Hồng Hoang Liệt Diễm Chi Thần

Chương 121




- Lão nương muốn giết ngươi.

- Tên khốn đứng yên đó.

- Ta phải chém chết ngươi.

- Hừ tức chết lão nương, á.

Bên ngoài bình chướng Huyền Thiên Tinh hiện đang diễn ra một trận chiến đấu có thể nói là vô tiền khoáng hậu, một nữ nhân xinh đẹp như tiên thiên đang không ngừng đuổi giết một thiếu niên anh tuấn, tốc độ của hai người bọn họ nhanh đến kinh người. Chỉ trong một cái chớp mắt thì họ đã đụng nhau không biết bao nhiêu lần nữa.

Nhưng như vậy thì cũng không có gì quá đặt biệt, mà điều đặc biệt ở đây là những lúc mỹ nhân kia vung kiếm chém vào tên nam nhân thì y như rằng nàng sẽ mất đi một kiện y phục trên người khiến nàng xuân quang tán xạ.

Mà hai người này không phải ai khác chính là Ma Thần Hoàng Thiên và Vô Thiên đang đánh nhau "sinh tử" nàng lúc đầu là có ý muốn giết hắn thật nhanh để còn quay lại chỉ huy đại quân Ma Tộc, nhưng càng đánh nàng lại kinh hải phát hiện hắn như một tên quái thai có tốc độ kinh người. Kết quả là qua hơn trăm chiêu thì nàng đã bị hắn ăn đậu hũ non không biết bao nhiêu lần, khiến cho vị Ma Thần cao ngạo tức giận đến đầu bốc khói, trực tiếp xách kiếm điên cuồng mà đánh hắn.

Nhưng mà hắn thì lại như con lươn trơn tuột khiến nàng dù dốc toàn lực cũng không thể đuổi kịp hắn. Mà hậu quả là càng đánh thì nàng càng bị hắn ăn đậu hũ nhiều hơn nữa, thậm chí dần dần hắn còn không kiên nể mà đem y phục của nàng kéo ra. Tuy rất nhanh đã được nàng mặt lại nhưng hắn cũng có được những phút no mắt.

- Tên khốn nạn có đứng lại không hả.

Nàng tức giận đến mặt mũi đỏ bừng bừng, vừa thở phì phò vừa hét to. Nhưng mà giây phút nàng vừa hét lên thì y phục trước ngực đã bị một đôi tay nhanh chóng kéo ra, thậm chí là áo yếm bên trong cũng bị khai mở.

Nhất thời trước ngực nàng hai chú thỏ trắng muốt đã vô cùng sung sướng nhảy phốc ra ngoài. Lại thêm nhịp thở phì phò của nàng nhất thời làm cho hai chú thỏ trắng trước ngực một phen loạn động tạo nên một tràng cảnh vô cùng hương diễm.

- Á. Ngươi...Ngươi...Ngươi...Oa Oa Oa. Ngươi...ăn hức...ăn hiếp...ta...hức

Hắn đang say mê ngắm nhìn mỹ cảnh trước ngực nàng thì bỗng dưng nàng hai tay ôm mặt, cũng không thèm để ý hình tượng mà ngồi phịch xuống hư không oa oa khóc to. Tuy nàng là một Ma Thần cường đại nhưng mà từ trước tới giờ có bao giờ nàng chịu phải ủy khuất lớn như vậy đâu.

Hơn nữa còn không phải là bị một lần thì thôi, không những vậy nàng lại không thể làm được gì cái tên khốn khiếp đã gây ra mọi chuyện mới đáng giận chứ. Bao nhiêu thứ hợp lại nhất thời đã kích phát tính tình nữ nhi của nàng, bắt đầu hung hăng mà khóc lớn.

Còn Vô Thiên thì nhất thời ngốc trệ, ủa ta đã mầm gì sai à, hình như lão tử cũng chỉ trêu nàng một chút thôi mà chứ đâu làm gì quá đáng đâu nhỉ (Tác: ừ chú chỉ nhìn and sờ con người ta thôi chứ hổng có gì quá đáng hết à.)

Hây da bây giờ làm sao đây, làm sao đây á. Thiệt khó nghĩ quá đi. Vô Thiên không ngừng vò đầu bứt tai, trong lòng không ngừng gào thét. Hắn thề là tuy hắn có kinh nghiệm tán mỹ nữ đầy nhưng mà đối phó với mỹ nhân đang khóc thì hắn phải đau đầu à.

Thậm chí việc hủy đi một cái Vị Diện với hắn còn dễ hơn đi giỗ một nữ nhân a.

- Này này, được rồi ta thua, hiện tại lão tử đã đứng lại rồi đây. Nàng muốn chém muốn giết gì cứ thoải mái.

Hắn đứng yên trước mặt nàng, hay tay giơ ra, bày ra một tư thế: Thân ta đây nàng muốn làm gì thì làm đi. Nhưng nàng cũng không thèm nhìn đến hắn, cứ như vậy mà ôm đùi ngồi khóc thúc thích.

- Này...

- Là ta sao, nàng...

- Mỹ nhân à ta...

Hắn liên tục gọi to gọi nhỏ, thậm chí là nhảy nhót lung tung nhưng mà nàng cũng không hề có chút xíu phản ứng gì, vẫn như cũ ôm đùi mà khóc khiến cho hắn luống cuống cả tay chân.

Nếu mà lúc này có Bàn Cổ hay Hồng Quân ở đây thì chắc họ sẽ kinh ngạc tới rớt cằm ra ngoài bởi vì Vô Thiên là ai, một đại năng giả chấp chưởng hết thảy vũ trụ lại có thể bày ra bộ dáng như thế kia đúng là bất khả tư nghị a.

Nhưng mà mặt kệ trước mắt hắn có làm gì đi nữa thì nàng cũng không thèm phản ứng tẹo nào cả. Vẫn ôm đùi khóc như mưa, thậm chí hắn còn không biết nàng kiếm đâu ra nhiều nước mắt đến vậy nữa.

- Được lắm nếu nàng đã như vậy thì đừng trách lão tử độc ác.

Hắn nhìn nàng, khóe miệng cười lạnh một tiếng. Chỉ thấy vèo một cái hắn đã một bả ôm nàng vào trong ngực. Trong khi nàng còn ngơ ngác như con nai vàng thì đôi môi đỏ mọng của mình đã bị môi hắn bịt kín.

Oanh, thời điểm môi hai người chạm vào nhau nàng như bị sét đánh trúng, thân hình cứng ngắc quên luôn phản kháng mặt cho môi lưỡi hắn tác quái.

Nàng từ nhỏ đến giờ đã bao giờ bị nam nhân hôn môi như vậy đâu chứ nên nhất thời không biết làm sao cả.

Đợi đến khi nàng kịp hoàn hồn thì chiếc lưỡi đinh hương nhỏ nhắn đã bị lưỡi hắn quấn chặt lấy. Nàng đặt tay lên ngực hắn muốn đem hắn đẩy ra nhưng mà tay chân lại mềm nhũn vô lực, bàn tay nhỏ bé đặt trước ngực hắn như thể người yêu mà vuốt ve hắn.

Mà hành động này của nàng đã trực tiếp chọc vào con thú bên trong hắn. Chỉ thấy hắn dùng lưỡi bắt đầu mạnh mẽ khuấy động trong miệng nàng, hai chiếc lưỡi cùng quấn quýt lấy nhau phát ra âm thanh chóp chép vui tài.

Mà tay hắn thì không biết từ lúc nào đã nắm lấy một bên thở trắng đang ngạo nghễ đứng lên mà bắt đầu nắn bóp. Còn một tay kia cũng không yên phận bắt đầu ở trên kiều đồn đẩy đà của nàng mà vuốt ve.

Cảm nhận sự mềm mại và đầy co dãn từ tay truyền đến khiến hắn không khỏi thầm hô thoải mái. Còn nàng dưới ba mặt giáp công của hắn thì rất nhanh đã mềm nhũn ra, nếu không phải được hắn ôm lấy thì có lẽ giờ nàng đã té mất rồi. Cũng không biết từ bao giờ nàng đã chuyển từ chống cự sang hòa nhịp cùng hắn, chiếc lưỡi đinh hương thoải mái cùng hắn dây dưa, tuy có chút vụn về nhưng cũng khiến hắn vui vẻ. Mà đôi tay ngọc mềm mại cũng đã ôm chặt lấy cổ hắn, nhất thời hai người hôn thành một đoàn, cả hai đều như muốn đem thân thể mình cùng đối phương hòa tan vào nhau.

Mãi một lúc lâu sau khi nàng đã không còn nhịn được vì thiếu dưỡng khí thì hắn mới buôn tha đôi môi mềm mại của nàng, nàng không ngừng nhếch đôi môi sưng đỏ đem từng ngụm không khí hút mạnh vào bụng.

Chưa để nàng kịp lấy lại tinh thần thì miệng hắn đã bắt đầu từ mặt nàng một hơi hôn xuống, từ cổ ngọc thon dài trắng muốt lại đế xương quai xanh tinh xảo và cuối cùng thì hắn đem mặt mình vùi hẳn vào bên trong bộ ngực mềm mại của nàng. Một bên ngực bị hắn cho vào miệng bắt đầu mút, thỉnh thoảng hắn lại dùng răng khẽ cạ, khi lại dùng lưỡi đánh lên khiến nàng một hồi thoải mái rên rỉ.

- Ứm...dễ chịu quá...ức...ức...

Nàng vừa kiều mị mà thở dốc, hai tay túm lấy đầu hắn kéo vào bên trong bộ ngực xinh đẹp của mình. Nếu đổi lại là một người khác thì có lẽ đã bị hành động này của nàng làm cho chết ngạc mất rồi. Bởi vì thực sự là bộ ngực của nàng quá lớn, thậm chí nếu so trong chúng nữ thì nàng hoàn toàn có thể nắm được vị trí đứng đầu về ngực.

Hắn sau một hồi say mê thưởng thức hai cái siêu bánh bao kia thì lại bắt đầu chuyển mục tiêu khác. Nhưng mà nếu muốn chuyển mục tiêu thì thực là không thể làm ở chỗ này được a, chỉ thấy thân ảnh hai người nhoáng lên một cái biến mất tại chỗ.

Mà một khắc sau hai người đã xuất hiện trong Không Gian Bổn Nguyên, nàng thì bị hắn lột sạch sành sanh như con dê con trắng muốt đặt trước mặt hắn.

- Hắc hắc tiểu mỹ nhân xem ra nàng cũng phải trở thành nữ nhân trong hậu cung của ta rồi.

Hắn đắc ý cười vừa thong thả cởi đi quần áo trên người. Mà nàng lúc này mới hơi định thần lại đã thấy mình không mảnh vải che thân nằm bên trong một gian phòng xa lạ thì nhất thời kinh hô một tiếng. Lại nhìn vào thân hình hoàn mỹ của hắn thì lại khiến nàng một trận đỏ bừng mặt cúi đầu. Nhưng cũng không quên dùng tay che lại chỗ trọng yếu.

Ai thân thể hắn thật là đẹp, khiến ta muốn sờ một cái a, chỉ có cái thứ ở giữa hai chân kia thật là xấu xi, phi phi ta đang nghĩ cái gì vậy nè.

- Ngươi...Ngươi muốn làm gì hả

Nàng nhìn thấy ánh mắt nóng rực của hắn đang quét lên thân thể của mình thì kinh hô một tiếng sau đó dùng hai tay vụng về che đi cảnh xuân của mình, nhưng mà hành động đó của nàng không những không che giấu được bao nhiêu lại còn khiến nàng trở nên vô cùng mê hoặc.

- Ta muốn làm gì sao? Tất nhiên là thu nàng vào hậu cung rồi.

Hắn mỉm cười trả lời nàng, cũng không để nàng kịp phản ứng đã dùng môi mình hung hăng hôn lên cặp môi đỏ mọng kia. Túy đã bị hắn hôn một lần nhưng lần này nàng cũng không có khá hơn trước bao nhiêu, bị hắn hôn đến tay chân vô lực. Cộng thêm tay hắn tác quái thì rất nhanh nàng đặc nằm gọn lỏn trong ngực hắn hơn nữa còn hòa theo hắn.

- Hắc nàng đã bị lão tử nhìn trúng thì đừng có hòng mà chạy thoát. Từ giờ nàng sẽ là nữ nhân của Vô Thiên ta, không phải là cái gì Ma Thần gì cả.

Khi hai người tách ra thì hắn đã bá đạo tuyên bố, mà nàng thì lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn. Nhìn vào khuôn mặt tuấn tú đến yêu nghiệt kia thì nàng cũng không có cách nào phản bác hắn được. Mà dù cho nàng có muốn phản bác thì thân thể nàng cũng không thể làm được.

Bởi vì sau hai lần bị hắn hí lộng thì bên dưới nàng đã xuân thủy lan tràn rồi.

Với kinh nghiệm của hắn đương nhiên cũng có thể nhìn ra được nên hắn cũng cười nhạt một tiếng sau đó đem thân thể mềm mại nhu nhuyễn của nàng đặt dưới thân. Cự long thô to đặt trước hoa huyệt phấn nộm đang tràn ngập xuân thủy mê người của nàng từ từ tiến vào.

Sau khi vào được một lúc bỗng nhiên chạm vào một tấm màng mỏng khiến hắn khó hiểu. Nàng là mẹ của Ngọc Loan thì sao có thể vẫn còn là thân thể xử nữ được kia chứ. Tuy là khó hiểu nhưng hắn cũng không quá quan tâm, hắn hôn nàng một cái sau đó cự long bắt đầu mạnh mẽ xông phá hoa huyệt.

Sau một nhát mạnh thì cự long của hắn cũng phá tan phòng tuyến cuối cùng của nàng đâm tận vào trong hoa tâm, theo đó một dòng xử nữ lạc hồng cũng chảy ra, vương lên đệm trắng, tạo nên mấy đóa huyết mai xinh đẹp.

Tuy hạ thân có chút đau đớn vì phá thân nhưng nàng dù sau cũng là Ma Thần nhiêu đó đau đớn cũng không làm gì được nàng, mà nàng vẫn say sưa cùng hắn môi lưỡi quấn quýt.

Hắn thấy nàng cũng không có quá nhiều phản ứng thì cũng nhanh chóng thúc ngựa. Cự long phía dưới bắt đầu từ từ mà ra vào hoa huyệt mềm mại sau đó nhanh dần.

Nhất thời trong phòng bắt đầu vang lên từng tiếng rên rỉ mê người khiến người ta sôi máu. Mãi đến hơn bốn tiếng sau thì tiếng rên rỉ này mới chấm dứt bằng sự kiện một tiếng thét cao vút và một tiếng gầm nhẹ vang lên. Hiển nhiên sau một hồi đại chiến thì Vô Thiên cùng với Ma Thần Đại nhân cũng đã đạt đến cực lạc.

Hai người cứ như vậy ôm nhau đi vào mộng đẹp, để lại một căn phòng vương vãi ái dịch khắp nơi.