Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1334: Tiếng gọi này thật quen thuộc




Ngao Thốn Tâm mỉm cười nói: “Đại Thánh, hiện tại Kim Thiền Tử là khách hàng của ta, còn mong Đại Thánh thủ hạ lưu tình.’’

Tôn Ngộ Không căm tức kêu lên: “Tiểu tẩu tử, ngươi thật sự muốn giúp hắn sao?’’

“Đại Thánh, ngân hàng thiên địa nhân gian không nhúng tay vào ân oán tam giới, công bình công chính, đây chính là điều mà năm đó đế quân định ra, còn mong Đại Thánh chớ trách.’’

Lòng bàn tay Ngao Thốn Tâm xuất ra thương thành, hỏi: “Xin hỏi ngươi có cửa hàng không?’’

Kim Thiền Tử bị kiềm hãm, lắc đầu nói: “Không có!’’

Ngao Thốn Tâm bất đắc dĩ nói: “Vậy phiền phức, ngươi không có cửa hàng, làm sao ngươi có thể bán được.’’

“Tùy tiện tìm cho ta một cái.’’

“Cái này không thể tùy tiện, xin hỏi cần ta đăng ký cho ngài không?’’

“Nhanh đăng ký cho ta.’’

Ngao Thốn Tâm mỉm cười nói: “Xin hỏi danh tính.’’

“Kim~ Thiền~ Tử~’’

“Xin hỏi giới tính của ngài?’’

“Ngươi không nhìn thấy sao?’’

Ngao Thốn Tâm vẫn duy trì mỉm cười nói: “Đây là quy trình, không thể bớt đi.’’

“Công!’’

Ngao Thốn Tâm không ngừng đưa tin tức vào thương thành tam giới, vừa đưa vừa hỏi: “Xin hỏi tuổi của ngài?’’

“A~’’ Kim Thiền Tử kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt lập tức trắng bệch, thức hải sâu bên trong nguyên thần của Đường Tam Tạng không ngừng đánh sâu vào, gằn từng tiếng nói: “Không biết!’’

Tay Ngao Thốn Tâm dừng lại, bất đắc dĩ nói: “Ngài không thể cung cấp thông tin tuổi, ta cũng không có cách hoàn thành nghiệp vụ cho ngài.’’

Kim Thiền Tử căm tức nói: “Đại khái trên một triệu tuổi nhanh một chút cho ta hay không, ta rất gấp!’’

Ngao Thốn Tâm mỉm cười nói: :Tốt, ta sẽ làm nhanh chóng cho ngài.’’

“Đúng rồi, ngài còn chưa có thẻ hội viên tam giới phải không?’’

Sắc mặt Kim Thiền Tử lập tức thay đổi càng thêm khó coi, nói: “Không có!’’

“Vậy trước hết ngài phải làm thẻ hội viên tam giới để mở tài khoản ngân hàng tam giới.

Hiện tại cần ta giúp ngài làm thẻ hội viên không?’’

Kim Thiền Tử cắn chặt răng, cố gắng kiên trì nói: “Làm!’’

“Xin hỏi danh tính của ngài?’’

“Không phải ta vừa mới nói lúc nãy sao?’’ Kim Thiền Tử căm tức.

Ngao Thốn Tâm vẫn duy trì chức nghiệp, mỉm cười nói: “Đây là quy trình, không thể bớt được.’’

“Kim Thiền Tử”

“Xin hỏi giới tính của ngài.’’

“Công!’’

“Xin hỏi nghề nghiệp của ngài!’’

“Ta chính là Chiên Đàn Công Đức Phật chúng sinh kính ngưỡng.’’

Ngao Thốn Tâm khẽ gật đầu nói: “Vậy là thất nghiệp!’’

Trán Kim Thiền Tử nổi gân xanh, da mặt run run một trận, cắn chặt răng kêu lên: “Ngươi xong chưa?’’

Ngao Thốn Tâm mỉm cười nói: “Còn chưa có, ngài đặt tên cho cửa hàng của mình là gì? Ngài tính bán cái gì? Trả tiền thuê cửa hàng như thế nào?’’

“Phốc” Kim Thiền Tử phun ra một ngụm máu, ngửa mặt về phía sau, đông~ đầu nện xuống trên sàn nhà.

Ngay sau đó, Đường Tam Tạng gãi gãi đầu đứng dậy khỏi mặt đất, hai tay tạo thành hình chữ thập cảm kích nói: “Đa tạ tiên tử.’’

Tôn Ngộ Không thúc dục kêu lên: “Tiểu hòa thượng, trước tiên đừng khách khí, nhanh để tiên tử mở cửa hàng thương thành tam giới, chậm sẽ không kịp.’’

Đường Tam Tạng liên tục gật đầu, nói: “Tiên tử, giúp ta mở cửa hàng.’’

Ngao Thốn Tâm cười nói: “Không cần, hiện tại có một biện pháp đơn giản hơn.’’ Duỗi tay ra lòng bàn tay hiện lên một trận pháp, trận pháp tỏa ra ánh sáng, một quyển trục dần dần xuất hiện.

Trận pháp nhạt tản đi, Ngao Thốn Tâm mở quyển trục ra nhìn thoáng qua, nói: “Đường Tam Tạng, ta vừa mới kiểm tra thoáng qua dữ liệu bên trong ngân hàng, ngươi còn thiếu ngân hàng mười vạn tệ công đức, thời gian trả nợ đã tới rồi, không bằng đem nguyên thần Kim Thiền Tử gán nợ đi!’’

Mắt Đường Tam Tạng sáng lên, vội vàng nói: “Có thể như vậy chứ?’’

“Kim Thiền Tử và ngươi nhất thể, cũng chính là đồ của ngươi, tất nhiên có thể gán nợ.’’

Đường Tam Tạng vui vẻ kêu lên; “Ta nguyện ý! Ta nguyện ý dùng Kim Thiền Tử gán nợ.’’

Ngao Thốn Tâm gật đầu mỉm cười nói: “Tốt lắm!’’ Đem quyển trục trong tay hướng về phía Đường Tam Tạng ấn một cái, bên trong quyển trục hiện lên một hư ảnh bánh xe thiên đạo, tất cả tiền nợ trong quyển trục đều là lời thề thiên đạo, cho nên tam giới đều…không dám vi phạm.

“A~’’Đường Tam Tạng kêu lên một tiếng đau đớn, trên trán hiện lên kim quang, một cái viên cầu hiện lên trên trán, bên trong viên cầu thân ảnh Kim Thiền ra sức vẫy cánh, phát ra tiếng chi~chi bén nhọn, như kim châm vào trong óc người.

Loại lực lượng này đối với đám người Tôn Ngộ Không mà nói chỉ như gió quất vào mặt, cùng lắm xem như có chút ầm ĩ.

Nhưng đối với người có thực lực kém như quốc chủ Nữ Nhi quốc mà nói thì đó là thanh âm đòi mạng.

“A~’’ Quốc chủ Nữ Nhi quốc thống khổ kêu lên, ngửa mặt về phía sau.

“Mẫu hậu~ ‘’Trần Đại Nha sợ hãi kêu lên một tay ôm lấy quốc chủ Nữ Nhi quốc chỉ thấy sắc mặt quốc chủ Nữ Nhi quốc vặn vẹo, thần sắc phi thường thống khổ.

Dưới chân Tôn Ngộ Không vừa động nháy mắt che trước mặt quốc chủ Nữ Nhi quốc, lấy Đại La Chi Thế phong tỏa không gian, tiếng kêu bén nhọn lập tức biến mất, thần sắc quốc chủ Nữ Nhi quốc cũng trở nên thoải mái.

Nguyên thần Kim Thiền Tử cố gắng bay tới chỗ Đường Tam Tạng, ra sức dãy dụa, nhưng không cách nào ngăn được sức mạnh to lớn của quyển trục kia, lùi dần về phía quyển trục.

Nguyên thần Kim Thiền Tử vừa tiến vào bên trong quyển trục, nổi lên một trận gợn sóng, quyển trục đóng lại, hiện lên một cái Truyền Tống Trận, quyển trục lập tức chui vào Truyền Tống Trận biến mất không thấy.

Đường Tam Tạng hít một ngụm khí dài, lập tức đứng dậy khỏi mặt đất, hai tay tạo thành hình chữ thập kích động thi lễ nói: “Đa tạ tiên tử!’’

Ngao Thốn Tâm mỉm cười nói: “Thánh tăng không cần khách khí, ta cũng chỉ làm việc theo quy củ mà thôi, hiện tại nợ của thánh tăng đã hoàn toàn được thanh toán.’’

Quốc chủ Nữ Nhi khôi phục lại, vỗ vỗ tay Trần Đại Nha, nhỏ giọng nói: “Đi thôi!’’

Trần Đại Nha do dự một chút, chậm rãi đi qua, chờ mong lại lo lắng kêu lên: “Phụ…phụ thân!’’

Đường Tam Tạng lập tức quay đầu, kích động kêu lên: “Nha nha~’’

Tiếng gọi này thật quen thuộc, Trần Đại Nha ôm Đường Tam Tạng một phen, kích động kêu lên: “Phụ thân, phụ hậu.’’

Đường Tam Tạng cũng vỗ vỗ lưng Trần Đại Nha, kích động đến môi đều phát run.

Quốc chủ Nữ Nhi quốc đứng cách không xa, xoa xoa đôi mắt ướt át, trong mắt mang theo vui mừng.