Sự xuất hiện của Lục Giác quả thực đã gây chấn động, các cô gái trong studio như được bơm máu, hăng hái đi theo anh chàng đẹp trai.
Từ trước tới nay những người ưa nhìn luôn có những lợi thế riêng.
Đặc biệt là trong ngành công nghiệp cực kỳ chú ý đến yếu tố vóc dáng ngoại hình này.
Hạ Thành ở trong bệnh viện bị oanh tạt bởi các bức ảnh và một loạt lời cảm ơn, lộ vẻ không phục, bèn buông những lời cay nghiệt trong nhóm tạm thời của tổ chụp hình.
Người mẫu đẹp trai số một Bắc Thành: [Ngoại hình cũng chỉ có thế, người mẫu không chỉ dựa vào khuôn mặt mà còn phải dựa vào sự chuyên nghiệp. Để tôi xem một người bình thường như anh ta có thể chụp ra cái dạng gì.]
Không ai chú ý đến Hạ Thành, mùi chua trên người đã sắp tràn qua màn hình.
Thật ra, những lời của Hạ Thành là chính xác, trong giới người mẫu, biểu cảm và kỹ năng quan trọng hơn ngoại hình.
Lục Giác không có hai điều đó.
Nhưng với ngoại hình như anh, tất cả mọi người bày tỏ rằng cần kỹ năng với biểu cảm làm gì, chỉ cần gương mặt là đủ rồi.
Trong toàn bộ quá trình, không chỉ nhiếp ảnh gia Tống Chiết Ý chụp ảnh mà những người khác cũng trở thành nhiếp ảnh gia.
Tống Chiết Ý nhìn vào khuôn mặt của Lục Giác trên màn hình độ phân giải cao, đã nhiều lần quên bấm nút chụp.
Cô chụp ảnh đã ba năm rồi, chưa bao giờ cô lại lo lắng như vậy, lòng bàn tay nhớp nháp mồ hôi.
Chụp xong thì trời đã nhá nhem tối.
Studio đang chuẩn bị cho hành trình trở về.
Buổi tối gió nổi lên, nhiệt độ trên núi giảm mạnh, Tống Chiết Ý là người đầu tiên lên xe, như thường lệ ngồi ở hàng cuối cùng.
Sau một buổi chiều bận rộn, cô cảm thấy mọi khó chịu trong người đã giảm bớt.
Giống như có một kỳ tích.
Dựa vào kính cửa sổ, nhìn bóng lưng Lục Giác đi về phía quán trà trong khu thắng cảnh, cô khẽ mỉm cười.
Thật ra quanh đi quẩn lại một vòng lớn, lại còncó thể gặp được Lục Giác, đây chẳng phải là kỳ tích sao?
“Làm gì vậy?” Hứa Chân lên xe ngồi bên cạnh Tống Chiết Ý.
“Chọn ảnh.”
Tống Chiết Ý cúi đầu lật xem mấy bức ảnh chụp hôm nay, trong hàng trăm bức ảnh chỉ chọn được năm bức, cô có chút phân vân nói: “Chị Chân Chân, chị lại xem thử đi.”
Hứa Chân không nhìn bất cứ thứ gì khác, cô ấy nhấp vào một vài bức ảnh mà cô ấy đã chọn ban đầu, sau đó trêu ghẹo: “Có vẻ như nhiếp ảnh gia Tống Đại khá hài lòng với người chị mang đến, còn là lần đầu tiên thấy em rối rắm như vậy.”
Tống Chiết Ý sửng sốt, không biết nên trả lời như thế nào.
Hứa Chân không để ý, ngẩng đầu nhìn Lục Giác đang bưng hai cốc nước nóng lên xe buýt, vỗ tay nói: “Công thần của chúng ta đến rồi. Giá tốt, chất lượng tốt, lần sau chị sẽ đến tìm em tiếp.”
Lục Giác đưa ca cao nóng cho Hứa Chân. cười gằn: “Khỏi thì hơn.”
Gần đây Hứa Chân ngủ không ngon, nếu lại hấp thụ caffein, buổi tối có thể sẽ không ngủ được. Vì vậy không có nhận, liếc mắt nhìn tay kia của Lục Giác: “Chị uống ly trà sữa .”
Lục Giác phớt lờ cô ấy, đưa trà sữa cho Tống Chiết Ý: “Cái này là cho Thỏ.”
Hứa Chân: “??”
Tống Chiết Ý không ngờ Lục Giác sẽ mua cho mình, cô sững sờ trong giây lát, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên xương ngón tay của Lục Giác, chậm rãi nói: “Đưa cho chị Chân Chân đi, tôi uống gì cũng được.”
“Không được.” Lục Giác nhìn Tống Chiết Ý và nhấn mạnh: “Cái này chỉ dành cho cô.”
Trái tim của Tống Chiết Ý lỡ một nhịp.
Cô không từ chối nữa, cẩn thận né tay anh ra, khi cô muốn cầm lấy ly trà sữa, tay Lục Giác lại đưa tới, lướt nhẹ qua làn da của cô.
Mảng da đó như bị tê liệt ngay lập tức.
Chiếc cốc giấy trên tay gần như không giữ vững.
Lục Giác cảm nhận được nhiệt độ trên da Tống Chiết Ý, dường như không còn nóng như buổi chiều, anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
“Cảm ơn.”
Hôm nay Lục Giác nghe hai từ này nhiều đến mức sắp hóa thành kén rồi, anh nhìn chằm chằm Tống Chiết Ý: “Không có gì, hôm nay cô đã giúp tôi rất nhiều, xem như hòa nhau.”
Báo động của Hứa Chân vang lên, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người: “Thỏ giúp em làm gì, sao chị không biết.”
“Bí mật.”
“...”
Nhìn thấy Hứa Chân khuất phục, Lục Giác vui vẻ quay người đi, đi tới cửa thì đột nhiên dừng lại, quay lại nhìn Tống Chiết Ý.
Cô cụp mắt xuống, hai tay khéo léo cầm lấy ly trà sữa, càng nhìn càng giống con thỏ ôm cà rốt không buông.
“Thỏ.” Anh gọi to.
Tống Chiết Ý giống như một học sinh ngoan ngoãn đang lơ đãng trong giờ học, bị giáo viên gọi tên, chợt ngẩng đầu lên, trong miệng còn nói “Vâng”.
Lục Giác không khỏi bật cười, chỉ chỉ vào trà sữa: “Nhớ uống hết đấy.”
Hứa Chân muốn thảo luận công việc với những người trong studio nên đi xe buýt, còn Lục Giác tự mình lái xe về.
Xe buýt chạy xuôi theo con đường núi, Tống Chiết Ý nhìn hai chiếc đèn pha của xe ô tô đang đi không nhanh không chậm ở đằng sau từ hình ảnh phản chiếu trên mặt kính một lúc lâu, mới đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
Cô cắm ống hút vào cốc giấy đậy kín và nhấp một ngụm.
Hương vị quen thuộc lan tỏa trong miệng khiến cô sững sờ.
Trong ly trà sữa lại đựng rễ bản lam.
Hứa Chân nghiêng người trêu chọc: “Có phải rất ngọt không?”
Tống Triết lại hút một hơi: “Cũng được.”
Hứa Chân nhìn Tống Chiết Ý.
Lục Giác luôn được bao quanh bởi những người phụ nữ xinh đẹp, nhưng lại chưa từng yêu đương.
Cô ấy và Lục Du từng nghi ngờ rằng Lục Giác mắc một căn bệnh tiềm ẩn nào đó không thể nói ra.
Sau khi tra hỏi, mới biết Lục Giác chỉ là một người mắc chứng sợ hôn nhân nghiêm trọng và là người trung thành với chủ nghĩa độc thân.
Đã lâu rồi kể từ khi chuyện đó xảy ra, những lời nói của Lục Giác ngày hôm đó vẫn thỉnh thoảng vang vọng bên tai cô ấy.
“Thật không thể tưởng tượng được việc hình thành nên mối quan hệ thân mật với một nhân loại không có liên quan gì đến mình, sau đó phải nhân nhượng lẫn nhau, trói buộc với nhau cả một đời, nghĩ tới thôi đã thấy nhàm chán mất vui.”
Nghe xem, đây là những gì con người nói ra.
Lãng tử thì cứ nhận là lãng tử, lại khăng khăng tìm một lý do nghe có vẻ cao siêu cho mình.
Nhìn thấy thái độ bây giờ của anh với Tống Chiết Ý, dường như lãng tử này đã có chút hứng thú với cuộc sống tẻ nhạt nhàm chán.
Đôi môi đỏ mọng của Hứa Chân khẽ cong lên.
Nếu Lục Giác thực sự muốn ở bên ai đó trong tương lai, đó phải là một cô gái như Tống Chiết Ý, ngoan đến mức người ta muốn ôm ở trong lòng, để yêu thương cô.
Hứa Chân vui vẻ nhắn tin cho Lục Du: [Có tin tốt, có muốn nghe không?]
Phải mười phút sau, Lục Du mới trả lời: [Đang ăn tối dưới ánh nến cùng với chồng, có chuyện gì thì nói đi]
Từ lâu Hứa Chân đã quen với phong cách của Lục Du, nên sự nhiệt tình của cô ấy không hề giảm đi chút nào: [ Có thể mùa xuân của em trai cấm dục nhà cậu sắp chớp nở rồi]
Lục Du trả lời rất nhanh, kỹ năng trào phúng đạt mức tối đa: [Đừng nghĩ mùa xuân thì vạn vật đều sẽ động dục.]
Qua màn hình, Hứa Chân còn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt khinh thường và chế nhạo của Lục Du, nên cô ấy dứt khoát lấy điện thoại lên, lén chụp một bức ảnh của Tống Chiết Ý rồi gửi cho cô ấy.
Lục Du trả lời trong vài giây: [? ]
Hứa Chân đã mô tả cho Lục Du biết một số hành vi bất thường của Lục Giác ngày hôm nay, cả hai đều cảm thấy Lục Giác, người chưa từng có quan hệ tình cảm, có lẽ đã phải lòng Tống Chiết Ý.
Lục Du trực tiếp gọi điện thoại: “Cậu vẫn nên hỏi thử cô ấy đã, mình thấy cô ấy có điều kiện tốt như vậy, chưa chắc đã vừa ý tên nhóc Lục Giác.”
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Chân nhận lệnh, rất nghiêm túc hỏi Tống Chiết Ý: “Thỏ à, chị Chân muốn hỏi em một chuyện.”
Tống Chiết Ý áp mặt vào kính, đang ngẩn người.
Sau khi uống hết ly “trà sữa”, chiếc cốc giấy cô không đành lòng vứt đi, vẫn còn ở trên tay, ngón tay út còn đang vuốt ve.
Nghe Hứa Chân gọi cô, cô còn tưởng cô ấy có chuyện công việc muốn nói với cô, nên không khỏi ngồi thẳng người dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên căng thẳng.
“Chị Chân Chân, chị nói đi.”
Hứa Chân cười nói: “Đừng căng thẳng, tùy tiện tán gẫu thôi.”
“Được.”
Nhưng lưng vẫn ưỡn thẳng tắp.
Hứa Chân cũng không quản cô nữa: “Em thấy Lục Giác thế nào?”
Tống Chiết Ý chớp mắt, cứ ngỡ cô ấy đang hỏi cô về biểu hiện của Lục Giác trong buổi chụp hình ngày hôm nay.
“Hiệu ứng của ảnh chụp riêng sẽ không thua ảnh của Hạ Thành, nhưng bức ảnh chụp với mẫu nữ thì có thể không bằng Hạ Thành.”
Từ quan điểm của một nhiếp ảnh gia, cô đã nói rất đúng trọng tâm.
Lục Giác nổi bật đến nỗi bất cứ ai đứng bên cạnh anh cũng sẽ bị lu mờ.
Mọi thứ đều cần sự hài hòa, đây là lý do tại sao lại có đạo lý nhiều quá hóa dở.
Thật không ngờ, Tống Chiết Ý lại thật sự nghiêm túc phân tích với cô ấy, Hứa Chân thở dài: “Chị không hỏi về công việc của cậu ấy, ý chị là… Ngoài công việc, em thấy sao về tính cách và ngoại hình của cậu ấy, em đánh giá cậu ấy được bao nhiêu điểm?”
Tống Chiết Ý khó hiểu: “Tại sao lại chấm điểm anh ấy?”
“Chị phát hiện lúc thằng nhóc đó chụp ảnh luôn nhìn về phía em. Chị còn nghĩ đó là ảo giác chứ.”
Hứa Chân vô cùng hứng thú liếc nhìn trà sữa tình yêu trong tay, cũng không vòng vo nữa: “Nhưng bây giờ chị nghĩ có lẽ không phải ảo giác, hẳn là cậu ấy có hứng thú với em.”
Tay Tống Chiết Ý run lên, suýt chút nữa không cầm chắc cốc trà sữa.
Cuối cùng cô cũng hiểu ý của Hứa Chân.
Đây là muốn tác hợp cho cô với…
Ngay lập tức, cô thấy thật lạ đời.
Thấy Tống Chiết Ý không nói gì, Hứa Chân dường như nhớ ra điều gì đó, gõ đầu cô và giải thích: “Có phải em nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay cậu ấy nên cũng nghĩ cậu ấy kết hôn rồi không? Để chị thanh minh một chút, Lục Giác độc thân.”
“Hả?” Tống Chiết Ý chớp chớp mắt: “Em không nghĩ như vậy.”
Hứa Chân cho rằng Tống Chiết Ý đang xấu hổ, liền nhìn cô bằng ánh mắt kiểu chị đã hiểu, thấp giọng nói vào tai cô: “Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy đeo nhẫn, chị cũng rất sốc, còn tưởng rằng cậu ấy đang hẹn hò với ai rồi bí mật kết hôn. Chị cậu ấy còn cất công đi kiểm tra hộ tịch.”
“Thậtra không phải, cậu ấy nói chỉ đeo cho vui thôi.”
Tống Chiết Ý: “...”
Hứa Chân quay đầu nhìn cô, khinh thường nói: “Có phải rất bất ngờ không? Ai có thể ngờ một tay chơi có vẻ có rất nhiều bạn gái lại là một phế vật chưa từng yêu đương.”
Những người khác có thể không tin nhưng Tống Chiết Ý thì có.
Cô biết điều đó khi còn học ở London.
Hơn nữa, cô cũng biết tại sao Lục Giác lại đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út, ngón tay tượng trưng cho hôn nhân.
Nó có liên quan đến một cô gái gốc Hoa tên là Ashley.
Thấy Tống Chiết Ý lại im lặng, Hứa Chân rất lo lắng: “Này, tổ tông ơi. Chị đã nói rõ ràng như vậy rồi, em phải trả lời chị đi chứ.”
Chiếc cốc giấy trên tay cô bị móp méo.
Ánh mắt Tống Chiết Ý rơi vào nơi đó.
“Chị Chân Chân, không phải như chị nghĩ đâu, Lục Giác anh ấy... không có thích em.”
Lúc chụp, cô nhìn thấy rõ biểu cảm của Lục Giác thông qua khung hình nhỏ.
Đương nhiên, cô biết rằng Lục Giác luôn nhìn cô.
Lúc đó ở trong xe, cô nhất quyết muốn hoàn thành buổi chụp, dặn dò Lục Giác đừng nói cho Hứa Chân biết. Cô quá hiểu tính cách của Hứa Chân, cho dù có để anh Trình ra trận chụp ảnh, cũng sẽ không để cho cô chụp tiếp.
Lục Giác đồng ý, chỉ nói với cô một câu trước khi xuống xe:
“Chịu không nổi thì gọi tôi.”
Ánh mắt thường xuyên quan tâm ấy không phải là thích, mà là lo lắng.
Ngay cả cốc trà sữa đã cạn ở trên tay cũng vậy.
Hứa Chân đã hiểu lầm rồi.
Nhưng cô không muốn cho Hứa Chân biết chuyện mình sốt, Hứa Chân quá tốt với cô, cô không muốn cô ấy cảm thấy có lỗi.
Lời nói của Tống Chiết Ý nghe có vẻ lập lờ nước đôi, dường như có triển vọng.
“Thỏ à, chị cũng không vòng vo với em nữa. Lục Giác cái gì cũng giỏi, nhưng vấn đề cá nhân của cậu ấy thực sự khiến gia đình lo lắng. Ông cụ nhà cậu ấy cũng buồn muốn chết, rất sợ cả đời này không thể nhìn thấy cậu ấy kết hôn, cứ cô độc như thế mãi. Chị thấy hai người rất hợp, lại đều độc thân, tính cách cũng bổ sung cho nhau.”
“...”
“Thế này đi Thỏ. Đừng quan tâm chuyện cậu ấy có thích em hay không. Trước hết nói cho chị biết, em cảm thấy cậu ấy thế nào.”
Tống Chiết Ý trầm mặc hồi lâu.
Đây là một cơ hội tuyệt vời biết bao, được ở bên cạnh người mình thích, cô gần như không thể kiềm chế được du͙c vọnɠ bên trong mà muốn nói đồng ý.
Nhưng trong một khoảnh khắc, hình ảnh Ashley khóc trước mặt Lục Giác cứ lởn vởn trong tâm trí cô.
Sau khi xuống núi, con đường trở nên rộng mở.
Chiếc xe phía sau tăng tốc vượt qua chiếc xe buýt, trong bóng tối hai chiếc đèn chiếu hậu càng lúc càng rời xa, rồi không thấy đâu nữa.
Tống Chiết Ý cười cười, giơ tay bỏ cốc trà sữa nhăn nhúm vào túi rác.
Cô ngước lên nhìn Hứa Chân, nhẹ nhàng nói: “Chị Chân Chân, em không thích anh ấy.”
“Em có người mình thích rồi.”