Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1307: Chúng ta tuyệt đối không bại




Mấy tiếng kêu thê lương vang lên xen lẫn tiếng nổ tung đứt quãng vang lên, có thể thấy được bên trong vẫn có Ma tộc còn sống.

“Đủ rồi!” Một tiếng hét lớn vang vọng thiên địa, đám mây nấm còn đang không ngừng phóng thích uy năng trong nháy mắt bị bao trùm rồi biến mất.

Trong chiến trường hư không, Ma tộc nằm la liệt, có thi thể rách nát, có Ma tộc bị thương đang rên rỉ, kẻ còn sống không nhiều, nhưng tất cả đều là cường giả chân chính của Ma tộc, là những người đáng lẽ nên để đến trận chiến cuối cùng nhưng phải dồn hết sức mới sống sót dưới cơn bão của Cô Lương. Nhưng không một kẻ nào lành lặn.

“Một người trấn áp Ma tộc, đây là một người trấn áp Ma tộc!”

“Thần Tài mạnh vậy sao!”

“Vô Địch, đây là Đại La vô địch!”

...

Trên tường thành vang lên những tiếng kêu kích động.

Khuê Cương Pháp Tổ quan sát Cô Lương, sắc mặt tái mét quát: "Ngươi là ai?"

Cô Lương vuốt vuốt hai bím tóc dựng lên trời giống như hai cái sừng, nàng cười ngạo nghễ: "Ta á... Ta họ Thân tên Công Báo.” Nói xong, nàng liền lui về phía sau hai bước, rồi chớp mắt xoay người chạy lên tường thành, chuồn mất, chuồn mất?

Trên tường thành, Thân Công Báo vẫn luôn mỉm cười nhìn cảnh Cô Lương đại triển thần uy, nhưng tới lúc nghe được Cô Lương báo danh thì không khống chế cơ tay nên lỡ bứt mất cả chùm râu dài, đau đến nỗi liên tục hít hà.

Thân Công Báo trợn mắt nhìn Cô Lương vừa trốn về, nào có ai lật lọng như ngươi, hơn nữa ta họ Thân Công tên là Báo, không phải họ Thân tên Công Báo.

Các vị tiên thần tường thành cũng bị câu nói của Cô Lương làm sững sờ, không ít đệ tử Tiệt Giáo trước đây bật cười ha ha, tiếng cười đè nén càng ngày càng nhiều.

Khuê Cương Pháp Tổ lạnh nhạt nói: "Lui binh!"

Một luồng ánh sáng đen từ trong cánh cửa Ma Giới đảo qua, không cần biết đã chết hay còn sống, tất cả Ma tộc đều bị hút vào trong đó.

Ma khí cuộn lấy Khuê Cương Pháp Tổ rồi cả hai cùng biến mất.

Nhưng ma vân vẫn đứng yên, phủ kín bầu trời khiến thiên địa trông đen sì như nó vốn phải vậy. Ma vân quay cuồng trước Cửu Trọng Quan quay cuồng, sát khí vô biên vô tận bắt đầu thai nghén ở trong đó.

“Thần Tài!”

“Thần Tài!”

“Thần Tài!”

...

Khắp Cửu Trọng Quan vang lên tiếng hoan hô hưng phấn của đám thiên binh, thực lực Ma Giới quá mạnh, chỉ dựa vào một mình Thiên Đình thì rất khó ngăn trở, nếu không có Cô Lương thì lần này tất bại.

Trong lúc nguy cấp cố gắng ngăn cơn sóng dữ, danh vọng của Cô Lương bỗng được đặt lên vị trí vô cùng cao, hiện tại chính là lúc cần anh hùng, Cô Lương đứng ra nên đáng được ca tụng như vậy.

Cô Lương đứng trên tường thành với khuôn mặt cứng đờ, nàng nhấc chân rồi giận dỗi dậm dậm xuống đất, ảo não nói: "Ai nha! Các ngươi kêu cái gì thế hả? Nói vậy để ta lộ sao?"

Thất Bộ Thần Chủ - Ngoại Giao Thần từ xa bước nhanh tới.

Thân Công Báo cười khổ: "Sư tỷ, ta không có đắc tội ngươi để ngươi lại hại ta như vậy!"

Cô Lương ngượng ngùng: "Ai bảo chúng ta thân thiết nào! Cũng tại tên ngươi bật ra trong đầu ta đầu tiên ấy.

Nhưng ngươi yên tâm, ma vương kia chắc chắn không tin đâu.”

Thân Công Báo chán chường: "Ai quan tâm hắn có tin hay không! Dù sao hắn cũng không giết được ta, ta làm phụ tá của ngươi, bảo vệ an toàn của ngươi cũng là chuyện nên làm.

Thế nhưng sau này danh hào của ta e là đổi mất rồi, mọi người về sau có thể sẽ gọi ta là Thân đạo hữu, sau lưng gọi ta là Công Báo.”

“Chẳng lẽ không phải sao?”

"Ta họ Thân Công, họ Thân Công! Ta đã nói với ngươi nhiều lần lắm rồi.” Thân Công Báo trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Ha ha!" Bảy vị Thần Chủ chung quanh đều nở nụ cười.

Cô Lương lập tức vỗ ngực cam đoan: "Sư đệ ngươi yên tâm, sau này ai dám nói xấu sau lưng ngươi thì ngươi cứ tới tìm ta, dám nghị luận thần chủ Thiên Đình là không cần tiền lương nữa à.”

“Vậy ta có phải còn phải cám ơn ngươi sao?”

"Không cần khách khí, chúng ta là hảo huynh đệ, nói gì mấy lời khách sáo, nên làm thôi.”

Thân Công Báo cười khổ, nhưng chuyện này cũng không đáng quá mức để ý, nhiều lắm là bị các huynh đệ giễu cợt mình thôi, người ngoài dám nói ta như thế thì ta đùa chết chúng!

Cô Lương lập tức chuyển đề tài: "Sư đệ, ngươi dẫn theo Tư Pháp Thiên Thần, thống lĩnh thiên binh Lý Tĩnh và Thái Âm Tinh Quân suất lĩnh Tinh Quân tới đây.”

Thân Công Báo gật đầu nói: "Được!" rồi xoay người nhanh chóng đi về phía xa.

...

Một lát sau, trong một tòa đại điện, Cô Lương ngồi trên ngôi chủ vị, bên trái là các vị võ thần như Tư Pháp Thiên Thần, Lý Tịnh..., bên phải ngồi Bát Bộ Chúng Thần gồm Hằng Nga, Thái Bạch Kim Tinh và các quan chức văn khác.

Cô Lương ho khan một cái rồi mới cất giọng: "Thật lòng thì ta không muốn làm đại nguyên soái đâu, nhưng bệ hạ cứ ép nên ta cũng đành nhận vậy.

Ta chưa từng dẫn binh, cũng không biết đánh giặc, hôm nay chỉ huy chiến đấu cũng chỉ làm bừa, về sau thế nào còn phải dựa vào các ngươi.”

Thái Bạch Kim Tinh cười ha hả: "Đại nguyên soái, hôm nay ngài làm rất tốt, có chừng mực, cho dù là để đích thân Chân Vũ Đại Đế đến đây, cũng làm tốt hơn ngài đâu.”

Hai mắt Cô Lương sáng lên, vội vàng hỏi: "Thật sao? Ta thật sự chỉ huy rất tốt?"

Thái Bạch Kim Tinh gật gật đầu, mỉm cười nói: "Đương nhiên là thật, thần vị trên Thiên Đình có hạn, thực lực không bằng Ma tộc cũng là sự thật, lần thất bại này không liên quan đến ngươi.

Đại nguyên soái kịp thời hạ lệnh rút lui giúp Thiên Đình giảm thiểu tổn thất xuống mức thấp nhất, có thể nói là ngài đã nắm được thời cơ vô cùng tốt.

Còn có trận đánh cuối cùng lúc đại nguyên soái, dùng sức một người nổ tung Ma tộc, khiến đội quân của chúng tan tác, ngày sau giao chiến chỉ cần Đại nguyên soái xuất hiện trên chiến trường, khí thế Ma tộc lập tức sẽ giảm xuống ba phần, sĩ khí của Thiên Đình cao ngất, bởi vì có Thiên Đình có đại nguyên soái. Chúng ta tuyệt đối không bại.”