Hôn Trộm Hoa Hồng

Chương 4: Là tình yêu




Hứa Chân: “...”

Thật ra, khi hỏi câu hỏi này, Hứa Chân cảm thấy ít nhiều Tống Chiết Ý cũng sẽ có một chút cảm tình với Lục Giác. Không nói đến những cái khác, cô ấy vẫn rất tin tưởng vào vẻ bề ngoài của Lục Giác.

Nhưng không ngờ Tống Chiết Ý lại tát vào mặt cô ấy một cái thật vang.

Nhìn Tống Chiết Ý, Hứa Chân bỗng chốc có tâm trạng phức tạp.

Thay vì thất vọng, cảm thấy nhẹ nhõm hơn vì cuối cùng cũng có người không bị mê hoặc trước vỏ bọc xinh đẹp của hồ ly Lục Giác.

Trước đây cô ấy đăng ảnh của Lục Giác lên mạng xã hội, khiến hộp tin nhắn riêng tư bùng nổ ngay lập tức. Một nhóm phụ nữ nghe tin gần như tràn ngập vào tài khoản của cô ấy, cũng như những người truy tìm nghệ sĩ.

Sau đó, cô ấy xóa những bức ảnh thì mọi chuyện mới kết thúc.

Bây giờ phản ứng của Tống Chiết Ý càng khiến Hứa Chân thấy hiếm lạ.

Đồng thời, cô ấy cũng có chút tò mò không biết Tống Chiết Ý có thể thích kiểu người nào.

Quen nhau ba năm, cô ấy chưa từng nghe Tống Chiết Ý nhắc tới.

“Là ai, chị có biết không?”

Sau khi vào thành phố, hai bên đường là ánh đèn huyên náo, đã quen với sự im lặng của vùng ngoại ô, trái lại có chút chói mắt.

Tống Chiết Ý cụp mắt xuống, lướt qua câu hỏi cuối cùng, nhẹ nhàng thỏa mãn sự tò mò của Hứa Chân.

“Em gặp người ấy khi đi du học.”

Hứa Chân: “!!”

Trong nháy mắt, cô ấy chợt nghĩ đến một người.

Không! Không phải là người.

Đó là một bức ảnh.

Bộ ảnh “Bóng” do Tống Chiết Ý chụp là một bức ảnh màu xám nhạt, một người đàn ông đứng trước cửa sổ màu xanh cổ điển theo phong cách châu Âu, với mái tóc vàng nhạt, tấm lưng dài và mạnh mẽ, một tia nắng lướt qua đường nét của anh, chiếu xuống một bóng dáng rõ rệt ở trên sàn gỗ cũ.

“...Chẳng lẽ là người đàn ông trong “Bóng” sao?”

Hứa Chân không thể kiểm soát giọng nói của mình, Triệu Sảng, người đang ngồi ở hàng ghế đầu, mơ hồ nghe thấy từ “người đàn ông”, quay sang kích động: “Lão đại, người đàn ông nào? Cô đang nói đến Lục Giác à!”

Cơ thể của Tống Chiết Ý đột nhiên đông cứng sau khi vô tình bị chọc trúng suy nghĩ thầm kín nhất của mình.

Hứa Chân bị Triệu Sảng làm phân tâm, nhưng cô ấy không để ý.

“Chậc, có phải trong đầu cô chỉ có đàn ông thôi không?”

“Đúng vậy.” Triệu Sảng cười, hai tay làm thành hình trái tim: “Ai mà không muốn có một tình yêu ngọt ngào kinh thiên động địa với một anh chàng đẹp trai, nhất là anh chàng đẹp trai như anh Lục.”

“Đúng không, em gái Tiểu Tống.”

Tống Chiết Ý đột nhiên bị gọi, khẽ nhíu mày, không đáp lại.

“Ha ha, thật đáng tiếc soái ca kết hôn quá sớm.”

Hứa Chân hận rèn sắt không thành thép, nhìn chằm chằm Triệu Sảng: “Bây giờ cô đã biết điều đó, vậy đừng suy nghĩ nữa, nghĩ xem ăn gì tối nay sẽ thực tế hơn đấy.”

Khi công việc hôm nay kết thúc, Hứa Chân nói cô ấy muốn mời mọi người đi ăn tối, có thể chọn địa điểm tùy ý nên để Triệu Sảng quyết định địa điểm. Cô ấy đã chọn một cửa hàng đồ Nhật mà bình thường không nỡ đi ăn, mỗi người phải ít nhất năm trăm.

Triệu Sảng thăm dò hỏi: “Bà chủ, ăn ở Xuân Anh Hòa Tế có được không?”

“Được.”

Hứa Chân rất hào phóng.

Triệu Sảng hoan hô.

Cô ấy đang đợi câu nói này.

Vì vậy hài lòng quay đầu lại.

Không có tình yêu ngọt ngào, ít nhất khẩu vị được thỏa mãn, đó cũng là điều đáng mừng.

Tống Chiết Ý vùi đầu nghịch điện thoại, hy vọng bởi vì Triệu Sảng cắt ngang, Hứa Chân có thể quên đi chủ đề trước đó.

Nhưng mọi thứ đã phản tác dụng, Hứa Chân khoanh tay trước ngực, nhìn cô với đôi mắt hơi nheo lại.

“Nào, Thỏ, chúng ta tiếp tục nói về anh “Bóng”.”

Đầu ngón tay của Tống Chiết Ý khẽ run.

Cô không ngờ mới vừa rồi cô chỉ thuận miệng nói ra mà Hứa Chân lại đoán được, đột nhiên cô cảm thấy hơi xấu hổ, sợ rằng thuận theo đó Hứa Chân sẽ tìm ra được manh mối gì đấy.

Vậy lúc nãy cô nói một đằng nghĩ một nẻo để làm gì chứ.

Cô ngẩng đầu lên, hơi hé môi, còn chưa kịp phản bác, Hứa Chân đã đắc ý cười to: “Thấy em bối rối như vậy, xem ra chị đã đoán đúng rồi.”

“...”

Ban đầu tình cờ nhìn thấy bộ ảnh “Bóng”, điều khiến Hứa Chân cảm động nhất không phải là cách sử dụng ánh sáng và bóng tối tinh tế của nhiếp ảnh gia hay câu chuyện được thể hiện trong bức ảnh, mà là cảm xúc được truyền tải trong đó. Cô ấy có thể cảm nhận được những bức ảnh này truyền tải lên cảm xúc mạnh mẽ của nhiếp ảnh gia.

Cho nên bộ ảnh này đặc biệt cảm động.

Trước đây, cô ấy không biết nhiếp ảnh gia chụp bộ ảnh “Bóng” có cảm xúc gì.

Nhưng bây giờ cô ấy đã biết.

Đó là tình yêu.

Như có lông tơ chọc vào trái tim, Hứa Chân cảm thấy ngứa ngáy vô cùng, cô ấy ghé sát vào người Tống Chiết Ý dỗ dành: “Nào thỏ con ngoan ngoãn, kể cho chị nghe về mối tình còn vương vấn giữa em và anh ngoại quốc tóc vàng kia đi.”

Hả?

Anh ngoại quốc tóc vàng?

Hứa Chân không nhận ra người đàn ông đó là Lục Giác, việc sống sót sau tai nạn khiến cô không thể kiểm soát được biểu cảm của mình, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Biểu cảm nhỏ này đã được Hứa Chân nhìn thấy, khiến cô ấy giải mã theo một nghĩa khác.

Thỏ con rất thích anh “Bóng” đó, vừa nhắc tới anh, vẻ mặt liền trở nên sinh động.

Chậc chậc, tên phế vật Lục Giác này hoàn toàn bị loại rồi.

Đúng lúc, tin nhắn của Lục Du lại tới [Đã mười phút rồi mà còn chưa hỏi được, hiệu suất nhân viên của mình mà thấp như cậu thì đã sớm bị mình đuổi rồi! ]

Hứa Chân: [Mình nghĩ miệng cậu linh quá rồi đấy]

Lục Du: [? ]

Hứa Chân: [Người ta thực sự không để ý Lục Giác]

Hứa Chân đang gõ chữ, đột nhiên nghe thấy Tống Chiết Ý nhẹ giọng nói: “Thật ra cũng không có gì để nói, em thích anh ấy nhưng anh ấy không thích em.”

Hứa Chân dừng lại.

Cô cảm thấy như mình đang bị ảo giác.

Những cô gái ngoan hiền như Tống Chiết Ý luôn rất được yêu thích, các người mẫu nam đến Studio Cẩm Tâm Tú để chụp Hán phục ít nhiều cũng bày tỏ tình cảm với Tống Chiết Ý.

Tống Chiết Ý luôn là người từ chối.

Thật không ngờ, thỏ con lại có trải nghiệm bị từ chối.

Ngay lập tức, nắm đấm của Hứa Chân cứng lại, cô ấy chửi rủa: “... Đến em mà cũng không thích!! Con mắt chó của người đàn ông nên đem đi quyên tặng cho rồi.”

*

Ở bên đường của Xuân Anh Hòa Tế, một người đàn ông cao lớn đứng dưới tấm biển hiệu lớn nhấp nháy đèn nê-ông, ánh sáng nhàn nhạt lướt qua lông mày của anh, làm dịu đi đường nét trông lạnh lùng của anh khi không có chút biểu cảm, giống như bước ra từ truyện tranh vậy.

Một cô gái mặc bộ đồ lolita tiến đến xin WeChat, Lục Giác không nói mà chỉ giơ tay trái ra hiệu cho cô ấy.

Cô gái trố mắt, vội vàng xin lỗi rồi thất vọng ra về.

Sau khi bước đi xa, mỗi bước đi cũng không khỏi ngoái đầu nhìn lại.

Tống Chiết Ý đi theo đám đông qua đường lằn dành cho người đi bộ, tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này.

Cô cụp mắt xuống.

Lần đó sau khi từ chối lời tỏ tình của Ashley, Lục Giác đã đeo nhẫn lên tay, tuy không thể cắt hết vận đào hoa nhưng ít nhất thì anh cũng đã tỏ rõ thái độ của mình.

Chỉ có ba từ “Chớ làm phiền”.

Tống Chiết Ý nghe thấy tiếng cảm thán của các cô gái trong studio, không khỏi chậm lại bước chân .

Cô không muốn đến quá gần Lục Giác.

Hứa Chân đi bộ mang theo gió, sải bước đến trước mặt Lục Giác, nhìn anh với ghét bỏ: “Thằng nhóc này, đi đâu cũng thu hút ong bướm.”

Lục Giác thờ ơ, nói thẳng thừng: “Chuyện này thật sự không liên quan gì đến em.”

Hứa Chân nghiến răng: “A, tên đàn ông thối tha.”

Lục Giác: “?”

Hứa Chân lười tranh luận với anh: “Đi ăn thôi, chị đói chết rồi.”

Lục Giác không di chuyển, ánh mắt vượt qua đám đông và rơi xuống chỗ Tống Chiết Ý, người đang chậm rãi đi ở cuối đám đông.

Thật ra thì cô cao hơn những cô gái bình thường một chút, nhưng cô lại mang đến cảm giác yếu đuối không thể giải thích được khi ở trong đám đông.

“Không đi, em còn có việc.”

Hứa Chân cũng không muốn nhìn những cô gái bình thường dữ dội trên bàn ăn, quyết chí muốn ăn cho cô ấy sạt nghiệp, bởi vì Lục Giác mà mới ăn mấy miếng đã no.

Cô ấy xua tay: “Đi mau.”

Ý định xua đuổi người ta rất rõ ràng.

Cả nhóm đi qua chào hỏi Lục Giác, anh khẽ cười đáp lại, chừng mực nắm bắt rất tốt, không quá thân mật cũng không quá lạnh nhạt.

Cuối cùng, ánh mắt anh lại rơi vào Tống Chiết Ý, chờ đợi cô đến gần.

Tống Chiết Ý không nhìn Lục Giác mà giả vờ bận xem điện thoại, cố gắng bình tĩnh đi qua anh, bởi vì cô thực sự không biết nên nói gì.

Nhưng một cánh tay đã vươn ra chặn cô lại, chiếc nhẫn trên ngón tay mảnh khảnh khiến cho người ta không khỏi nhìn kỹ.

Tống Chiết Ý không thể không nhìn lên.

“...Có chuyện gì à?”

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Lục Giác cảm thấy lúc này Tống Chiết Ý dường như trở thành một người khác, có một tầng xa lạ nhàn nhạt bao phủ lấy cô.

“Cô đỡ hơn chưa?”

“Đỡ rồi, cảm ơn trà sữa của anh.”

Lục Giác nhướng mày nhìn cô chằm chằm, không nhanh không chậm nói: “Hóa ra rễ bản lam thực sự có thể chữa được bách bệnh.”

Đương nhiên Tống Chiết Ý có thể nhận ra ý chế giễu trong lời nói.

Bị sốt làm gì khỏi nhanh như vậy. Chẳng qua buổi chiều làm việc với cường độ cao nên tạm thời kìm nén sự khó chịu trong cơ thể xuống thôi.

Ở trong xe thư giãn, mọi thứ đã có khuynh hướng quay trở lại.

Bây giờ nhìn Lục Giác, cô cảm giác như một sợi dây trong đầu đang bị kéo và kêu ong ong.

Vẫn còn muốn mạnh miệng, Lục Giác làm bộ muốn sờ vào trán cô.

Tống Chiết Ý sợ tới mức lui về phía sau một bước, miễn cưỡng tránh được tay của anh. Lục Giác rút tay về không có chạm vào cô nữa, mà chỉ nhặt một ngọn cỏ trên tóc cô.

“Đi theo tôi.”

“...”

“Cô cần nghỉ ngơi, để tôi đưa cô về.”

Tống Chiết Ý nhấn mạnh: “Không cần, tôi không sao.”

Lục Giác không ngờ Tống Chiết Ý lại cố chấp và khó đối phó như vậy, anh nhìn cô một hồi với ánh mắt sâu thăm thẳm, đột nhiên nhếch khóe môi một cách xấu xa, cười như có như không.

“Nếu đã vậy, để tôi bảo chị Chân đưa cô đến bệnh viện xem thử.”

Tống Chiết Ý không ngờ Lục Giác lại nói như vậy, hai mắt mở to với vẻ không thể tin được.

“Cô không tin?”

“...”

Hứa Chân đang đi đến nhà hàng cùng với những người trong studio.

Lục Giác quay lại hét lên với phía bên kia, từ “Chân” vừa ra khỏi miệng, Tống Chiết Ý đã lo lắng ngăn anh lại: “Đừng gọi.”

Giọng nói khàn khàn.

Khóe miệng Lục Giác cong lên.

Trong đầu nghĩ, dễ bị lừa thật.

Trên đường phố tiếng người huyên náo, nên Hứa Chân không nghe thấy, Lục Giác đành gọi thẳng cho cô ấy.

“Chị Chân, nói với chị một tiếng, em thuận tiện đưa Thỏ về luôn.”

Hứa Chân đột ngột dừng lại, sau đó quay lại.

Nhìn hai người đứng cạnh nhau ở bên đường với ánh mắt phức tạp, cô ấy nhận ra cả hai đều mặc áo khoác màu be nhạt, như thể họ đã bàn bạc trước với nhau vậy.

Dường như tâm trạng của Lục Giác đang rất tốt, trong khi Tống Chiết Ý khẽ cau mày, trên mặt lộ ra vẻ khó xử.

Ngay lập tức, trong lòng Hứa Chân hiểu rõ.

Cô ấy để những người khác vào trước, cúp máy rồi sải bước quay trở lại.

“Sao em lại về nhà?”

Hứa Chân nhẹ nhàng hỏi Tống Chiết Ý, nhưng ánh mắt cô ấy lại rơi vào Lục Giác với vẻ cảnh cáo.

Lục Giác nhướng mày kiểu vô tội.

Từ nhỏ đã hiểu tất tần tật về anh, Hứa Chân đương nhiên biết tính tình của Lục Giác, khi còn nhỏ rất độc đoán, không ai có thể lấy đi thứ mình thích.

Sau này lớn lên, tu luyện nên cái vỏ bọc mang vẻ lịch thiệp, nhưng có một số thứ trong xương sẽ không thể nào thay đổi.

Mà tính tình Tống Chiết Ý lại hiền lành, không giỏi từ chối nên rất dễ dàng bị người khác gây khó dễ dồn vào đường cùng, do đó mà phải chịu thua thiệt.

Cho dù có muốn hai người thành đôi, Hứa Chân cũng không muốn Tống Chiết Ý bị bắt nạt, ngay cả em trai của mình cũng không thể.

“Vừa rồi giáo viên của em tìm em có việc.” Tống Chiết Ý tùy tiện bịa ra một lý do.

Sao lại trùng hợp như thế.

Hứa Chân nửa tin nửa ngờ: “Vậy chị đưa em đi.”

“Không cần, chị Chân Chân, em có thể đi nhờ xe của anh Lục.”

Tống Chiết Ý mau chóng ngắt lời, nghe có vẻ rất muốn đi chung đường với Lục Giác.

“...”

Hứa Chân sửng sốt trong giây lát, vì người trong cuộc đã nói như vậy, cô ấy còn miễn cưỡng thì trông rất kỳ lạ.

Cô ấy quay sang trừng Lục Giác một cái, nghiến răng nói ra mấy từ với nụ cười giả tạo: “Nếu đã vậy, em chở đàng hoàng cho chị.”

“Biết rồi.”

Hứa Chân lại liếc nhìn đồng hồ, dường như vô tình nói: “Đã 8 giờ 11 phút rồi, hai người nhanh lên, Thỏ về đến nhà thì gọi điện cho chị.”

Lúc nói đến thời gian thì nhấn rất mạnh.

Tống Chiết Ý đang mê mang nên không hiểu gì, nhưng lông mày của Lục Giác lại nhướng cao.

Anh khiến người ta không yên tâm đến vậy sao?