Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1050: Chính là Phật Giáo




Ngưu Ma Vương cũng tức lắm, hắn hùng hục chạy lại chỗ Hồng Hài Nhi nhưng vẫn cố gắng duy trì nụ cười ấm áp của bản thân để ra dáng gia đình hòa thuận: "La Sát, ngươi chớ trách tội Thánh Anh, đứa nhỏ kia cũng chỉ có ý tốt thôi, bắt được Đường Tam Tạng cũng là vì muốn hiếu kính ta, thật sự là hài tử tốt của phụ vương! Hiếu thuận giống hệt ta vậy đó.”

Bàn tay của Ngọc La Sát lập tức hạ xuống, đúng vậy! Đứa nhỏ này cũng chỉ xuất phát từ lòng hiếu thảo, chắc do Phật Giáo đuổi giết quá gấp nên không đưa được Đường Tam Tạng đến thôi.

Hồng Hài Nhi giãy khỏi tay Ngọc La Sát, xoa xoa lỗ tai kêu lên: "Ai nói con bắt Đường Tam Tạng cho hai người? Con bắt hắn cho Tiểu Y kia mà!”

Nói đến đó lại gào lên: "Thế mà hai người còn muốn cướp quà của con, xấu xa, thế mà là người lớn à.”

Ngưu Ma Vương khựng lại, biểu tình cứng ngắc, không phải đưa cho ta sao? Lão tử vì giúp ngươi mà còn mời cả Yêu Vương của Tây Ngưu Hạ Châu đến đối phó với Phật môn, tài sản của lão tử cũng bay sạch rồi, tiểu thiếp cũng không còn, thậm chí còn trở thành tù nhân, thế mà giờ ngươi lại nói với ta là ngươi bắt Đường Tam Tạng không phải vì đưa cho lão tử? Từ đầu đến cuối đều do ta tưởng bở?

Hai lỗ mũi Ngưu Ma Vương phun khí vù vù, đôi mắt vằn đỏ, ngươi là tên khốn, lão tử muốn đánh chết ngươi.

Mặt Ngọc La Sát cũng tối sầm lại, vô thức nhìn sang Khổng Y bên cạnh, trông thì đẹp đấy, nếu có thể làm con dâu ta cũng không tệ.

Hồng Hài Nhi nhảy đến trước mặt Khổng Y, huơ huơ Hỏa Tiêm Thương với giọng đắc ý: "Tiểu Y, có ta ở đây thì ngươi cứ yên tâm, không ai cướp được Đường Tam Tạng đâu.”

Khổng Y nói nhỏ: "Thật ra ta cũng không muốn.”

"Ta cho ngươi thì ngươi cứ yên tâm mà dùng.” Hồng Hài Nhi ngẩng đầu nhìn ba người trên bầu trời, tay cầm Hỏa Tiêm Thương ra vẻ nóng lòng muốn thử: "Nếu ngươi lo lắng bọn hắn sẽ làm gì thì không cần đâu, vừa rồi là do ta không cẩn thận mới bị đánh lén chứ ta mạnh hơn đám người đó nhiều.”

Minh Hà giáo chủ quay đầu nhìn Phật Tổ Như Lai: "Hiện tại thấy rõ chưa? Đường Tam Tạng không có bất kỳ quan hệ gì với Thúy Vân Sơn, nhưng ngươi lại đánh đến tận Thúy Vân Sơn, trấn áp nữ nhi của ta, ngươi nói ngươi có nên ăn đánh hay không?"

Như Lai Phật Tổ bực mình, sao mọi chuyện lại như vậy? Khóe miệng hắn giần giật, cuối cùng vẫn phải cúi đầu bất đắc dĩ: "Là do ta không điều tra rõ ràng, kính xin giáo chủ thứ tội.”

"Thôi! Hôm nay có Thái Thượng nên ta sẽ tha cho ngươi lần này.” Minh Hà giáo chủ vươn tay, Hồng Hài Nhi phía dưới lập tức bị hút bay lên không trung.

Hồng Hài Nhi không ngừng giãy dụa: "A! Ngươi là ai? Mau buông ta ra, phụ vương, mẫu hậu, cứu mạng!”

Minh Hà giáo chủ bắt Hồng Hài Nhi rồi nói với Thiết Phiến Công Chúa: "Theo ta trở về Huyết Hải!"

Thiết Phiến Công Chúa gật gật đầu, huyết vân cuộn tròn, nàng bay lên không rồi đứng bên cạnh Minh Hà giáo chủ, không nói một lời.

Ngưu Ma Vương vội vàng kêu lên: "Chờ ta, còn ta nữa mà!" Nói xong liền cưỡi mây bay lên cao.

"Ngưu Ma Vương!" Tiếng ai đó hét lớn.

Bầu trời nổi lên cực quang, Thạch Cơ và Cô Lương bước ra khỏi đó.

Ngưu Ma Vương lập tức dừng chân, hắn ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía hai người, trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi bất an mơ hồ.

Thạch Cơ lấy ra một khối kim bài, nghiêm túc nói: "Ngưu Ma Vương kết đảng yêu ma, làm loạn Tây Ngưu Hạ Châu, đến mức khiến Phật Giáo phải nhận thất bại, Phật Đà La Hán ngã xuống vô số, đó là tội ác tày đình!

Nay Tư Pháp Thần Điện ra lệnh bắt Ngưu Ma Vương, áp giải về Thiên Đình chờ phán xét!"

Mí mắt Phật Tổ Như Lai giật giật, mặt hắn cũng tối sầm cả lại.

Cô Lương thì bật cười vui vẻ: "Quỳ Ngưu, đi theo chúng ta đi, nếu không lần sau sẽ là người khác đấy.”

Ngưu Ma Vương ỉu xìu, hắn nhìn Thiết Phiến Công Chúa bằng ánh mắt mong ngóng, cuối cùng chỉ đành đi theo Thạch Cơ và Cô Lương tiến vào trong cực quang.

Tại Hỏa Diệm Sơn xa xa, Tôn Ngộ Không kêu lên đầy phấn khích: "Thấy chưa? Thấy chưa? Đó chính là uy thế của Tư Pháp Thần Điện của lão Tôn ta đó.

Ngưu Ma Vương có là vua của các vị Yêu Vương cũng không dám phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, nào giống Phật Giáo, bị lão Ngưu dọa cái mà đã vắt chân lên giò chạy thẳng như thế.”

Trư Bát Giới giơ ngón tay cái ra chiều tán đồng lắm: "Thiên Đình đỉnh của đỉnh!"

Sa Ngộ Tịnh cũng gật đầu: "Thiên Đình đỉnh thật!"

Thiết Phiến Công Chúa đứng trên mây cao nhíu mày nhìn Ngưu Ma Vương đã biến mất, nàng lo lắng không biết Ngưu Ma Vương có chuyện gì không nữa.

Minh Hà giáo chủ nói: "Yên tâm đi! Tạm thời cũng không chết được đâu.

Đi thôi! Chúng ta cũng nên trở về.”

"Không! Ta không muốn đi, Tiểu Y, mau cứu ta, ta muốn dẫn ngươi đi làm Yêu Vương.” Hồng Hài Nhi ra sức giãy dụa.

"Bốp" Minh Hà giáo chủ giơ tay đánh bốp một cái lên mông Hồng Hài Nhi, còn muốn làm Yêu Vương? Trở về kế thừa Huyết Hải cho ta.

Ba người cũng biến mất khỏi Thúy Vân Sơn.

Trên Thúy Vân Sơn giờ chỉ còn lại một mình Phật Tổ Như Lai đứng trên đám mây cao cao, phía dưới là Đường Tam Tạng đang thắp hương cùng một tiểu cô nương trông giống như công chúa đang tò mò nhìn Phật Tổ Như Lai, nàng nghĩ, trên đầu hắn có nhiều nhục khấu như vậy, trông thật đáng thương.

Phật Tổ Như Lai cúi đầu nhìn xuống phía dưới, giọng điệu vô cùng uy nghiêm: "Không làm việc ác, theo đuổi cái thiện, tấm lòng trong sáng, chính là Phật Giáo.

Tiểu yêu Hạ Giới, xúi giục Yêu Vương bắt cóc Đường Tam Tạng, trong lòng ngươi có ác niệm, hãy theo bần tăng đến Linh Sơn thanh tu, tiêu trừ nghiệp chướng.”

Lần này Phật Giáo tổn thất quá lớn, tiểu yêu nữ này trông có vẻ bất phàm, không bằng đưa nàng ta vào Phật môn, sau này còn có thể trở thành một vị Bồ Tát.