Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1051: Đa tạ công chúa đã chiếu cố




Đường Tam Tạng ngẩng đầu, vội vàng kêu lên: "Khởi bẩm Phật Tổ, chuyện bắt cóc bần tăng không liên quan đến vị nữ thí chủ này, mọi chuyện đều do Hồng Hài Nhi kia gây ra, nếu không nhờ vị nữ thí chủ này ra tay bảo vệ, e là bần tăng đã bị Tiểu Yêu Vương kia hại chết rồi.”

Như Lai Phật Tổ lại nói: "Trong lòng có thiện niệm, như vậy rất tốt, tương lai ắt có thể tu thành chính quả.” Nói xong liền vươn tay ra với Khổng Y.

Thời không quanh mình Khổng Y bắt đầu ngưng đọng, vô số điểm sáng hiện ra rồi hình thành một đóa hoa sen bao phủ lấy cả cơ thể của Khổng Y.

Khổng Y muốn đạp nát đóa sen để thoát ra, nhưng chỉ cảm thấy pháp lực toàn thân đã đông cứng, không thể sử dụng được, nàng ngẩng đầu kêu lớn: "Bà ngoại, cứu con!"

Ầm! Một cột lửa sáng rực từ cơ thể Khổng Y phóng lên trời.

"Vụt!" Cột lửa hóa thành một con Chu Tước, nó vẫy vẫy hai cánh rồi ngửa mặt trời hót líu lo, tiếng hót trong veo nhưng có sức công phá đủ để chấn động tam giới.

Đóa sen bao quanh người Khổng Y nát bấy, con Chu Tước khổng lồ nhìn chằm chằm Phật Tổ Như Lai, đôi mắt lạnh nhạt không chứa cảm xúc.

Phật Tổ Như Lai trợn tròn mắt, khóe miệng giật giật rồi cố kéo căng khóe môi cười gượng: "Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm, ta chỉ cảm thấy đứa nhỏ này rất đáng yêu nên muốn mời nàng đến Tây phương làm khách thôi.”

Một hư ảnh từ phía Nam đi tới, người đó mặc áo bào màu đỏ, khí chất cao quý, khuôn mặt tuyệt mỹ, mới lóe lên vài cái đã tới Thúy Vân Sơn.

Khổng Y mừng rỡ: "Bà ngoại!"

Hư ảnh đó gật đầu với Khổng Y rồi bắt đầu nói: "Ta trấn thủ hồng hoang, bảo vệ hồng hoang biết bao năm, hiện giờ lại có người dám động đến hậu bối của ta, các ngươi tưởng ta không vào được hồng hoang sao?" Nói rồi liền chỉ thẳng tay vào mặt Phật Tổ Như Lai.

Hư ảnh Chu Tước trên đầu Khổng Y lập tức bay vút ra, nó dẫn theo thần hỏa của Chu Tước xông thẳng đến chỗ Như Lai.

Như Lai Phật Tổ vô thức muốn giơ tay cản lại, nhưng mới chớp mắt mà thần hỏa đã đi tới trước mặt như thể vượt qua mọi không gian và thời gian, cho dù Như Lai Phật Tổ có tu vi Nhị Thi Chuẩn Thánh cũng không kịp ngăn lại.

Ầm!

Ngọn lửa nóng bỏng phóng lên cao, thiêu đốt hư không, Phật Tổ Như Lai mất hút giữa tầng lửa đỏ.

Đường Tam Tạng quỳ gối trên mặt đất đầy vết máu, hắn ngơ ngác nhìn lên phía trên, hình như Phật Tổ lại bị đánh, lạ ghê, vì sao ta nói là "lại”?

Đường Tam Tạng quay khớp cổ cứng còng của mình để nhìn về phía Khổng Y, khô khốc hỏi: "Tiểu công chúa, ngài... bà ngoại ngài là ai?"

Khổng Y cười hì hì: "Bọn hắn đều gọi bà ngoại ta là Chu Tước Thánh Tôn.”

Đường Tam Tạng rùng mình, cho dù hắn có vô tri hơn nữa thì cũng phải nghe danh của Tứ Tượng Thần Thú, Chu Tước Thánh Tôn đánh Như Lai Phật Tổ, Phật Tổ đánh lại nổi sao? Hắn chỉ có thể chắp tay niệm: "Nam Mô A Di Đà Phật, cầu xin Phật ta phù hộ Phật Tổ bình an!"

Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới, Sa Ngộ Tịnh từ đâu bay đến, miệng không ngừng la lớn:

"Sư phụ!"

"Sư phụ, cuối cùng chúng ta cũng tìm được ngài.”

"Tiểu hòa thượng, ngươi chạy đi đâu thế.”

Trư Bát Giới sờ khắp người Đường Tam Tạng, vui mừng nói: "Sư phụ không có việc gì thì tốt quá.”

Đường Tam Tạng cũng vui mừng gật gật đầu, Bát Giới thật lòng quan tâm ta, Ngộ Tịnh cũng tốt với ta, còn con khỉ thối kia thì không đề cập đến cũng được!

Đường Tam Tạng vui mừng: "Vi sư không sao, Thánh Anh Đại Vương bắt bần tăng nhưng không làm khó ta mà đưa vi sư cho vị tiểu thần nữ này.”

Ba huynh đệ Tôn Ngộ Không cùng quay lại nhìn Khổng Y.

"Ta cũng nhìn thấy mà, tiểu hòa thượng ngươi còn mập ra kia mà.” Tôn Ngộ Không nhảy đến bên cạnh Khổng Y rồi cười ha ha: "Tiểu cô nương, ngươi từ đâu tới?"

"Con chào thúc, con từ nhà đến.” Khổng Y lễ phép.

"Ha ha, ngoan quá đi mất." Tôn Ngộ Không đưa tay lên như muốn xoa đầu Khổng Y.

Đường Tam Tạng trợn hai con mắt ốc nhồi, Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh cũng run lên bần bật, người khác không biết cô nương này là ai nhưng bọn hắn biết.

Phụ thân nàng là Khổng Tuyên của đại đội chấp pháp, mẫu thân nàng là Chu Tước Thiên Nữ của đại đội chấp pháp, bà ngoại nàng là Chu Tước Thánh Tôn. Khi còn bé, nàng chơi đùa ở Thiên Đình đã từng ngủ ở Nguyệt lão Cung, đốt lửa ở Đâu Suất Cung nướng đồ, tè dầm lên người Hạo Thiên Thượng Đế, rồi được Dao Trì Vương Mẫu thay tã cho, đại đội chấp pháp đều là bậc thúc bá của nàng, còn thường đi theo làm nũng với Câu Trần.

Đường Tam Tạng, Trư Bát Giới, Sa Ngộ Tịnh đồng thanh kêu to: "Dừng tay (vuốt) lại!"

Tôn Ngộ Không hoảng sợ, tay hắn khựng lại giữa không trung, hắn quay đầu lại nhìn bọn hắn với vẻ khó hiểu, lão Tôn ta chỉ biểu đạt tình cảm yêu thương với tiểu bối, các ngươi cần thiết làm đến mức đó sao?

Đường Tam Tạng vội vàng nhảy ra cản trước mặt Khổng Y rồi trợn mắt nhìn Tôn Ngộ Không.

Trư Bát Giới chạy qua, khuôn mặt tươi cười nói với nàng: "Tiểu sư muội, trong nhà Câu Trần Đại Đế mới có thêm một ít đồ chơi, ngươi mau trở về xem đi.”

Khổng Y cười tươi: "Ta nhận ra ngươi, ngươi là Thiên Bồng đại sư huynh.”

Trư Bát Giới cười to: "Hiện tại sư huynh trở nên xấu xí thế này rồi mà ngươi còn nhận ra, thật hiếm có, hiếm có! Sư huynh ta vô cùng vui mừng!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khổng Y nhăn lại, vô cùng nghiêm túc nói: "Đại sư huynh, đại phụ từng nói với ta rằng không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài.”

"Đúng đúng, Đế Quân nói rất đúng, ngươi cũng đã lâu rồi không gặp Đế Quân phải không! Mau trở về thăm hắn đi, Đế Quân nói hắn nhớ ngươi.”

"Thật sao?" Khổng Y gật gật đầu vui vẻ: "Ta đi tìm đại phụ.”

Rồi lại quay đầu nói với Đường Tam Tạng: "Hiện tại ngươi cũng tìm được đồ đệ của ngươi rồi nên ta đi trước đây.”

Đường Tam Tạng chắp hai tay lại, cảm kích nói: "Đa tạ công chúa đã chiếu cố ta trong thời gian vừa qua, bần tăng vô cùng cảm kích.”