Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1199: Truyền lời của ta




Bên kia, Đại Thế Chí Bồ Tát trở lại đạo tràng của mình, hắn ngồi trên đài sen chủ vị, sắc mặt vô cùng phẫn nộ, giọng nói của Địa Tạng Vương Bồ Tát như vẫn còn vang vọng bên tai, ngươi dám xem thường ta, ngươi dựa vào đâu mà xem thường ta? Bổn tọa chỉ là Bồ Tát, nhưng cũng là Bồ Tát mà chư Phật phải cung kính cúi đầu.

Một đồng tử hoảng hốt xông vào, tiếng hét của hắn cắt ngang dòng suy nghĩ của Đại Thế Chí Bồ Tát: "Không hay rồi, Bồ Tát, không hay rồi."

Đại Thế Chí Bồ Tát lập tức thu lại vẻ giận dữ rồi nở một nụ cười hiền hòa: "Xích Tị đồng tử, chuyện gì làm ngươi kinh hoàng như vậy?"

Xích Tị đồng tử thở hổn hển kêu lên: "Bồ Tát, không hay rồi, Di Lặc Phật Tổ và Dược Sư Lưu Ly Phật đang dẫn theo La Hán đang thu nợ."

Đại Thế Chí Bồ Tát cười ha hả: "Ta nhớ bọn hắn cũng nhúng tay vào ngành cho vay lãi nhỉ, thích xiết nợ thì cứ việc! Việc này thì có liên quan gì đến chúng ta đâu? Chúng ta cũng không nợ nần gì bọn hắn."

"Bồ Tát, chúng ta không nợ, nhưng khách hàng của chúng ta nợ tiền mà!

Rất nhiều khách hàng bên chúng ta cũng là khách hàng của bên đó, phần lớn tiền bên đó đều cho Địa Tạng Vương vay hết rồi, hiện tại Địa Tàng Vương cầm tiền chạy trốn.

Di Lặc Phật Tổ cùng Dược Sư Lưu Ly Phật vừa trở về từ Âm Sơn đã dẫn theo La Hán đi đòi tiền rồi."

Đại Thế Chí Bồ Tát vẫn dửng dưng: "Ngươi cũng đã nói tiền tài của khách hàng đều bị Địa Tàng Vương cuỗm hết rồi, người cũng chạy rồi, bọn hắn có đi đòi cũng chẳng đòi nổi. Không vội, không vội!"

"Nhưng Di Lặc Phật và Dược Sư Phật đang gom hết linh dược của hắn để trừ nợ rồi! Dược điền, đan dược, pháp bảo, thậm chí còn lấy luôn cả cung điện. Ngài mà không hành động thì chúng ta chẳng còn gì mà vét đâu, chúng ta cũng chẳng moi đâu ra tiền mà trả nợ ngân hàng nữa!"

Đại Thế Chí Bồ Tát đột nhiên mở to hai mắt, lập tức nhảy lên đài sen, hét lớn: "Nhanh, nhanh! Triệu tập La Hán Kim Cương cùng ta đi đòi nợ, kẻ nào cứng đầu không trả thì đánh chết cho ta."

Đại Thế Chí Bồ Tát dẫn theo một đám La Hán, Kim Cương hùng hổ chạy ra khỏi Phật điện của mình.

Linh Sơn rối nùi, tiếng Phạn ngâm ngày đêm không dứt biến mất, khắp nơi chỉ còn tiếng kêu rên cùng tiếng gào khóc vang vọng đất trời.

Di Lặc Phật, Dược Sư Phật, Đại Thế Chí Bồ Tát chia là ba đội càn quét khắp Linh Sơn, bọn hắn đi tới đâu là tan hoang, hỗn độn tới đó, không ít Phật Đà Bồ Tát ngã nhào xuống đất, bi thống rơi nước mắt.

Trong đó thê thảm nhất phải nói đến Hàng Long La Hán, dược điền bị trấn lột, cung điện bị phá, ngay cả tượng kim thân cũng bị mang đi gán nợ, có bộ pháp y La Hán để che thân cũng bị lột trần, chỉ còn lại một mình Hàng Long La Hán mặc quần rách, cầm quạt rách, ngồi ở trong góc điện ngơ ngác chưa hoàn hồn.

Trong tam giới bỗng nhiên xuất hiện một cảnh tượng kì lạ, Phật giáo đại hưng của Địa Tiên giới với cung điện vô số, tín đồ như mây nhưng trên Linh Sơn lại hoàn toàn trái ngược, chư Phật kêu rên, khắp nơi chỉ còn lại những phế tích, trông như đã đến ngày tận thế của cõi Phật.

...

Phía sau Đại Lôi Âm Tự, thác nước chậm rãi chảy xuôi, cây cối rợp bóng, hoa bay khắp nơi, chính là một nơi thanh u.

Phật Tổ Như Lai ngồi xếp bằng bên cạnh thác nước, một con rắn hai đầu đứng thẳng người trước ao, đang đung đưa cái đầu nhảy múa trước mặt Đa Bảo Như Lai.

Bỗng, từ đằng sau có tiếng bước chân dồn dập đổ tới, Già Diệp Tôn Giả bước từng bước nhỏ đi tới phía sau Phật Tổ Như Lai, sau đó nói nhỏ: "Phật Tổ!"

Phật tổ Như Lai mở mắt, thần sắc lạnh nhạt vô hỉ vô bi.

Con rắn hai đầu giật mình phun lưỡi, sau đó hoảng hốt chúi đầu xuống hàn đàm, chốc lát sau đã biến mất không thấy tăm hơi.

"Già Diệp, có chuyện gì mà lại đến tìm ta?"

Già Diệp chắp hai tay lại, cúi đầu cung kính: "Phật Tổ, Phật Giáo đã đại loạn, có vài vị la hét muốn nhảy xuống Linh Sơn tự sát, có Bồ Tát muốn ra nhảy ở bến Lăng Vân, Hàng Long La Hán trở nên điên loạn, giờ chỉ mong Phật tổ ra mặt định đỉnh càn khôn."

Phật Tổ Như Lai cảm khái: "Lòng tham là vô độ! Có Phật danh nhưng lại không có tâm Phật."

Già Diệp không nói một lời, Phật Tổ có thể nói như vậy nhưng hắn thì không thể.

"Truyền lời của ta, lệnh Di Lặc Phật Tổ, Dược Sư Phật, Đại Thế Chí Bồ Tát dừng tay!"

"Vâng!" Già Diệp Tôn Giả xoay người bước đi.

Sươn cốc quay về vẻ yên tĩnh vốn có, Phật Tổ Như Lai yên lặng một lát bỗng gào lên đầy phẫn nộ: "Bạch Cẩm!", "Ầm!" thác nước nổ tung, nước bỗng chảy ngược từ dưới lên trên, như một cái màn nước màu ánh bạc lấp lánh.

Địa Tạng Vương Bồ Tát trước khi phản giáo đã đến Thiên Đình, chuyện này chắc chắn phải có Bạch Cẩm đứng giữa giở trò, là hắn bày kế bảo Địa Tạng Vương Bồ Tát lừa tiền. Như Lai đã quá quen thuộc với những thủ đoạn của Bạch Cẩm rồi, thứ ghê tởm hèn hạ đó…

Lúc này, Phật giáo đã loạn, chỉ có một vài ngọn núi phụ thuộc Linh Sơn là không bị ảnh hưởng, ví dụ như Kim Thiền Linh Sơn.

Chiên Đàn Công Đức Phật ngồi xếp bằng trong phật điện, hai mắt nhắm nghiền, phật luân sau đầu nhấp nháy, kinh văn vàng lấp lánh lưu chuyển quanh người. Hắn đang thăm dò ký ức lúc chuyển thế để tìm nguyên nhân đạo quả khuyết thiếu. Kiếp thứ nhất, kiếp thứ hai, kiếp thứ ba... kiếp thứ chín.

Kim Thiền Tử bỗng mở choàng mắt, trong mắt như khảm hai viên minh châu màu vàng, ánh sáng lưu chuyển, thần bí vô cùng.