Hồn Trẻ Dại - Tam Oản Quá Cương

Chương 56




May mắn thay, quần áo không bị bẩn. Trương Huấn lấy khăn giấy lau chùi qua loa cho mình và Trần Lâm Hổ. Sau đó cả hai cùng vào nhà vệ sinh rửa ráy cho sạch sẽ.

Chẳng còn tâm trạng nào xem phim nữa. Cả hai đều hơi uể oải, nhưng Trần Lâm Hổ vẫn phải xuống lầu về nhà xem ông nội thế nào.

Chiều nay cậu đã gọi điện báo với ông nội không chắc khi nào về, bảo ông cứ ngủ trước. Nhưng nghĩ đến tâm trạng không tốt của ông mấy ngày nay, Trần Lâm Hổ vẫn muốn ghé qua một chút.

"Về hỏi han vài câu, an ủi bác một chút nhé," Trương Huấn đứng bên tủ giày nhìn Trần Lâm Hổ thay giày, "Anh không phải cháu bác ấy, bình thường chăm sóc thì được, nhưng chuyện riêng tư của bác anh cũng không tiện nói nhiều."

Trần Lâm Hổ "ừm" một tiếng, đứng dậy hôn lên khóe môi Trương Huấn rồi mới ra cửa.

"Chậc," Trương Huấn lau lau miệng, không nhịn được cười, "Sến quá đi."

Sợ làm phiền hàng xóm giữa đêm khuya, Trần Lâm Hổ ngoan ngoãn đi bộ về tầng một.

Lão Trần quả nhiên đã ngủ thiếp đi, ngả người trên ghế bành ngáy o o, điện thoại vẫn đang phát video đặt trên bụng.

Trần Lâm Hổ đi một vòng quanh nhà, mở tủ lạnh kiểm tra, thấy mọi thứ vẫn bình thường, chứng tỏ ông ít nhất cũng không bỏ bữa. Cậu mới đến bên ghế bành, vỗ nhẹ để đánh thức ông dậy.

"Hả?" Lão Trần bị gọi tỉnh, lơ mơ sờ soạng đầu, "Về rồi à? Ông cứ tưởng mày phải sáng mai mới về chứ, còn nhắn tin bảo mày về nhớ mua bánh bao chiên nước. Giờ thì đành thôi, không được ăn rồi."

"Đâu phải đến sáng mới về." Trần Lâm Hổ cảm động trước tinh thần ăn uống bất diệt của ông nội, "Nếu ông muốn ăn, sáng mai con dậy sớm mua cho ông. Thôi, ông đứng dậy đi nào, lên giường ngủ cho khỏe."

Lão Trần chậm rãi đứng dậy, tháo kính lão: "Tại lão Liêu làm ầm ĩ cả lên đấy. Mày nói xem, ông ta cứ kêu ca không khỏe hoài, làm ông đánh mạt chược cũng chẳng còn hứng. Trước kia chiều đánh mạt chược, tối ngủ ngon lành, giờ chỉ còn biết coi phim truyền hình thôi - mà phim cũng chẳng hay ho gì!"

"Sao con nghe nói ông lợi dụng lúc người ta nằm một chỗ không dậy nổi, cố tình ghé sát đầu giường kể chuyện ma nữa mà?" Trần Lâm Hổ đỡ ông.

"Lại là thầy Trương mách lẻo với mày chứ gì? Thằng nhóc này suốt ngày thích báo cáo," Lão Trần cũng cười, ngồi xuống giường, kéo chăn đắp lên chân, rồi tâm trạng lại chùng xuống, "Mấy ngày nữa, tìm một ngày cuối tuần, cùng ông đi thăm bà nhé?"

"Vâng," Trần Lâm Hổ biết ông nội không chỉ vì chuyện hàng xóm mà buồn bã, đáp lời, "Con xem ngày rồi, ngày giỗ đúng vào thứ Bảy."

Biết cháu trai vẫn nhớ chuyện này, lão Trần rất vui, vỗ vỗ tay Trần Lâm Hổ: "Năm nay cũng như mọi năm trước, váy áo gì đó vẽ cho thật đẹp nhé?"

"Con biết rồi," Trần Lâm Hổ nói, "Còn ba con, khi nào đến?"

Lão Trần khoát tay: "Đi công tác không về được, bảo tháng sau nghỉ sẽ về."

Trần Lâm Hổ nhíu mày. Từ khi Trần Hưng Nghiệp bắt đầu khởi sắc trong công việc, đói phương càng ngày càng bận rộn, ít khi về kịp dự những buổi cúng giỗ đúng ngày, chỉ có thể tranh thủ lúc rảnh về quét mộ thăm viếng.

"Nó không về càng tốt," lão Trần lại không bận tâm chuyện này, cười hì hì, "Đỡ phải cãi cọ trước mặt bà mày. Nghĩa trang cũng có nhiều "cư dân", cãi nhau cho ma xem cũng mất mặt chết đi được."

Nhà họ Trần chỉ có mỗi lão Trần là người lạc quan bẩm sinh. Trần Lâm Hổ cũng không nói gì thêm, giúp tắt đèn rồi rời khỏi phòng ngủ. Chẳng mấy chốc tiếng ngáy của lão Trần lại vang lên như bài ca réo rắt.

Cậu về phòng ngồi xem điện thoại một lúc. Ngoài tin nhắn của lão Trần nhờ mua đồ ăn sáng, còn có cuộc gọi nhỡ từ Trần Hưng Nghiệp.

Giờ này Trần Lâm Hổ cũng không gọi lại, theo tính Trần Hưng Nghiệp chắc đã chửi cậu vài vòng cho hả giận rồi, cậu không cần phải chạy tới trước mặt để bị ăn chửi thêm nữa. Mở WeChat ra, quả nhiên thấy mấy tin nhắn thoại của Trần Hưng Nghiệp.

Một phần ba tin nhắn nói về hành vi không nghe máy của Trần Lâm Hổ tệ hại thế nào, một phần ba giải thích vì sao ông không thể về Bảo Tượng được, nhờ Trần Lâm Hổ chăm sóc ông nội. Phần còn lại nói về việc Trần Đồng lại bị ốm, ông và Chư Đan đều lo lắng, đợi Trần Đồng khỏe lại sẽ đưa đi chơi vào kỳ nghỉ hè.

Lướt thêm một lúc, Lâm Hồng Ngọc cũng gửi tin nhắn, chuyển tiền, kèm theo thông báo gần đây bà phải bay đi đâu đó để đàm phán dự án, rất bận, khi rảnh sẽ nói chuyện với cậu sau.

Bận, ai cũng bận.

Trần Lâm Hổ ngồi trên ghế ôm cánh tay, bỗng cảm thấy mình hơi nhàm chán.

Sự nhàm chán này rất kỳ lạ, trước kia chỉ mơ hồ cảm nhận được, giờ dần dần đã rõ nguyên nhân.

Sau khi bố mẹ chia tay, họ đều có cuộc sống mới của riêng mình. Trần Hưng Nghiệp xây dựng gia đình mới, Lâm Hồng Ngọc cũng một lòng theo đuổi sự nghiệp, làm phong phú cuộc đời. Họ đều sống rất tốt, dù không có sự hiện diện của cậu.

Trần Lâm Hổ như một di sản lịch sử, chỉ khi ở một mình mới nhận ra những đặc tính cố định của bản thân không nơi nào dung chứa.

Không muốn bị bao vây bởi những cảm xúc tiêu cực vô nghĩa này, Trần Lâm Hổ vớ lấy điện thoại, lén lút chạy ra khỏi nhà, thẳng tiến lên tầng hai.

Trương Huấn vừa tắm xong, đang cởi trần ngậm điếu thuốc, vừa đổ nước cho mèo Hổ vừa nhăn mặt dùng một tay nhắn tin. Thấy Trần Lâm Hổ quay lại, anh khá ngạc nhiên, đứng dậy hỏi: "Sao lại lên đây? Bác Trần thế nào rồi?"

"Ổn cả, giờ này chắc đang tay bắt mặt mừng với Chu Công rồi." Trần Lâm Hổ vừa lên tầng hai, tâm trạng bỗng chốc trở nên sáng sủa, hai ba cái đá văng giày ra, chẳng quan tâm trên người Trương Huấn còn đọng nước, ôm lấy eo anh cắn một cái lên vai.

"Xùy," Trương Huấn gỡ cậu ra, "Răng ngứa thì cắn bảng cào móng của bé Hổ đi, mài cho mòn hết rồi hẵng đến tìm anh."

Trần Lâm Hổ cười: "Nhắn tin với ai đấy? Giờ này khuya rồi."

"Tính quản luôn à?" Trương Huấn liếc nhìn cậu với nụ cười nửa miệng, "Ninh Tiểu Mộng đấy. Vẫn phải nói với cô ấy một tiếng, cô ấy đối phó với Tiểu Béo lợi hại như thuốc đặc trị vậy."

Trần Lâm Hổ cũng khá quan tâm đến chuyện của Đoạn Kiều: "Chị ấy nói sao?"

"Còn nói sao nữa, tức chứ sao." Trương Huấn thở dài, "Chuyện của họ anh cũng chẳng quản được, tùy duyên thôi."

Tình cảm trên đời muôn hình vạn trạng, người trong cuộc vừa là người buộc chuông vừa là người cởi chuông, người ngoài cũng chẳng giúp được gì nhiều.

Một ngày dài bôn ba, vừa rồi lại chen chúc nghịch ngợm một trận, cả hai đều buồn ngủ. Ăn qua loa hai cái bánh mì nhỏ thay cơm, rồi đánh răng rửa mặt chui vào giường nằm.

Lần này Trương Huấn nhớ đóng cửa kỹ càng, để con mèo mập tò mò tự chơi một mình, còn đặc biệt mở một hộp đồ hộp để an ủi nó, rồi mới quay lại phòng ngủ.

Trần Lâm Hổ đang nhíu mày lướt điện thoại, vẻ mặt có thể dùng từ "thẩm định" để miêu tả. Trương Huấn nhìn thấy bật cười, vén chăn lên giường liếc nhìn.

Một loạt váy đủ màu sắc.

"Anh hoa mắt rồi à?" Trương Huấn khó tin, "Hay là em có sở thích này?"

Trần Lâm Hổ phản ứng một lúc mới hiểu ý anh, cười không nhịn được, đưa tay cào nhẹ bụng anh: "Nghĩ gì thế, em đang tìm mẫu để vẽ, vẽ cho bà nội em."

"Bỏ tay ra coi," Trương Huấn gạt tay anh ra, "Bà em không phải đã..."

"Ừm, mất lâu rồi, lúc đó anh còn chưa ra đời, ba em lúc đó mới chỉ là tên thanh niên thôi." Trần Lâm Hổ lướt màn hình, cũng không giấu giếm gì, nói thẳng, "Có năm ông nội mơ thấy bà nội, bảo bà muốn mặc quần áo đẹp, bảo đốt cho bà ít áo giấy đẹp gì đó."

"Bà nội em chắc là khá thích làm đẹp nhỉ." Trương Huấn mỉm cười.

"Những bộ áo giấy ngày xưa đều không thời trang lắm, ông nội bèn tự vẽ," Trần Lâm Hổ nhớ ra, bắt đầu cười, "Vẽ rồi đốt hai năm. Một đêm tới lượt ba em nằm mơ, mơ thấy bà bảo quần áo rất đẹp, nhưng sau này đừng mua của tiệm đó nữa, hơi xấu. Về sau em bắt đầu học vẽ, ông nội liền bảo em vẽ, vẫn vậy cho đến tận bây giờ."

Trương Huấn không nhịn được cười, bị nhà họ Trần này chọc cho buồn cười: "Theo lý thì phải tìm mấy kiểu hơi già dặn chút chứ, em xem cái này có vẻ hơi trẻ trung thời thượng quá không?"

"Người chết rồi sẽ không già nữa, ông nội em nói thế," Trần Lâm Hổ nói, "Nên bà em mãi mãi trẻ trung, luôn thích mặc đồ thịnh hành."

Cậu nói những lời này một cách vô tình, nhưng Trương Huấn lại cảm thấy có điều gì đó nặng nề khó tả.

Như những chiếc lông vũ tích tụ không ngừng, dày đặc thành một lớp.

Chỉ nhìn thôi cũng biết chắc chắn vừa ấm vừa mềm.

"Bao nhiêu năm rồi mà vẫn nhớ như vậy sao." Trương Huấn có chút cảm khái.

"Năm nào đến ngày này ông cũng buồn." Trần Lâm Hổ gật đầu.

Hai người chen chúc bên nhau, nói chuyện cũng không cần to tiếng, cảm giác thì thầm rất dễ chịu. Trương Huấn gối đầu lên vai Lâm Hổ cùng cậu chọn quần áo.

"Chiếc váy này đẹp đấy, thêm đôi giày cao gót nữa." Trương Huấn chỉ vào một bộ váy liền thân, rồi nói, "Còn mấy ngày nữa phải không?"

"Thứ Bảy tuần sau," Trần Lâm Hổ vừa lướt điện thoại vừa nắm tay Trương Huấn, bóp từng ngón tay một, "Ở nghĩa trang lưng chừng núi Tây Sơn."

Trương Huấn trước đây đã đến vùng lân cận đó, biết là ở đâu: "Cũng xa phết, đi bằng gì?"

"Trước kia có xe buýt chạy về hướng đó, năm nay hình như tuyến đường đã thay đổi rồi, dù sao cũng không đến chân núi được," Trần Lâm Hổ nói đến chuyện này hơi bất lực, "Chắc phải đi taxi thôi. Ông nội thì khá ngại đi taxi, bảo người lạ lái xe nhỏ ông ấy thấy lo lắng."

"Không sao đâu," Trương Huấn đưa tay gãi gãi cằm Trần Lâm Hổ, "Em cứ đi học bình thường đi, đừng lo chuyện này, anh sẽ nghĩ cách."

Trần Lâm Hổ định từ chối, nhưng Trương Huấn ra dấu "im lặng", chốt luôn chuyện này.

Hai tuần tiếp theo, Trần Lâm Hổ cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh. Dường như sau khi trao nhau chữ "yêu", tình cảm trong lòng càng thêm sôi nổi, đậm đà.

Ngoài việc đi học và tìm hiểu cách đăng bài trên các nền tảng, cậu còn phải để ý tình hình của ông nội. Thời gian còn lại là chạy đến bên Trương Huấn, đồng thời vẽ tranh theo đơn đặt hàng. Thượng Thanh Hoa và những người khác đều bị sự bận rộn không ngừng nghỉ của cậu làm cho choáng ngợp, ai nấy đều cảm thấy hổ thẹn vì cuộc sống nhàn nhã của mình.

Cậu đã tìm hiểu gần xong về việc đăng bài. Yêu cầu của mỗi nền tảng khác nhau, nhưng hầu hết đều phải chuẩn bị từ một đến ba tập bản thảo sơ bộ, ít nhất một tập hoàn chỉnh, cùng với đề cương câu chuyện và kịch bản vài chương. Trần Lâm Hổ xem mà đau cả đầu, lại một lần nữa nhận ra chân lý "không có ngành nghề nào dễ dàng cả".

Kiếm tiền khó, muốn kiếm tiền từ sở thích càng khó hơn. Trần Lâm Hổ buộc phải sắp xếp thời gian chật kín, vẽ đến nửa đêm là chuyện thường.

Những khoảng thời gian rảnh rỗi lớn đều dành cho tầng hai.

Sau trải nghiệm "số sàn" lần trước, như thể đã mở ra cánh cửa nào đó, hai người cứ gần nhau là dễ bốc cháy, Trương Huấn cũng gặp phải khắc tinh, phát hiện mình hoàn toàn không kiềm chế được Trần Lâm Hổ, đành phải cùng cậu nghịch ngợm hết lần này đến lần khác.

Ngày tháng cứ thế trôi qua trong bận rộn xen lẫn những phút giây trộm vui.

Đến ngày phải đi viếng mộ, Trương Huấn mượn xe của Ninh Tiểu Mộng, lái đến trước cửa nhà đón lão Trần.

Trần Lâm Hổ chưa từng thấy Trương Huấn lái xe, cậu chống tay lên cửa sổ ghế phụ, cúi người nhìn vào trong, đùa: "Lái được không đấy, anh Huấn?"

"Cậu nghĩ sao?" Trương Huấn ngồi trên ghế lái, một tay kẹp điếu thuốc đưa ra ngoài cửa sổ, nghiêng đầu nheo mắt nhìn Trần Lâm Hổ, "Cậu nói xem tôi có được không?"

"Cái miệng của mày thật chẳng nể nang ai!" Lão Trần vỗ một cái vào lưng cháu trai, "Thầy Trương lái xe, mày lải nhải cái gì!"

"Đúng vậy," Trương Huấn bấm còi, "Bác Trần lên xe đi! Đảm bảo đường đi êm ru."

Lão Trần giơ hai ngón cái: "Được rồi!"

Xe rời khỏi khu tập thể, lão Trần vì hơi mập nên ngồi ở hàng ghế rộng rãi phía sau. Trần Lâm Hổ không nói gì, chui lên ghế phụ lái, cài dây an toàn rồi khoanh tay, thỉnh thoảng ngoảnh đầu nhìn Trương Huấn.

Động tác của Trương Huấn ung dung, vẫn điềm đạm như thường lệ. Khi lái xe, anh không còn nụ cười trên môi, gương mặt nghiêng toát lên vẻ trầm tĩnh lạnh lùng. Bàn tay nắm vô lăng với những khớp xương rõ ràng, mạnh mẽ kiểm soát hướng đi.

Lái vừa ổn định vừa đúng tốc độ.

Là của mình. Trần Lâm Hổ nghĩ, vô cùng hài lòng, người này là của mình.

Nghĩa trang Tây Sơn khá xa, phong tục ở Bảo Tượng là phải viếng mộ vào buổi sáng. Ba người khởi hành lúc hơn 7 giờ, trên đường ghé quán ven đường ăn sáng, đến nơi khoảng 10 giờ.

Trương Huấn không đi lên cùng, chỉ đưa họ đến chỗ gần nhất rồi tìm chỗ đậu xe đợi.

"Không lâu đâu," lão Trần không yên tâm dặn, "Đừng chạy lung tung nhé."

Trương Huấn châm điếu thuốc, cười nói: "Bao lâu cũng được, cháu chỉ ở đây thôi. Trừ khi đi vệ sinh, còn lại cháu không đi đâu cả."

"Ừ," lão Trần nói, "Nếu anh mặt dày, giải quyết tại chỗ cũng được."

Trương Huấn: "..."

"Đi thôi," Trần Lâm Hổ nén cười, xách túi hoa quả và tranh vẽ quần áo đã mua, đẩy ông nội đi, "Anh ấy không chạy mất đâu!"

Cậu quay đầu nhướng mày với Trương Huấn, anh nở nụ cười hơi bất lực.

Lúc đầu chọn nghĩa trang này là do lão Trần quyết định, khi mua đã chuẩn bị hai vị trí, một cho vợ, một cho mình.

Bà nội trên bia mộ, Trần Lâm Hổ chưa từng gặp, nhưng vì từ nhỏ đến lớn gần như năm nào cũng đến thăm, nên cũng không còn cảm thấy xa lạ.

Cậu cùng lão Trần sắp xếp hoa quả, rồi đặt những bức tranh vẽ quần áo dưới hoa quả, đỡ ông nội đứng thẳng.

"Không cần đỡ," lão Trần chê cậu vướng víu, "Ông vẫn còn đi được!"

Trần Lâm Hổ đành chịu: "Được rồi."

"Trẻ con thật phiền phức," lão Trần nói chuyện với vợ trên bia mộ, "Nhưng vẫn tốt hơn Trần Hưng Nghiệp! Xem này, cao hơn mấy năm trước nhiều rồi phải không? Mấy năm trước thi đại học, giờ đã là sinh viên đại học rồi, dẫn đến cho bà xem xem nó thế nào."

Trần Lâm Hổ đứng như một trái cây được chọn lựa kỹ càng, không xen vào.

"Mấy năm nay không cho đốt tiền nữa, không thân thiện với môi trường, đốt lên còn dễ gây cháy làm người ta sợ," lão Trần nói tiếp sau một lúc, "Quần áo cũng không đốt được nữa, nên tôi để đây nhé, bà tự lấy đi, dù sao một năm cũng chỉ chạy đến đây một lần."

Nói xong thì im lặng, khoanh tay đứng trước bia mộ, mắt hơi nhíu lại, không biết đang nghĩ gì.

Trần Lâm Hổ đã quen với dáng vẻ này của ông nội, mỗi lần đến đây ông đều không nói nhiều. Không giống như trên tivi cầm chai rượu vừa uống vừa khóc nói chuyện với bia mộ cả mấy tiếng đồng hồ, ông chỉ đứng đó, trao đổi vài câu chuyện phiếm.

Khoảng mười phút sau, lão Trần như vừa tỉnh hồn, buông tay ra, vươn vai.

"Đi!" Lão Trần vỗ vỗ Trần Lâm Hổ, "Về nhà thôi."

"Không ở lại thêm chút nữa ạ?" Trần Lâm Hổ hỏi.

"Việc đã làm xong rồi, quần áo cũng gửi đến nơi rồi," Lão Trần nói, "Dù sao nếu bà ấy không hài lòng, tự khắc sẽ báo mộng cho mày vẽ lại thôi."

Trần Lâm Hổ vừa buồn cười vừa bất lực trước lý thuyết này, nhưng cũng không nói gì thêm. Cũng như mọi năm trước, cậu đi cùng ông nội về chỗ đậu xe.

Lúc đến thì tâm trạng nặng nề, có lẽ vì đã gặp mặt ở đây nên buông bỏ được tâm sự, lão Trần trở về với bước chân khỏe khoắn, nhanh nhẹn như bay, khiến Trần Lâm Hổ phải chạy theo sau.

Trương Huấn vừa xem xong cuốn sách mang theo, ngẩng đầu lên đã thấy ông cháu nhà họ Trần chạy như bay trở lại, còn tưởng có chuyện gì, ngạc nhiên nói: "Nhanh vậy sao? Không ở lại thêm chút nữa à?"

Theo những gì anh biết từ lời kể của Trần Lâm Hổ, anh nghĩ ít nhất phải đến trưa mới xong, không ngờ mới hơn 10 giờ rưỡi đã kết thúc rồi.

"Ở lại làm gì, đã gặp mặt rồi còn gì," Lão Trần vừa nói vừa mở cửa ghế phụ lái, nhất quyết muốn ngồi ghế trước, "Về thôi, gần đây có một quán bán bánh kẹp thịt lừa ngon lắm, bây giờ đi còn mua được, đến trưa người ta tranh hết mất!"

Trương Huấn há hốc miệng nhìn lão Trần, rồi lại nhìn Trần Lâm Hổ.

"Đi thôi." Trần Lâm Hổ bất lực, đành phải ngồi ghế sau, "Lúc nào cũng vậy."

Trương Huấn cũng phải mở cửa xe, vừa khởi động vừa nói: "Bác không nói thêm vài câu sao? Hiếm khi mới đến đây một lần."

"Ngày nào cũng nói trong lòng rồi," Lão Trần cười, xoa xoa đầu trọc của mình, "Không cần phải đặc biệt đến đây dặn dò vài câu. Người đã mất thì mất rồi, không có hồn thì chạy đến mộ nói cũng vô ích. Còn nếu có hồn, thì chỉ sống trong lòng người sống thôi."

Trần Lâm Hổ chưa từng nghe ông nội nói chuyện như vậy, trong một lúc không biết phải đáp lại thế nào.

Ông Trần Minh Lý sống rất xứng đáng với tên của mình, tuy không có tính cách hùng vĩ như sông lớn biển rộng mà không ai sánh kịp, nhưng đi đến đâu, gặp chuyện gì, ông đều có cách nhìn nhận riêng xứng đáng với người khác và chính mình.

Trương Huấn nhìn Trần Lâm Hổ qua gương chiếu hậu vài lần, mím môi, lúc này rất muốn hôn cậu.

Thật sự không kìm được.

"Cho anh xem này, chạy một chuyến thì phải gặp mặt chứ." Khi đèn đỏ, lão Trần lấy từ túi áo ra một cuốn sổ, chính là cuốn sổ ông thường dùng để ghi chép, mở ra lấy từ bìa trong một tấm ảnh đưa cho Trương Huấn xem, "Vợ tôi đấy!"

Trương Huấn nhìn vài giây, lập tức hiểu ra vẻ đẹp của Trần Lâm Hổ được thừa hưởng từ ai.

Người phụ nữ trong ảnh không đẹp theo cách truyền thống, lông mày sắc sảo, đôi mắt sáng ngời toát lên vẻ anh khí. Khi cười, khóe miệng hơi nhếch lên, có lẽ vì sự khác biệt về tính cách và khí chất, ngay cả Trần Hưng Nghiệp cũng không có được vẻ đẹp phóng khoáng như mẹ quá cố của ông ấy. Ngược lại, Trần Lâm Hổ giống bà như đúc.

"Xinh đẹp." Trương Huấn cười giơ ngón cái, "Không trách được bác thích."

"Người cũng tốt lắm, mọi mặt đều tốt." Lão Trần đắc ý, quay sang nói với Trần Lâm Hổ, "Mày không có cơ hội gặp, chỉ được xem ảnh thôi, thiệt thòi cho mày rồi!"

Trần Lâm Hổ nhét cho ông một viên kẹo mang theo: "Ông ăn đi, đừng chọc tức người khác nữa."

Ông cháu đấu khẩu vài câu, Trương Huấn cười lắng nghe.

Xe chạy đến đường lớn, radio bắt đầu phát nhạc tình xưa, vang lên giọng hát ngọt ngào của Đặng Lệ Quân, cả xe như được bọc trong một lớp mật không phai.

Trương Huấn liếc thấy lão Trần cất ảnh lại, vuốt phẳng cuốn sổ, đột nhiên buột miệng hỏi: "Bác nghĩ con người ta có thể sống cả đời bằng tình cảm không?"

Ánh mắt Trần Lâm Hổ "xoẹt" một cái, rơi xuống gáy Trương Huấn.

Hỏi xong Trương Huấn mới phản ứng lại, chính anh cũng ngạc nhiên không hiểu sao mình lại hỏi ra miệng.

Có lẽ vì loại câu hỏi này, nếu bạn hỏi bất kỳ người trẻ nào cũng thấy quá mơ hồ, chỉ có nghe từ miệng người đã đi hết nửa đời người mới đáng tin.

Ngoài ông lão bên cạnh này, Trương Huấn cũng không có ai để hỏi.

Lão Trần vẫn vui vẻ xoa đầu: "Câu đó nói thế nào nhỉ, cuộc sống chính là..."

"Một đống lông gà rơi vãi." Trương Huấn đã nói thì phải nói nốt, cười tiếp lời.

"Đúng, cuộc sống chính là một đống lông gà rơi vãi, nói không sai," Lão Trần nói, "Nhưng tôi thì nghĩ, tình cảm phải là con gà mái già đã vặt lông nấu thành canh, nếu không thì chỉ thấy lông mà không giải thích được con gà đi đâu."

Trương Huấn và Trần Lâm Hổ sững sờ mất vài giây, không nhịn được cười phá lên.

"Ai chẳng phải đứng giữa đống lông gà mà sống qua ngày. Có người thấy tình cảm bị cuộc sống vặt trụi lông thì ghê tởm, có người không thích uống canh, lại có người uống rồi thấy nhạt nhẽo, cũng có người uống được nửa chừng thì phát hiện trong nồi có con chuột chết, nhiều người hơn nữa thì cho rằng canh không thể uống thay cơm," Lão Trần cũng cười, vỗ đùi thoải mái nói, "Anh hỏi tôi tôi cũng không biết. Dù sao cuộc đời ngắn ngủi lắm, tôi cứ uống uống thế là hết. Mình thấy ngon là được."

Cách so sánh khá kỳ lạ, không biết nên nói là phù hợp hay không phù hợp.

Giống như nội dung câu nói của lão Trần vậy, nói xong cũng như chưa nói gì.

Nhưng trong lòng Trần Lâm Hổ lại có chút hiểu ý của ông nội - Tôi thì được, các cậu được hay không thì chả liên quan gì đến tôi.

Trương Huấn cũng không biết là đã hiểu hay chưa hiểu, mắt nhìn thẳng phía trước, lái xe không nói gì, biểu cảm trên mặt cũng không có gì thay đổi.

"Phanh! Phanh lại!" Lão Trần hét lớn, "Chưa mua bánh kẹp thịt lừa!"

...

Tác giả có lời muốn nói:

Người đàn ông đích thực nhất trong truyện: Trần Minh Lý (mặt chó.jpg)

Vì trọc đầu, nên rất mạnh (nói nhảm)