Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1004: Ngươi nói hưu nói vượn




Một đám yêu quái giẫm lên hư không, bay nhanh về phía trước. Trên đường bắt gặp rất nhiều cảnh sắc kỳ lạ, cả đám yêu quái cũng hiểu tại sao nơi này được gọi là Ngũ Hành Tuyệt Vực. Ở nơi này, sức mạnh ngũ hành chảy ở trên bề mặt, va chạm vào nhau rồi biến đổi, hình thành, tạo hoá hoặc hủy diệt các cảnh tượng.

Có một trang viên nằm ở trung tâm của không gian kỳ lạ này. Trang viên được bao phủ bởi năm màu sặc sỡ, năm dải lụa màu lộng lẫy vờn quanh trên bầu trời của trang viên.

Đúng lúc này, cửa trang viên được mở ra, Khổng Tước Công Chúa Khổng Y Tiếu đang đứng thẳng người trước cửa trang viên, hai tay khoanh lại trước ngực, trông rất điềm đạm đáng yêu.

Hồng Hài Nhi dẫn theo đội ngũ từ trên trời đáp xuống, cười nói: "Tiểu Y, ca đã bắt được Đường Tam Tạng cho ngươi rồi." Hắn vừa nói vừa đáp xuống trước trang viên.

Những tên tiểu yêu khiêng kiệu cũng cung kính đứng thẳng. Mặc dù không biết lai lịch của cô nãi nãi này, nhưng xét từ lời nói và hành động của nàng hồi đó, cũng như hoàn cảnh sống đặc biệt hiện tại thì xem ra, lai lịch của nàng chắc chắn không tầm thường, e rằng tiểu đại vương cũng so không nổi, đương nhiên vẻ mặt bọn hắn cũng rất cung kính.

Tiểu Y ngạc nhiên nói: "Tiểu Hồng, ngươi thực sự bắt được Đường Tam Tạng rồi sao?"

Hồng Hài Nhi vẫy tay, đắc ý nói: "Không tin thì ngươi đến đây xem, chắc chắn là Đường Tam Tạng không thể nào giả được."

Nói rồi hắn đi đến bên cạnh chiếc kiệu, vươn tay vén rèm lên. Đường Tam Tạng ngồi trong đó, mặt mũi lấm lem son phấn, trên quần áo và mũ đều được cắm hoa, còn có buồn cười bao nhiêu thì buồn cười bấy nhiêu.

Đường Tam Tạng cũng nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy Tiểu Y ở cửa cũng sửng sốt một chút. Còn tưởng rằng tiểu yêu vương xấu xa này sẽ giao mình cho một lão yêu vương đáng sợ nào đó, cho dù là Yêu tộc công chúa cũng phải là kiểu hung ác dữ tợn một chút. Không ngờ rằng nàng không những không phải là độc phụ hung thần ác sát, mà trông còn dễ thương hơn cả mình tưởng tượng.

"Khụ khụ!" Hồng Hài Nhi ho khan hai tiếng.

Đường Tam Tạng lập tức nặn ra một nụ cười rạng rỡ, lớn tiếng hô to: "Công chúa cát tường! Công chúa như ý! Công chúa như ý cát tường!" Ngoài mặt thì tươi cười, nhưng trong lòng hắn thì đang khóc thét, ôi một đời lẫy lừng của bần tăng!

"Ha ha!" Khổng Tước Công Chúa che miệng, cười khúc khích, nói: "Các ngươi thật là buồn cười."

Hồng Hài Nhi đắc ý nói: "Ta dạy dỗ không tệ chứ? Cái tên hòa thượng này ngốc quá, có mỗi hai câu này mà học cũng lâu, khiến ta tức đến mức suýt nữa nướng hắn rồi.

Sau này ngươi có thể nuôi hắn trong nhà, dạy hắn nói vài câu dễ nghe, coi như nuôi sủng vật cũng được."

Tiểu Y lập tức lắc đầu nói: "Không được, đây là không gian ngoại bà tạo ra cho ta, là nơi ta tu hành Ngũ Sắc Thần Thông. Người ngoài không được phép vào đây, nếu để ngoại bà ta phát hiện ra, thì hắn chắc chắn sẽ phải chết."

Hồng Hài Nhi vỗ ngực, vô cùng khí phách nói: "Ngươi cứ nói là ta tặng, ở Tây Ngưu Hạ Châu này, ai dám không cho Thánh Anh Đại Vương Hồng Hài Nhi ta mặt mũi chứ? Nếu ngoại bà làm khó ngươi, ta sẽ bảo phụ vương ta đến nói đạo lý với nàng."

Tiểu Y do dự nói: "Không được, ngoại bà sẽ tức giận đó."

"Các nàng muốn giận thì để các nàng giận đi, người lớn không thể chiều chuộng thế được.

Chúng ta phải mỉm cười ngạo nghễ giữa núi rừng, dũng cảm đối mặt với thử thách, đây mới là lẽ sống mà tuổi trẻ chúng ta nên theo đuổi.

Các quy tắc mà bọn hắn đặt ra là sự áp chế thiên tính của chúng ta, là xiềng xích trong việc theo đuổi tự do. Chúng ta phải phá vỡ sự thống trị của bọn hắn." Hồng Hài Nhi nắm chặt tay, ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn lên bầu trời, tuyên thệ hoài bão lớn lao và theo đuổi tự do của mình.

"Tiểu Y, ngươi phải dũng cảm ra khỏi nơi này."

Khổng Tước Công Chúa nửa hiểu nửa không gật đầu.

"Như vậy mới đúng chứ, hiện tại ta đã bắt được Đường Tam Tạng, chứng tỏ được thực lực của mình, sau này ngươi có thể đi theo ta! Ta sẽ dạy ngươi làm yêu vương, sau đó sẽ chinh phạt một lãnh địa rộng lớn." Hồng Hài Nhi vung tay lên, vô cùng hăng hái.

...

Tây Cực Chu Tước Giới, chu tước bay nhảy, phượng hoàng hót vang.

Trong Chu Tước Thần Điện, thân ảnh Chu Tước Thánh Tôn từ ảo hóa thật, ngồi trên chễm chệ trên Hỏa Diễm thần vị, xấu xa nói: "Minh Hà giáo chủ, đây là cách ngươi dạy hài tử sao?"

'Ầm ầm.'

Không gian trước mặt bỗng nhiên hóa thành biển máu dậy sóng, chớp mắt trời đất thay đổi đi đến Huyết Hải Chi Chủ. Huyết sát ngập tràn khắp nơi, đất trời xung quanh cũng biến thành màu đỏ sậm.

Một đoá huyết liên trong suốt như pha lê vươn lên từ Huyết Hải Chi Chủ, mọc lên từ bùn mà không bị vấy bẩn, sạch sẽ khôn tả. Dù hoa sen này lớn lên trong biển máu, nhưng lại mang một cảm giác thuần khiết.

Ngồi trên đoá huyết liên là một lão giả gầy gò, ngoại trừ khí chất lạnh như băng, những mặt khác nhìn qua cũng không có gì nổi bật.

Minh Hà giáo chủ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bầu trời đã biến mất, hóa thành cảnh tượng của một đại điện. Chu Tước Thánh Tôn ngồi trên Hỏa Diễm Thần Vị, giống như Vạn Hỏa Chi Chủ.

Minh Hà ôm quyền hành lễ: "Thánh tôn nói như vậy là có ý gì?"

Chu Tước Thánh Tôn xấu xa nói: "Ngươi đừng giả ngu, hài tử nghịch ngợm của nhà ngươi đang dạy hư hài tử ngoan của ta."

Minh Hà giáo chủ mỉm cười nói: "Trước khi thánh tôn đến, ta vẫn đang bế quan, ta thực sự không biết chuyện mà ngươi đang nói.

Nhưng ngươi nói hài tử của ta nghịch ngợm thì ta không thể chấp nhận. Mặc dù hài tử nhà ta có hơi ham chơi, nhưng có tính tình của hắn rất tốt, độc lập, tự chủ, có hoài bão, có khát vọng, có nghị lực, còn biết cố gắng làm đến cùng. Kiên trì nhưng không ngoan cố, biết tiến biết lùi, biết thay đổi tùy tình hình, thiếu niên anh hào nào cũng là như vậy thôi." Trong nét mặt có chút đắc ý mờ nhạt, hài tử nhà ta mới là tốt nhất.

"Minh Hà, ngươi nói hưu nói vượn! Nếu Tiểu Y nhà ta bị hài tử nhà ngươi dạy hư thì ta không để yên cho ngươi đâu!"