưa đến, bởi vì ngày mai thừa tướng phu nhân muốn tới Bạch Vân Tự dâng hương cầu phúc cho thừa tướng."