Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1003: Đại vương uy vũ




'Bịch' Tôn Ngộ Không đá một cước lên thân trâu, 'bốp' Ngưu Ma Vương đấm một quyền vào ngực khỉ. Hai người cùng lúc bay về phía sau, mà hướng Ngưu Ma Vương bay ngược lại chính là nơi Trư Bát Giới đang đứng.

Mắt Trư Bát Giới phát sáng, lập tức nhảy lên, Cửu Xỉ Đinh Ba trong tay chống mạnh xuống, 'bịch' đánh vào giữa eo của Ngưu Ma Vương, hắn vừa cười vừa la lên: "Ngưu Ma Vương, ngươi xuống đây đi!"

Một chiêu Thái Cực Tá Lực, mượn thế ném Ngưu Ma Vương xuống dưới, 'ầm' Ngưu Ma Vương nặng nề rơi vào trong núi.

Trư Bát Giới lập tức niệm ấn quyết, hét lớn: "Thiên Cương Thần Thông, chuyển núi dời đá!"

Dưới một luồng pháp lực mạnh mẽ, một ngọn núi thấp đột nhiên bay lên rồi 'ầm ầm' đâm xuống, đè Ngưu Ma Vương vào trong chân núi.

Trư Bát Giới đáp xuống đỉnh núi, chống Cửu Xỉ Đinh Ba vô cùng oai phong.

Một đạo kim quang lóe lên, Tôn Ngộ Không cũng xuất hiện trên đỉnh núi, nhìn Trư Bát Giới, kinh ngạc nói: "Đồ ngốc, không ngờ ngươi lại có năng lực này."

Trư Bát Giới cười nói: "Chút thủ đoạn nhỏ, thủ đoạn nhỏ mà thôi, không là gì so với thần thông quảng đại của Hầu ca ngươi.

Hầu ca, nếu chúng ta đã trấn áp được Ngưu Ma Vương, vậy thì hãy nhanh chân đi cứu sư phụ!"

"Được!" Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới cùng lúc bay về phía Ma Vân Động.

Sắc mặt của Ngọc Diện Hồ Ly đột nhiên thay đổi, con trâu già chết tiệt, vậy mà không đánh lại một con khỉ. Ngày thường còn khoe khoang mình là anh hùng, vậy mà đến lúc đánh thật mới chỉ hai ba chiêu đã bị đánh bại. Nàng xoay người vội vàng chạy đến sơn động, nhất định phải tìm được Đường Tam Tạng trước bọn hắn.

Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới vẫn chưa đến được Ma Vân Động, cùng dừng lại trên một đám mây, cảm thấy có một luồng khí tức mạnh mẽ đang bốc lên ở giữa đất trời.

'Ầm' Ngọn núi trấn áp Ngưu Ma Vương đột nhiên vỡ vụn, vô số viên đá bay lên lơ lửng giữa không trung. Đá vụn xoay tròn, ngưng tụ thành hai quả cầu đá, giống như hai tinh thể chắn ngang cả bầu trời.

Ngưu Ma Vương mang theo hai quả cầu đá bay lên trời, lơ lửng trên hai quả cầu khổng lồ. Yêu khí cuồn cuộn bao phủ cả bầu trời, giống như một ma thần viễn cổ vừa hồi sinh.

"Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới, chết đi cho ta!"

Ngưu Ma Vương dùng hai tay đẩy ra, hai quả cầu đá đồng thời ném về phía Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới.

Tôn Ngộ Không đột nhiên quay người lại, cười khà khà nói: "Đá tốt, thủ đoạn tốt lắm!" Trên người hắn lóe lên hào quang, một con tê tê ánh vàng xuất hiện ngay tại chỗ, xoay tròn rồi tự mình vọt lên.

Trư Bát Giới cũng lao ra, Cửu Xỉ Đinh Ba 'ầm' một tiếng ngăn quả cầu đá lại. Thiên Cương Thần Thông chấn động đất trời, Cửu Xỉ Đinh Ba khẽ rung lên, từng gợn sóng vô hình từ Cửu Xỉ Đinh Ba tỏa ra rồi truyền vào tảng đá. 'Ầm' Quả cầu đá bị đánh tan thành bột, bay tán loạn khắp trời.

Một quả cầu đá khác ở phía bên kia cũng vỡ tung, con tê tê vàng xoay tròn vọt ra khỏi tảng đá, đâm về phía Ngưu Ma Vương như một mũi khoan bất khả chiến bại.

'Ầm.'

Giống như những vì sao va chạm vào nhau, yêu khí cuồng bạo lập tức quét qua mọi thứ.

Ngưu Ma Vương và Tôn Ngộ Không cùng lúc sử dụng Pháp Tương Thiên Địa, hóa thành hai người khổng lồ chiến đấu giữa trời đấu. Ngưu Ma bá đạo, Hầu Vương điên cuồng, đánh đến mặt đất nứt ra, núi non nghiêng ngả.

Không lâu sau đó, Trư Bát Giới cũng sử dụng Pháp Tương Thiên Địa, xông pha ra tay trợ trận. Trận chiến kéo dài ba ngày ba đêm, cuối cùng Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới chật vật bỏ chạy.

...

Mỗi cây mỗi hoa, mỗi người một cảnh, trong khi Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới đại chiến chống lại Ngưu Ma Vương, thì phía bên này, Hồng Hài Nhi đang dẫn đầu đám tiểu yêu, khiêng theo một chiếc kiệu đi trong rừng núi. Còn Đường Tam Tạng thì được sửa soạn đẹp đẽ ngồi trong kiệu.

Chẳng mấy chốc đoàn người đã đi đến bìa rừng, cánh rừng phía trước bị một màn sương mờ ảo bao phủ, ngay cả mắt thần tiên cũng không thể nhìn thấu.

Ở bìa rừng có một tấm bia đá khổng lồ, bên trên có khắc bốn chữ 'Ngũ Hành Tuyệt Vực'.

Một tiểu yêu khiêng kiệu kinh hồn bạt vía, cẩn thận nói: "Đại vương, nơi này được gọi là tuyệt vực, chắc hẳn cũng không phải là chỗ tốt, chúng ta có nên đi vào không?"

Hồng Hài Nhi ưỡn ngực nói: "Ta còn không sợ, các ngươi sợ cái gì? Cứ đi cùng ta, hồng hoang này không có chỗ nào là ta không thể đi." Hắn lặng lẽ cầm trên tay viên Khổng Tước Thạch Điêu được khắc bằng ngọc thạch, có lẽ Tiểu Y không lừa ta đâu nhỉ? Hắn ngẩng cao đầu bước vào màn sương.

Đám tiểu yêu còn lại chỉ có thể khiêng Đường Tam Tạng vội vàng đuổi theo, vừa đi trong sương mù, vừa sợ hãi nhìn xung quanh.

Một lúc sau, một đám yêu quái cũng xuyên qua được lớp sương mù này mà không bị ngăn cản. Trước mặt đột nhiên sáng lên, bọn hắn tiến vào trong một thế giới kỳ lạ. Ở nơi này, từng ngọn núi cao sừng sững mọc lên giữa trời đất, cây cối um tùm, sông lớn chảy từ trên trời xuống, thiên hỏa rơi xuống như mưa. Phía dưới là những ngọn núi lửa phun trào ầm ĩ, từng dòng nham thạch kim loại sáng bóng không ngừng chảy ra.

Tiểu yêu khiêng kiệu ngẩng đầu hoảng sợ kêu lên: "Đại vương, lửa... lửa sắp tới rồi!"

Những tiểu yêu khác cũng nhanh chóng nhìn lên trời, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.

Bên trong chiếc kiệu, Đường Tam Tạng không nhìn thấy gì, nhưng hắn vẫn cảm thấy hồi hộp, trong lòng tuyệt vọng. Ngộ Không, sao các ngươi vẫn chưa tới! Vi sư nhớ các ngươi muốn chết.

Một quả cầu lửa cực lớn từ trên trời đập xuống, giống như thiên thạch từ trên Cửu Tiêu rơi xuống, mang theo khí tức hủy diệt.

Hồng Hài Nhi ngẩng đầu, há miệng hít vào một hơi, hỏa cầu từ trên trời rơi xuống hóa thành một tia lửa bay về phía Hồng Hài Nhi, bị hắn hút vào trong bụng.

Cho đến khi tất cả ngọn lửa đều bị nuốt sạch, Hồng Hài Nhi mới ngậm miệng lại, ung dung đắc ý nói: "Trò vặt vãnh."

Tất cả tiểu yêu đều phấn khích kêu lên: "Đại vương uy vũ, Đại vương khí phách."

Hồng Hài Nhi xua tay nói: "Đi! Tiếp tục lên đường."