Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1336: Màn hình không ngừng hiện lên bình luận




Bạch Cẩm nói: “Tôn Ngộ Không cũng xuống hạ giới, truyền lệnh thổ địa toàn lực hỗ trợ, thiên mệnh dẫn đường, hắn sẽ thay chúng ta tìm Như Lai chuyển thế.

Hiện tại giao cho ngươi một nhiệm vụ.’’

Ngao Quảng tò mò hỏi: “Nhiệm vụ gì?’’

“Rải một tin tức ra ngoài, nói ta đã ở Đông Hải Long Vương chờ Phật Di Lặc đại giá quang lâm rồi, có chuyện quan trọng cần thương lượng.’’

Ngao Quảng khó hiểu hỏi: “Phật Di Lặc? Ngươi tìm hắn làm gì? Tiểu mập mạp kia cũng không phải Phật tốt.’’

Bạch Cẩm cười thần bí, nói: “Tất nhiên là cứu vớt tam giới, thuận tiện cho đại sư huynh một bất ngờ.’’

Ngao Quảng gãi gãi đầu, khó hiểu vạn phần, nói thầm: “Các ngươi những cái người….này, mưu kế quá sâu, dù sao ta nghĩ cũng không hiểu.’’

Vỗ đùi nói: “Nhưng mà cũng không quan trọng, ta liền đi phát tin tức này ra ngoài.’’

Ngao Quảng xoay người nhanh rời đi, cũng không hỏi nhiều, thành thực làm một cái Long Vương, đương nhiên biết cái gì có thể hỏi, cái gì không nên hỏi nhiều.

Bạch Cẩm ngồi ở bên trong đại điện, tự nói: “Vạn sự sẵn sàng.’’

Đột nhiên cười nói: “Nhưng mà Phương Đông cũng muốn đến đây, lượng kiếp này thực sự chơi vui nha!’’

Phất tay qua mặt bàn một cái, hiện lên một bàn rượu và thức ăn nóng hôi hổi, hương thơm nức mũi, đã đến lúc uống rượu ăn cơm.

Nửa tháng sau, một ngư yêu xuất hiện ở Đông Hải long cung, cầm cương xoa trong tay đi theo ngư yêu vệ đội tuần tra, ánh mắt hiện lên tinh quang, âm thầm quan sát cả Đông Hải long cung.

Sau khi quan sát nửa tháng, ngư yêu biến thành một con ốc biển từng chút bò sát tới gần cung điện của Bạch Cẩm, lặng lẽ tránh ở bên trong tảo biển, di chuyển bên trong không hề dùng đến một chút pháp lực thần thông.

Sáng sớm, ánh mặt trời lớn xuyên qua mặt nước biển nặng nề chiếu vào Thủy Tinh cung gợn sóng bồng bềnh, sa hoa.

“Hắt xì~’’ Bạch Cẩm hắt xì đi ra từ bên trong cung điện, xoay thắt lưng một cái, nói thầm: “Làm sao ta cảm giác có người đang nhắc tới ta?’’

Huyền Đào Ma Tôn lập tức đi tới cung điện, cung kính đứng bên cạnh chờ phân phó.

Bạch Cẩm đứng ở phía trước đại điện thong thả đánh Thái Cực quyền giống như một lão nhân về hưu.

“Phật Di Lặc đến sao?’’

Huyền Đào Ma Tôn cung kính nói: “Khởi bẩm giáo chủ, còn chưa có bất kì kẻ nào tới cầu kiến?’’

Bạch Cẩm không còn gì để nói: “Tiểu mập mạp Phật Di Lặc này chạy đi đâu rồi? Tìm khắp nơi lâu như vậy mà vẫn không tìm thấy hắn.’’

Huyền Đào Ma Tôn cung kính nói: “Thuộc hạ đã ra lệnh cho chúng đệ tử ma giáo tìm ở thiên giới còn có gián bảng thông báo tam giới tìm kiếm tung tích Phật Di Lặc.’’

“Lấy tu vi của Phật Di Lặc, nếu hắn một lòng muốn tránh né, ngay cả Khuê Cương cũng không có cách nào tìm được hắn, càng đừng nói đến mấy Đại La của Ma giới kia.

Xa xa dưới tảo biển, ốc biển kia ẩn ẩn có chút hối hận, tuy đã sớm biết Câu Trần Đại Đế cùng Ma tộc hãm hại hắn nhưng chính mình vẫn còn ôm một tia hy vọng? Đây không phải là Nam Cực Tiên Ông muốn thắt cổ chết sao?

Không nghĩ tới Bạch Cẩm thân là đệ tử thánh nhân, thế nhưng thật sự quyết tâm gia nhập Ma tộc, còn lệnh cho thủ hạ truy nã bổn tọa ở thiên giới, quả là không lưu cho ta một chút đường sống!

Bạch Cẩm chậm rãi thu thế Thái Cực quyền nói: “Đi chuẩn bị một ít ốc biển, hôm nay ta phải ăn ốc biển xào thịt.’’

“Vâng!’’ Huyễn Đào Ma tôn cung kính lên tiếng, thân ảnh hóa thành một trận hoa đào thổi quét, bay nhanh xẹt qua bốn phía, những nơi đi qua ốc biển đều không còn.

Ốc biển Phật Di Lặc chỉ cảm thấy không còn thân thể, nháy mắt xuất hiện ở bên trong không gian lửa đỏ, người ta là một cái Đại La Ma tôn chính mình chỉ là một con kiến bình thường, nhưng ốc biển Phật Di Lặc cũng không dám có bất kì động tác thừa nào sợ kinh động đến Bạch Cẩm, ở trước mặt Bạch Cẩm hắn một mình một người cũng khó chạy thoát.

Theo như chính mình biết, Bạch Cẩm vô cùng chú ý tới việc ăn uống, ăn cá đều là cá đuôi nhỏ, ốc biển hẳn là cũng không sai biệt lắm, ốc biển Phật Di Lặc thong thả thu nhỏ thân thể chính mình lại, tận lực không để một tia pháp lực nào dao động.

Nhưng mà trong nháy mắt, một trận hoa đào lại hội tụ trước mặt Bạch Cẩm hình thành thân ảnh Huyễn Đào Ma Tôn.

Huyễn Đào Ma Tôn dơ cao rổ hoa đào trên tay, xoay người cung kính nói: “Khởi bẩm giáo chủ, ốc biển gần đây đều ở trong này.’’

Bạch Cẩm nhận ốc biển, nói: “Ngươi lui xuống trước đi!’’

“Vâng, thuộc hạ cáo lui.’’ Huyễn Đào Ma Tôn cung kính rời đi.

Bạch Cẩm mang theo rổ đi vào, đến cái bồn bên trong đền nơi đựng đầy gia vị, rau củ, cái gì cần có đều có.

Bạch Cẩm đi vào trong đại điện, nói: “Tiểu Kim, trực tiếp mở ra.’’

“Tuân mệnh!’’ Một giọng nói anh khí vang lên.

Tiểu Kim nữ cải nam trang mặc tiên kiếm tiêu sái xuất hiện, mắt kiếm sáng, mười phần anh khí, tay cầm trường kiếm bên hông, mắt nhìn về phía trước bốn mươi lăm độ ngạo nghễ nói: “Một kiếm này của ta, chư thiên chúng sinh mở thiên nhãn, kiếm lên!’’

Keng ~ Tiếng kiếm vang lên, trường kiếm bên hông ra bay khỏi vỏ xẹt ra một đạo kiếm quang sáng người, trong phút chốc bầu trời sáng ngời, hàng vạn hàng nghìn thụy khí, một màn hình theo thụy khí rơi xuống.

Keng ~ Trường kiếm vào vỏ, tiểu Kim mặc nam trang ngạo nghễ nói: “Một kiếm công thành thiên địa lượng, ta mạnh nhất thương thành tam giới.

Sau khi nói xong, xoay người đi về phía sau biến mất bên trong mảnh sương mù tựa như độc cô cầu bại, kiếm khách thiên hạ ngạo mạn.

Đối với ba lần thay đổi một ngày của Tiểu Kim, vô cùng quái lạ, Bạch Cẩm cũng đã quen, chỉ cần nàng thích , liền tùy nàng đi!’’

Mặt Bạch Cẩm trực tiếp hướng về phía màn ảnh, lộ ra tươi cười hòa án thân thiết.

Bạch Cẩm vẫy vẫy tay, cười nói: “Thân ái, Lão Thiết các ngươi, đã đến triễn lãm mỹ thực của chúng ta ngày hôm nay, hôm nay ta dạy mọi người món ốc xào, bởi vì giờ này ta đang đến Đông Hải làm khách nên chỉ có thể làm ốc biển xào, kì thật ốc ở sông vẫn là ngon nhất.

Màn hình không ngừng hiện lên bình luận.

Lôi Thần Văn Trung ban thưởng ba ấn thần cấp ba.

Tư Pháp Thiên Thần Na Tra ban thưởng một ấn thần cấp bốn.

Tư Pháp Thiên Thần Tôn Ngộ Không ban thưởng một ấn thần cấp bốn.

Hạo Thiên Thượng Đế ban thưởng một ấn thần cấp chín.

Khuê Ngang Pháp Tổ ban thưởng một ấn thần cấp chín.

Vô Thiên Phật Tổ ban thưởng một ấn thần cấp chín.