Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1232: Đúng là ta ghen tị với ngươi




Bạch Cẩm cảm khái: "Tử Tiêu Cung là đạo tràng của Đạo Tổ vĩ đại. Đây là nơi khởi nguồn của ba nghìn đại đạo chốn hồng hoang, cũng là nơi chư thánh đắc đạo, còn là nơi Thiên Đạo ẩn náu."

"Đạo Tổ thì ta từng nghe. Hóa ra đạo tràng của Đạo Tổ là Tử Tiêu Cung. Đạo hữu, ngài khắc Tử Tiêu Cung lên đồng tiền làm gì?"

"Đương nhiên là để bày tỏ lòng sùng bái của ta đối với Đạo Tổ. Trong lòng đệ tử, Đạo Tổ chính là thiên phụ, là vạn vật chi vương, là chủ của vạn vật toàn trí toàn năng.

Ta muốn khiến cho toàn bộ chúng sinh hồng hoang đều biết sự vĩ đại của Đạo Tổ. Ta muốn khiến cho toàn bộ chúng sinh đều sùng bái Đạo Tổ."

Trong đáy mắt Ngọc Lâu lão đạo lóe lên vẻ lúng túng. Hắn hắng giọng, nghiêm mặt nói: "Ta nhớ là Tinh Vực của Ma Giới bị Đạo Tổ phá hủy.

Ngươi không cảm thấy Đạo Tổ rất tàn bạo sao?"

Cõi lòng Bạch Cẩm chợt chấn động, sư gia nói vậy là có ý gì? Khảo nghiệm lòng trung thành của mình sao? Ngoài mặt hắn tỏ ra kinh ngạc: "Sao ngươi lại cho rằng ta sẽ cảm thấy Đạo Tổ rất tàn bạo? Ngươi hiểu thế nào là tàn bạo?"

Ngọc Lâu lão đạo nhíu mày đáp: "Một ý niệm quyết định sinh tử của vô số sinh linh, nhấc tay phá hủy Tinh Vực bao la. Lẽ nào như vậy không tính là tàn bạo?"

Bạch Cẩm lắc đầu, nói với vẻ mặt chân thành nghiêm túc: "Ngọc Lâu đạo hữu, địa vị khác nhau thì tư duy cảnh giới cũng khác nhau hoàn toàn.

Một phàm nhân bình thường cho rằng tàn bạo là giết người.

Một quốc vương cho rằng tàn bạo là đồ thành diệt quốc.

Một tiên nhân cho rằng tàn bạo là hồn bay phách tán.

Nhưng đối với Thánh Nhân mà nói, chúng sinh đều là con sâu cái kiến, hồng hoang vạn tộc cũng có thể tùy ý lựa bỏ.

Đối với Đạo Tổ mà nói..."

Bạch Cẩm thoáng dừng lại, giọng điệu bùi ngùi: "Đạo Tổ là Đạo Tổ của hồng hoang, chấp chưởng Thiên Đạo. Theo cái nhìn của Đạo Tổ, vì sự yên ổn của hồng hoang, cho dù có thêm trăm ngàn thế giới cũng chỉ cần nhấc tay là có thể phá hủy. Đối với Đạo Tổ mà nói, thế giới cũng chỉ là sâu kiến mà thôi."

"Đạo hữu, thật sự là quan điểm này của ngài quá vô tình. Trong thế giới có vô số sinh linh tồn tại, bọn hắn có tư tưởng trí tuệ, há có thể xem là con sâu cái kiến?" Ngọc Lâu lão đạo tỏ vẻ không vui.

Hix! Bạch Cẩm cứng đầu cứng cổ nói: "Ý ngươi là Đạo Tổ nên để mặc cho Ma Giới trưởng thành, sau đó chờ Ma Giới xâm lược hồng hoang? Dẫn tới hồng hoang sinh linh đồ thán?

Đạo Tổ phá hủy Tinh Vực mới là đại ác, đại từ bi đối với hồng hoang. Ta có thể tưởng tượng được tâm lý rối rắm của Đạo Tổ lúc đó. Vì sự phồn vinh của hồng hoàng, mọi tội ác cứ để ta gánh vác.

Hu hu hu, cảm động quá!"

Ngọc Lâu lão đạo chợt nghẹn lời, hậm hực nói: "Đây chỉ là suy đoán của ngươi thôi, có lẽ Đạo Tổ căn bản không nghĩ như vậy, là do hắn lạnh lùng vô tình."

Bạch Cẩm trợn mắt, bực bội nói: "Ngươi hiểu Đạo Tổ hay ta hiểu Đạo Tổ? Đó là sư gia của ta!"

Ngọc Lâu lão đạo lập tức nghẹn họng không thốt lên lời. Là sư gia của ngươi, ngươi giỏi! Thế ngươi đã gặp sư gia của ngươi chưa?

"Hơn nữa, chẳng phải Ma Giới vẫn bình an vô sự sao? Thời điểm Đạo Tổ ra tay với Ma Giới chính là lúc Ma Giới đang luyện giả thành thật, cũng là lúc Ma Giới yếu nhất. Với uy năng của Đạo tổ, nếu muốn hủy diệt tiểu thế giới này cũng chỉ là chuyện một cái hắt hơi mà thôi, sao có thể cho Ma Tổ cơ hội đi theo Thiên Đạo chứng thánh?

Vì thế, tóm lại là Đạo Tổ ép buộc nguyên thần của Ma Tổ gửi gắm cho Thiên Đạo, dùng chuyện này kìm hãm Ma Giới, nhưng không định hủy diệt Ma Giới, đồ thán sinh linh."

"Đây chỉ là suy đoán của ngươi mà thôi. Lão hủ cảm thấy Đạo Tổ hoàn toàn không có ý định nương tay. Có lẽ Ma Tổ cường đại đủ để chiến với Đạo Tổ một trận."

"Đó là sư gia của ta!"

Lão đạo tức giận hừ lạnh, gắt lên: "Vậy thì ta đi!" Hắn xoay người đi về phía xa.

Bạch Cẩm ngoảnh đầu hét to: "Đó là sư gia của ta, lời ta nói đều đúng."

Sau khi Ngọc Lâu lão đạo quay đi, đáy mắt đong đầy ý cười. Tiểu gia hỏa này thú vị đấy, hiện giờ không có nhiều người có thể nghĩ như vậy!

Chốc lát sau lão đạo lại quay về, ngồi xếp bằng trên tảng đá bên cạnh Bạch Cẩm.

Bạch Cẩm quay sang hỏi: "Sao ngươi lại quay về đây?"

"Sau khi đi về, ta đã nghiêm túc suy nghĩ. Thật ra ta cảm thấy ngươi nói cũng đúng." Ngọc Lâu lão đạo ngượng ngùng nói.

"Đương nhiên, Đạo Tổ là sư gia của ta kia mà."

Ngọc Lâu lão đạo vô cùng xúc động: "Mấy năm nay ta đã gặp rất nhiều Ma tộc trong Ma Giới. Bọn hắn tham lam, bạo ngược, khát máu.

Có khả năng Đạo Tổ phá hủy Tinh Vực là để giảm bớt thiên địa chi lực của Ma Giới, gián tiếp hạ thấp thực lực của Ma tộc, để tránh phát sinh tình huống Ma Giới áp đảo tam giới."

Bạch Cẩm lập tức gật đầu tán thành: "Thật ra ta cũng nghĩ như vậy. Đạo Tổ là sư gia của ta."

Ngọc Lâu lão đạo bực mình nói: "Ngươi đừng nói câu này nữa được không? Ta biết Đạo Tổ là sư gia của ngươi rồi! Ta nghe mà ong hết cả đầu."

Ánh mắt Bạch Cẩm ẩn giấu vẻ đắc ý. Nắm bắt được cơ hội này, sao lại không tẩy não một đợt, không thì ôm chỗ dựa kiểu gì? Nhưng ngoài mặt hắn lại tỏ ra đắc ý: "Được thôi! Ta không nói nữa, kẻo ngươi lại ghen tỵ."

"Lão đạo ghen tỵ với ngươi?"

"Đạo Tổ là sư gia của ta!"

Ngọc Lâu lão đạo chợt nghẹn lời, suýt thì tắc thở. Hắn bất đắc dĩ nói: "Được rồi! Ngươi thắng, đúng là ta ghen tị với ngươi."