Hồng Hoang Liệt Diễm Chi Thần

Chương 120




Trong khi đó bên ngoài bình chướng Huyền Thiên Tinh, hai bóng người một hắc một bạch đang đứng đối mặt nhau, xung quanh họ là từng đợt không gian loạn lưu không ngừng cắt qua. Nhưng khi những đợt không gian loạn lưu này cắt đến bên cạnh hai người họ thì lại vô thanh vô thức tiêu tán.

- Tiểu tử ngươi rốt cuộc là ai. Đến Huyền Thiên Tinh có ý đồ gì.

Hai người nhìn nhau một hồi lâu thì bóng đen phủ lên mình một tấm áo choàng lớn mới mở miệng phá tan trầm mặt, giọng nói hắn ồm ồm còn khó nghe hơn cả tiếng nức vỡ của không gian xung quanh. Bóng đen này không phải ai khác chính là Ma Thần Hoàng Thiên, mà tên tiểu tử đứng đối diện với hắn cũng không phải ai khác chính là Vô Thiên.

Sau khi bay xuyên qua không gian bình chướng của Huyền Thiên Tinh thì Vô Thiên mới chịu dừng lại ở chỗ này, vì hắn sợ đi xa quá sẽ làm cho tên Ma Thần sợ chạy mất. Tuy là Thần cảnh ai nấy cũng có khả năng tung hoành tinh không, nhưng mà không gian loạn lưu bên ngoài thì không phải ai cũng có thể chống đỡ được, thậm.chí nếu bất cẩn còn bị xé thành thịt vụn. Nên dù là Chủ Thần cũng không có khả năng đi quá xa trong tinh không nên hắn cũng không có kéo Ma Thần đi quá xa.

- Ta là ai không quan trọng. Còn đến Huyền Thiên Tinh hả, đương nhiên là lão tử muốn xây một cái hậu cung to bự rồi.

Hắn cười cười chắp tay sau lưng rất là đương nhiên nói ra, làm cho người ta không thể thấy nó có chút xíu vô lý nào. Nhưng thực tế thì nó hoàn toàn đúng bởi vì hiện tại hắn đã xây được cho mình hẳn một cái hậu cung rồi.

- Hừ ta hỏi mục đích thực sự chứ không phải là mấy chuyện tầm thường đó.

Ma Thần Hoàng Thiên hừ lạnh nói, hai mắt sau lớp áo choàng hiện lên vẻ tức giận khó có thể nhìn thấy. Nhưng lại không qua được mắt Vô Thiên, hắn thu lại nụ cười lần nữa nghiêm túc.

- Mục đích thực sự của ta chính là tìm thật nhiều lão bà.

Vẻ mặt chính khí, giọng điệu nghiêm túc, duy chỉ có nội dung câu nói là làm người ta muốn đá một cái thôi. Mà bên kia Ma Thần nghe hắn nói cũng tức sắp tức tới xì khói rồi. Nói tới nói lui tên này cũng chỉ nhắc tới gái, lại còn vòng vo tùm lum, hơn nữa lời nói lại còn hạo nhiên chính khí khiến người ta nghe mà muốn nôn.

- Hừ ngươi không nói thì để ta tự làm cho ngươi nói.

Ma Thần hừ lạnh một tiếng, hai tay giấu sau tay áo khẽ vung. Thất Luyện Thiên Ma Tháp lần nữa xuất hiện trên tay, sau đó nhanh chóng bành trướng hướng tới chỗ hắn ép tới.

Tòa Tháp mang theo hơi thở bảy phần tà ác, ba phần thần thánh không ngừng phóng đại đến gần trăm thước hướng Vô Thiên ép tới, trên đường đi tòa tháp không ngừng chấn nát toàn bộ không gian xung quanh tạo ra từng cái hố đen ngòm. Hơn nữa tòa tháp này còn mang theo một cỗ khí thế hủy diệt hết thảy khiến người ta phả rùng mình khi nhìn thấy nó.

Nhưng mà Vô Thiên lại phảng phất như không nhìn thấy tòa tháp ép tới, hoặc giả là hắn có nhìn thấy nhưng bị dọa đến ngốc rồi. Bở vì tòa Hắc tháp mang khí thế hủy diệt ép xuống nhưng hắn vẫn không hề có phản ứng gì cả.

Năm thước, ba thước, hai thước, một thước và Oành một tiếng. Hắn tháp thế như bôn lôi từ trên trời đánh xuống, đem cả vùng không gian xung quanh Vô Thiên Oành vỡ gây nên một tiếng nổ cực lớn. Một cái hố đen chừng mười thước với chi chít những mảng không gian đứt gãy đang điên cuồng thôn phệ những thứ xung quanh.

- Hừ tiểu tử vô tri.

Ma Thần khinh thường hừ lạnh, hắn cứ tưởng Vô Thiên cũng là một cường giả thế nào ai dè chỉ là tên gan chuột bị Thất Luyện Thiên Ma Tháp đánh thành thịt vụn chỉ trong một kích.

- Ồ nàng đang nói ta sao?

Đang lúc Ma Thần còn đang đắc ý thì chợt một tiếng nói đầu trêu chọc vang lên bên tai. À mà khoan hình như hắn gọi mình là nàng. Nàng khiếp sợ sờ lên mặt mình thì không biết từ lúc nào tấm áo choàng đen của nàng đã biến mất, để lộ ra một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.

Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, da dẻ trong trắng lô hồng. Mày liễu cong cong, hàng mi hơi rũ xuống, mắt phượng to tròn nhưng con ngươi lại mang theo màu đỏ vô cùng yêu dị. Mũi ngọc trắng nõn cao cao, đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng khẽ nhếch vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt xinh đẹp yêu mị mê người nhưng lại phủ một tầng sương lạnh khiến nàng mang theo khí tức vừa yêu dị mê hoặc lại vừa như một tiên nữ trên cao không ăn khói lửa nhân gian.

Nàng khoát lên mình một bộ xiêm y hỏa hồng sắt có thêu một đầu ma thú kì dị màu đen hung ác, trước ngực hai khỏa tuyết cầu to lớn như muốn phá áo chui ra, qua cổ áo hơi trễ xuống còn có thể nhìn thấy một mảng da thịt tuyết trắng mê người.

Thắt lưng đeo một cái đai lưng nạm ngọc đem vòng eo nhỏ nhắn như rắn nước của nàng buột lại, kết hợp cùng với bờ mông căng tròn tạo thành một đường cong chữ S đầy mê hoặc.

Sau tay áo hỏa hồng sắc rộng thùng thình có thể nhìn thấy rõ ngọc thủ nhỏ nhắn tinh xảo. Bên dưới là chân ngọc thon dài ưu mỹ, bắp đùi tuyết trắng lấp ló phía sau lớp quần đỏ khiến người ta không khỏi ngẩn ngơ. Nàng đi chân trần làm lộ ra hai bàn chân ngọc tinh xảo, mấy ngón chân nhỏ nhắn giống như tạc từ bạch ngọc vô cùng xinh đẹp.

- Nàng lớn lên cũng đâu có xấu sao lại chui vào cái áo choàng đen thui này vậy?

Hắn cầm chiếc áo choàng đen khó hiểu nhìn nàng hỏi, ngay từ đầu hắn đã nhìn ra nàng là nữ nhân nên mới cố ý kéo nàng ra chỗ này. Bởi vì hắn cũng muốn thu luôn cả nàng, hiện tại hậu cung của hắn đã có toàn bộ nữ Thần của Đại lục rồi mà nếu nàng đã là nữ nhân thì hắn không ngại gì thu thêm nàng cho trọn bộ. Hắc hắc.

- Ngươi...ngươi...

Nàng không biết vì giận dữ hay là vì ngượng ngùng mà mặt ngọc ửng hồng, hai mắt tóe lửa, tay run run chỉ vào hắn. Cả nữa ngày cũng không nói nên lời. Từ lúc nàng xuất đạo đến giờ chưa bao giờ thoát ly khỏi tấm áo choàng kia, bởi vì...( bí mật he he)

Nhưng không ngờ lần này lại bị hắn vô thanh vô thức mà đem cả bộ áo choàng tháo xuống,như vậy còn chưa hết. Mà hành động tiếp theo của hắn lại khiến nàng trực tiếp bốc hỏa rồi. Chỉ thấy hắn cầm áo choàng đen của nàng đưa lên mũi ngửi ngửi hơn nữa còn làm ra cái vẻ mặt say mê( phê như hút cần).

- Thật thơm a, mùi của nàng thật là dễ chịu.

Hắn không những không nhìn đến khuôn mặt đang bốc hỏa của nàng lại còn rất tự nhiên đánh giá.

- Ngươi...Hôm nay ta muốn giết ngươi.

Nàng hai tay nắm chặt, cũng không biết từ đâu lấy ra một thanh trường kiếm hắc sắc nhắm hắn đâm tới. Thanh trường kiếm này thoạt nhìn rất bình thường nhưng mỗi lần đâm ra lại khiến không gian xung quanh không ngừng băng liệt, hiển nhiên đây không phải phàm vật.

Lại thêm nàng có kiếm thuật cùng với tốc độ vô cùng khủng bố, chỉ trong một phút mà đã đâm gần ngàn kiếm mà nhát nào cũng hướng đến chỗ hiểm của hắn. Nếu đổi lại là một người khác có lẽ nãy giờ đã bị đâm thành cái sàn rồi, tiếc là nàng đụng phải hắn. Chỉ thấy hắn cứ như con lươn không ngừng luồng lách, đem toàn bộ kiếm chiêu của nàng né sạch. Nhất thời hai người một đâm một tránh quấn lấy nhau như hai đạo lưu tinh không ngừng bay tới bay lui.

Nhưng mà thỉnh thoảng bên trong lại truyền ra tiếng nữ tử quát giận cùng với tiếng cười đắt ý của nam nhân. Tất cả tạo nên một tràng cảnh vô cùng quái dị.