Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1179: Đây là đường lui cuối cùng




Cửa đại điện ầm ầm đóng lại, Bạch Cẩm trong đại điện thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười hài lòng. Không sai, chính là như thế, vững vàng không dao động thì sẽ không có ai phát hiện ra sự tồn tại của mình. Khi nào cánh cửa Ma Giới mở ra là có thể nhờ sư phụ đến cứu mình, tìm đường sống trong chỗ chết! Mình đúng là người thông minh!

Tinh tinh tinh! Một chuỗi âm thanh vang lên.

Bạch Cẩm biến sắc, nhấc tay phong tỏa cả đại điện rồi mới lấy Tam Giới Thương Thành của mình ra. Khi trông thấy ảnh chân dung đầu trọc đang nhấp nháy, hắn hơi nghi ngờ. Sao Địa Tạng Vương lại gọi video cho mình vào lúc này, lẽ nào tam giới đã xảy ra chuyện?

Bạch Cẩm nhìn lời mời cuộc gọi video, do dự chốc lát rồi ấn kết nối. Ngay sau đó, một màn hình mở ra trước mặt.

Phía đối diện là Địa Tạng Vương Bồ Tát ngồi ngay ngắn trên đài sen trong một ngôi miếu, vẻ mặt nôn nóng.

Video vừa kết nối, Địa Tạng Vương Bồ Tát lập tức la hét: "Lão sư, Đế Quân! Cuối cùng ta cũng liên hệ được với ngài. Ta đi Thiên Đình mà không tìm được ngài, sau đó mới biết ngài đã vào Ma Giới!

Lão sư, ngài vẫn ổn chứ?"

"Ta không sao, ngươi có chuyện gì mà hốt hoảng thế?"

"Lão sư, Đường Tam Tạng đã truyền đạo xong, sắp đi Linh Sơn thụ phong. Đến lúc đó Tây Hành lấy kinh mới coi như kết thúc."

"Đây chẳng phải là chuyện tốt sao?"

"Nhưng bây giờ ta mới phát hiện hình như mình bị giám thị."

"Chắc là ảo giác thôi! Ngươi là Bồ Tát Thượng Cổ của Phật Giáo, ai dám giám thị ngươi." Bạch Cẩm cười ha ha vài tiếng.

Địa Tạng Vương Bồ Tát nhỏ giọng nói: "Là đám Phật Đà góp tiền ở Linh Sơn. Bây giờ ngày nào bọn hắn cũng hỏi ta tình hình của Tân Linh Sơn, hình như bọn hắn đã phát hiện ta hoàn toàn không kiến tạo Đông Thổ Linh Sơn.

Lão sư, bây giờ ta phải làm thế nào?"

Giọng Địa Tạng Vương Bồ Tát đượm nỗi lo lắng: "Cứ cái đà này thì có khả năng Bồ Tát toi mạng thật đó."

"Ngươi không định trả lại tiền cho bọn hắn sao?"

"Ừm... Ta cảm thấy có lẽ bọn hắn không muốn đâu, vả lại ta cũng tiêu hơi nhiều." Địa Tạng Vương Bồ Tát hơi ngượng ngùng.

Bạch Cẩm cạn lời, không muốn trả chính là không muốn trả, lấy đâu ra lắm lý do lý trấu như vậy? Hắn xòe hai tay, bất đắc dĩ nói: "Ta cũng bó tay hết cách. Hiện giờ ta đang ở trong Ma Giới, cho dù muốn giúp ngươi cũng hữu tâm vô lực!"

Địa Tạng Vương Bồ Tát lẩm bẩm: "Chết chắc rồi, vậy chẳng phải là ta chết chắc sao! Đa Bảo Như Lai nhất định sẽ nhân cơ hội này hoạnh họe ta."

Bạch Cẩm đảo mắt. Phật Giáo tính kế Nữ Oa nương nương, có lẽ mình có thể nhân cơ hội này xả giận cho nàng.

Địa Tạng Vương Bồ Tát thở dài thườn thượt, ỉu xìu nói: "Nếu thật sự không còn cách nào khác, thì ta chỉ có thể đi Cực Lạc tịnh thổ tránh nạn." Có điều đến lúc đó sư tôn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình.

Bạch Cẩm vội vàng lên tiếng: "Địa Tạng, vì sự an toàn của ngươi, tuyệt đối đừng đi Cực Lạc tịnh thổ."

Địa Tạng Vương Bồ Tát thắc mắc: "Tại sao?"

"Ngươi đã nghe câu 'thiên địa bất nhân, coi vạn vật như cỏ rác; Thánh Nhân bất nhân, coi chúng sinh như cỏ rác' chưa?"

"Chẳng phải câu này là 'trong mắt thiên địa và Thánh Nhân, chúng sinh bình đẳng' sao? Liên quan gì đến ta?"

Bạch Cẩm nói một cách sâu xa: "Chúng sinh bình đẳng, cũng là Thánh Nhân vô tình.

Trong mắt Thánh Nhân, ngoài đại đạo và đại thống ra, chúng sinh chẳng khác gì con sâu cái kiến.

Nếu ngươi đi Cực Lạc tịnh thổ thẳng thắn thừa nhận tất cả những gì mình đã làm, e là người đầu tiên muôn giết ngươi là hai vị giáo chủ kia."

Địa Tạng Vương Bồ Tát bỗng trợn to mắt, lắp bắp nói: "Không, thể nào! Sư tôn đối xử với ta rất tốt."

"Tin ta đi, không ai hiểu rõ Thánh Nhân hơn ta đâu."

Bạch Cẩm thầm mặc niệm 'sư phụ tha tội, sư bá tha tội, sư thúc tha tội' mấy lần trong lòng, sau đó tỏ thái độ vô cùng chân thành: "Trong mắt Thánh Nhân, ngươi không quan trọng, ta không quan trọng, chúng sinh cũng không quan trọng, điều quan trọng là đạo thống của bọn hắn.

Bây giờ ngươi đắc tội phần lớn Phật Đà Bồ Tát của Phật Giáo. Ngươi đoán xem vì đạo thống đại hưng, hai vị giáo chủ kia sẽ bảo vệ ngươi hay là nghiêm trị ngươi?

Ngươi đã tọa trấn Âm Sơn suốt ngàn tỷ năm. Địa Tạng à, không lẽ ngươi thật sự cho rằng ngươi có địa vị rất quan trọng trong lòng hai vị giáo chủ kia?

Bọn hắn chỉ coi trọng Linh Sơn chính thống thôi, còn ngươi, haiz... Phỏng chừng bọn hắn đã quên từ lâu rồi!" Bạch Cẩm thở dài thườn thượt, nhìn Địa Tạng Vương Bồ Tát bằng ánh mắt thương hại.

Địa Tạng Vương Bồ Tát càng nghĩ càng sợ hãi. Quả thật không có ai hiểu rõ Thánh Nhân hơn lão sư, lão sư đã nói vậy thì có lẽ không phải giả. Thánh Nhân thật sự vô tình như vậy sao?

Đường lui cuối cùng cũng bị chặt đứt, Địa Tạng Vương Bồ Tát hoàn toàn hoảng loạn, chỉ cảm thấy tiền đồ mờ mịt.

Hắn vội vàng trở mình bật dậy, cuống quít quỳ xuống kim liên, dập đầu nói: "Lão sư cứu ta với, cầu xin lão sư hãy cứu ta."

Bạch Cẩm chần chừ không quyết, thở ngắn than dài.

"Lão sư, đệ tử thật sự không muốn chết!"

Bạch Cẩm thở dài thườn thượt: "Địa Tạng, bây giờ ta đang ở Ma Giới, không thể ra tay cứu ngươi.

Nhưng lúc trước ta đã dự liệu tình huống này, sắp xếp cho ngươi một đường lui."

Địa Tạng Vương Bồ Tát lập tức ngẩng đầu, hỏi bằng giọng điệu chờ mong: "Xin lão sư dạy ta."

"Đi Thiên Đình đi! Ta sẽ nhờ Hạo Thiên Thượng Đế bảo vệ ngươi."

Nét mặt chờ mong của Địa Tạng Vương Bồ Tát chợt cứng đờ. Hắn do dự rất lâu, sau đó hỏi: "Lão sư còn cách khác không?"

"Không có, đây là đường lui cuối cùng ta để lại cho ngươi, nhưng có muốn đi hay không thì tùy ngươi."