Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1262: Ta về trước thử xem sao




Bạch Cẩm đi cùng lão đạo trên bờ biển. Huyễn Hải đã biến thành nước biển trong vắt, nổi từng gợn sóng.

Một chiếc bàn trà đặt ở chỗ bằng phẳng ven bờ. Bạch Cẩm và Ngọc Lâu lão đạo ngồi hai bên bàn, vừa ngắm nhìn mặt biển lăn tăn sóng gợn vừa khoan thai uống trà.

Ngọc Lâu lão đạo cười ha hả nói: "Tinh hải biến thành nước biển, tuy không còn rực rỡ như trước kia, nhưng lại thêm mấy phần sinh cơ."

"Nữ Oa nương nương từng nói môi trường bình thường mới có thể dựng dục nhiều sinh mệnh.

Huyễn Hải ngày trước tuy rực rỡ nhưng lại đầy rẫy nguy cơ, tinh quang chi lực điên cuồng bạo ngược, tất nhiên là không thể dựng dục."

Ngọc Lâu lão đạo khẽ gật đầu, nói sang chuyện khác: "Bạch Cẩm, ngươi nghĩ thế nào về chuyện La Hầu Ma Tổ bắt ngươi bái sư?"

Bạch Cẩm lập tức nhăn mặt than thở: "Chuyện này có gì hay mà cân nhắc. Mặc dù ta trung thành tận tâm với Huyền môn, nhưng ta muốn phản đối cũng vô dụng!

Không giấy gì đạo hữu, lúc trước ta đã liên lạc với 'sư tôn' của ta. Ý của 'sư tôn' ta là bảo ta tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, tạm thời bái Ma Tổ làm sư phụ, chờ hắn đến cứu ta."

Bạch Cẩm cố ý nhấn mạnh hai chữ 'sư tôn'. Đệ tử không muốn bái sư, nhưng không thể làm sư mệnh! Sư gia, chắc hẳn ngài có thể hiểu đúng không? Mọi tội lỗi cứ để sư phụ gánh hết.

Ngọc Lâu lão đạo nhấp một hớp trà rồi nói: "Đó cũng là một biện pháp, còn sống thì còn hi vọng!"

Bạch Cẩm như có như không liếc nhìn Ngọc Lâu lão đạo, vô cùng bất đắc dĩ: "Thật ra đây không phải ý của ta. Bạch Cẩm ta sinh là tiên của Huyền môn, chết là tiên của Huyền môn. Nhưng sư mệnh làm khó, ta cũng chẳng có cách nào!

Đạo hữu, ngươi có cách nào hay ho không? Cứu ta với!"

Ngọc Lâu lão đạo cười ha ha: "Ta chỉ là một lão đạo sĩ lưu lạc thôi, có cách gì hay ho chứ? Nhưng cách tầm thường thì có đấy."

Hai mắt Bạch Cẩm chợt sáng ngời, hắn vội vàng hỏi: "Đạo hữu, cách gì vậy?"

"Nếu ngươi có thể mời Đạo Tổ tới thì tất nhiên sẽ giải quyết dễ dàng."

Bạch Cẩm trợn mắt, hậm hực nói: "Ha ha, nếu ta có thể mời Đạo Tổ tới thì cần gì phải hỏi ngươi?"

Hắn giang tay ôm trời, ngâm nga: "A! Sư gia, ngài là thiên khung vô ngần.

A! Sư gia, ngài là mặt đất nhân hậu đức độ.

A! Sư gia, ngài ban cho chúng sinh lễ vật trân quý nhất!

A! Sư gia, ngài đại diện cho công bằng và chính nghĩa..."

Trán Ngọc Lâu lão đạo chảy đầy vạch đen, hắn quát: "Câm miệng!"

Bạch Cẩm lập tức im miệng, bất mãn nhìn Ngọc Lâu lão đạo: "Đạo hữu, có phải ngươi bất mãn với sư gia của ta không? Ngươi đã cắt ngang lời ca ngợi sư gia của ta không chỉ một lần."

"Ta không bất mãn với sư gia của ngươi, ta chỉ bất mãn với ngươi. Trong mấy ngày ở cùng ngươi, ngươi cứ sư gia dài sư gia ngắn, ta nghe đến nỗi tai sắp mọc kén rồi."

Bạch Cẩm ngạo nghễ nói: "Một ngày nhắc đến sư gia ba trăm lần, vinh quang của Đạo Tổ hiện giữa hư không. Không ai có thể ngăn cản ta sùng bái sư gia...

A! Sư gia..."

"Dừng lại!"

Ngọc Lâu lão đạo xua tay, giọng điệu bất đắc dĩ: "Xem như ta sợ ngươi. Ta bày cho ngươi một cách được chưa?"

Hai mắt Bạch Cẩm sáng lấp lánh, hắn vội vàng thúc giục: "Ngươi có cách thật kìa! Mau nói đi, nói nhanh lên!"

Ngọc Lâu lão đạo vuốt râu nói: "Mấy năm qua bần đạo không ngừng nghiên cứu, phát hiện mặc dù Ma Giới và tam giới đang ở trạng thái cách ly, nhưng không phải cách ly hoàn toàn. Trong mông lung vẫn có chút lực lượng có thể kết nối hai giới."

Bạch Cẩm vội vàng hỏi: "Ví dụ như?"

"Ví dụ như Tam Giới Thương Thành của ngươi."

Bạch Cẩm lập tức lắc đầu: "Tam Giới Thương Thành chỉ có tín hiệu yếu ớt, ngay cả trận pháp truyền tống cũng không mở được chứ đừng nói chi đến lực lượng gì."

Ngọc Lâu lão đạo cười ha hả: "Chẳng hạn như Thiên Đạo có thể mở ra Thiên Ma Thông Đạo bất cứ lúc nào, để thiên ma khảo nghiệm tu sĩ."

Bạch Cẩm lại lắc đầu lần nữa: "Không được, không được! Theo ta biết thì Thiên Ma Thông Đạo có Thiên Đạo Chi Lực bảo hộ, ngoài thiên ma được chỉ định ra, không ai có thể đi qua."

"Ừm! Lại ví dụ như lực lượng pha giữa chân thực và hư vô nào đó. Nghe nói Tiếp Dẫn Phật Tổ mơ một giấc mộng ba nghìn thế giới, chứng đạo trong mộng."

Theo suy đoán của lão đạo thì loại lực lượng này cũng kết nối tam giới và Ma Giới."

Bạch Cẩm cẩn thận suy nghĩ chốc lát, sau đó lắc đầu: "Không thể nào! Nếu Tiếp Dẫn Phật Tổ có thể liên thông với Ma Giới thì Phật Giáo đã đến Ma Giới truyền giáo từ lâu rồi."

Ngọc Lâu lão đạo nói: "Theo suy đoán của ta, Tiếp Dẫn Phật Tổ nằm mơ cũng muốn tới Ma Giới, đó thuộc về xâm lược, Ma Giới sẽ phản kích theo bản năng, La Hầu Ma Tổ cũng xuất kích nặng nề.

Nhưng nếu như trong Thiên Ma Giới có người dùng Đại Mộng chi pháp tiếp dẫn thần thánh của tam giới, thì có thể tránh được phản kích theo bản năng của Ma Giới. Đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau."

Hắn khẽ lắc đầu cảm thán: "Tiếc là Mộng Trung Chứng Đạo chi pháp là thánh pháp của Phật Giáo, không dễ lưu truyền ra ngoài. E là trong Ma Giới không có ai biết, cũng không có cách nào kiểm chứng suy đoán của lão đạo có đúng hay không."

Nét mặt Bạch Cẩm hơi kỳ lạ, hắn nói: "Thật trùng hợp, ta biết pháp môn Mộng Trung Chứng Đạo."

Ngọc Lâu lão đạo lập tức kinh ngạc nói: "Ngươi biết Mộng Trung Chứng Đạo? Sao có thể chứ? Chẳng phải ngươi là đệ tử Huyền môn ư? Sao lại biết thánh pháp của Phật Giáo? Ngươi lấy trộm à?"

"Trộm gì chứ? Chuẩn Đề Thánh Nhân đích thân tặng ta đó! Ban đầu ta nói không cần, nhưng hắn nhất quyết đưa cho ta, sau đó ta chỉ đành nhận lấy.

Haiz, đây là nỗi phiền não của người quá giỏi giang."

Bạch Cẩm đứng dậy, chắp tay thi lễ: "Đa tạ đạo hữu chỉ điểm. Ngài ở lại đây uống trà ngắm cảnh nhé, ta về trước thử xem sao."

Ngọc Lâu lão đạo xua tay tỏ vẻ không để ý: "Đi đi! Đi đi! Đây chỉ là suy đoán của lão hủ, nếu không được thì đạo hữu cũng đừng trách ta!"

"Không dám!"

Thân ảnh Bạch Cẩm chợt lóe lên rồi biến mất không còn tăm hơi.