Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1119: Ta nhất định sẽ cứu người




Sau khi Bạch Cẩm trở về Thiên Đình, một lát sau lập tức xuống Hạ Giới, không hề ngừng nghỉ.

Dưới chân Hoa Sơn, tuyết rơi dày đặc, đường vắng người qua lại, người đi đường đều che dù bước nhanh.

Một con sông chảy qua xuyên qua thành trì, chảy xuôi ra ngoại thành, tuyết rơi dày trên sông, tan trong tích tắc, vài con vịt bơi trên sông gây nên những gợn sóng.

Một nữ tử khoác áo choàng trắng đứng ở cây cầu đá trên sông, lặng lẽ nhìn về phía xa, hai tiểu hài tử đang chạy chơi trong đống tuyết.

"Đại Hoa, Nhị Hoa mau trở về thôi, cẩn thận sẽ bị ốm." Một nữ tử đứng trước cửa vẫy tay kêu.

Hai đứa trẻ nắm tay nhau chạy lại, để lại một tràng cười sảng khoái.

Dương Thiền không khỏi nở một nụ cười, cả nhà hạnh phúc bên nhau thật là tốt…!

Xung quanh nổi lên một gợn sóng, Bạch Cẩm từ trong không gian bước ra,vừa cười vừa nói: "Sư muội, đang nhìn gì vậy?"

Dương Thiền phục hồi lại tinh thần, vội vàng cúi người thi lễ, ôn nhu nói: "Bái kiến sư huynh!"

"Sư muội, không cần đa lễ."

Bạch Cẩm đứng bên cạnh Dương Thiền, cũng nhìn về phía trước.

Dương Thiền thong thả nói: "Khi ta còn nhỏ, thích nhất chính là tuyết, mẫu thân sẽ dẫn ta theo đi đắp người tuyết, khắc tượng băng, còn hai ca ca sẽ nắm tay ta, để tôi trượt trên băng tuyết, nhưng cũng không thể trở lại được nữa."

Bạch Cẩm tiếc nuối nói: "Thật hâm mộ ngươi còn có mẫu thân, ta cả phụ mẫu đều không có. Đáng thương, đáng thương, thật sự là rất đáng thương!"

"Sư huynh là thiên sinh địa dưỡng, có thiên địa làm phụ mẫu, sao có thể đáng thương?"

"Ha ha!" Bạch Cẩm cười hai tiếng, nói: "Thiên địa có nhiều nữ nhi hơn, ta thì tính là cái gì?"

"Sư huynh tới Hạ Giới tìm ta, hẳn là không phải cùng ngắm tuyết với ta đó chứ!"

"Chẳng qua là đi ngang qua đây thôi, Thái Sơn có một tinh quái yêu người phàm, hơn nữa còn sinh hạ một đứa con, làm trái với luật trời. Ta vừa hay không có việc gì làm, đi xử lý, tiện đường tới thăm ngươi một chút."

Dương Thiền cảm động hỏi: "Không biết Đế Quân xử lý thế nào?"

"Đương nhiên là tuân theo luật trời, tinh quái và con của nó chỉ có thể có một người sống, để chúng tự lựa chọn."

"Không biết hắn chọn gì vậy?"

"Tinh quái tự hủy mà chết. Haizz! Đứa nhỏ đó cũng thật đáng thương." Bạch Cẩm lắc đầu cảm thán.

Dương Thiền im lặng, xa xăm nói: "Sư huynh, người không cho rằng luật trời như vậy thật sự quá tàn nhẫn sao?"

"Luật trời là quy luật của thiên địa, tuy rằng đối với bọn hắn mà nói có chút tàn nhẫn, nhưng có lợi nhất cho thiên địa.

Tài nguyên của thiên địa có hạn, thần bất tử cũng nên có hạn, Thần Tiên cũng có hạn. Nếu bán yêu, bán tiên, bán thần mà tràn lan, thì thiên địa sẽ hỗn loạn, cuối cùng sẽ rơi vào Hỗn Độn. Những chuyện này ngươi hiểu mà đúng không?"

"Sư huynh nói rất đúng."

"Được rồi, ta cũng trở về Thiên đình. Nếu sư muội quá nhàm chán, có thể trở về Thiên Đình với ta! Tinh Vệ, Long Cát các nàng đều rất nhớ ngươi."

Dương Thiền cười, nói: "Sư huynh, ta còn có một số việc phải giải quyết, ta sẽ sớm trở về!"

"Được, vậy ta đi trước. Ngươi cũng đã lớn rồi. Chuyện gì có thể làm gì, chuyện gì không thể làm, tự ngươi biết rõ. Đừng để sư thúc và huynh trưởng của ngươi khó xử." Bạch Cẩm bình tĩnh nhìn Dương Thiền.

"Ta biết rồi, đa tạ sư huynh dạy bảo." Dương Thiền cúi đầu thi lễ.

Bạch Cẩm khẽ gật đầu, thân ảnh mờ dần rồi biến mất.

Trên cầu đá, nụ cười trên mặt Dương Thiền dần biến mất, nàng líu ríu nói: "Sư huynh hình như đã biết kế hoạch của ta."

Ngước nhìn mặt sông ở phía xa xa, hơi sững sờ, ý nghĩ cứ hiện lên trong lòng, nhưng thực sự có phải đi con đường kia sao? Như vậy thực sự cứu được mẫu thân ta sao?

Một cơn gió mát đột nhiên thoáng qua, bông tuyết đập vào mặt Dương Thiền, đầu óc của Dương Thiền yên tĩnh, bỗng chốc rơi vào vô tư không còn lo lắng gì, mọi thứ trên đời đều biến mất, trong tâm trí chỉ có hình bóng của một nữ tử không ngừng khuếch đại, lấp đầy. thế giới của mình.

"Mẫu thân! Mẫu thân!" Một tiếng kêu thê lương vang lên trên đường phố, khiến Dương Thiền lập tức bừng tỉnh, quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy trên đường phố xa xa, ba bốn nha dịch áp chế một nữ nhân đầu bù tóc rối đang loạng choạng đi về phía trước, nữ nhân đeo trên vai gông xiềng.

Vài người ở phía sau đuổi theo, vẻ mặt đau buồn.

Nữ nhân quay đầu lại, thống khổ kêu lên: "trở về đi, các ngươi hãy trở về, sống cho thật tốt."

Bọn nha dịch lập tức dừng bước. Keng! Trường đao ra khỏi vỏ, quát lớn: "Còn dám đi theo nữa, ta sẽ bắt hết các ngươi về huyện nha."

Những người phía sau đột ngột dừng lại, nhìn nha dịch đầy sợ hãi.

Nha dịch đưa tay ra đẩy nữ nhân, quát: "Đi mau!"

Nữ nhân lảo đảo hai cái, suýt ngã xuống đất, đi về phía trước.

Đằng sau có một cô bé mặt đầy nước mắt, định tiếp tục đuổi theo về phía trước, những người thân bên cạnh nhanh chóng kéo tiểu cô nương lại.

Tiểu cô nương giãy dụa hai cái, đau buồn lớn tiếng kêu lên: "Mẫu thân! Ta nhất định sẽ cứu ngươi ra."

Âm thanh vang vọng trên đường phố.

Trong lòng Dương Thiền run lên, ánh mắt dần dần kiên định, tự nhủ: "Mẫu thân, ta nhất định sẽ cứu người." Thân ảnh lập tức biến mất ở trên cầu đá.

Trong tuyết, nha dịch và phu nhân đang đi về phía trước, cũng như gia đình đau buồn đằng sau, tất cả đều bị đóng băng ngay lập tức, giống như một bức tranh cuộn trong tuyết.

Một lão đạo sĩ mặc đạo bào màu xanh nhạt. Kẽo kẹt! Kẽo kẹt! Đạp trên tuyết trắng đi trên đường đi, nha dịch với gia đình kia im hơi lặng tiếng biến mất, dường như xuyên đến tương lai, dấu chân trên tuyết cũng biến mất, giống như ảo ảnh.