Tuy nhiên, khi họ đến cũng chẳng nói rõ được gì, vì Đoạn Kiều đã tự mình uống đến say ngất ngư rồi.
Khu nhà quanh đây còn cũ kỹ hơn cả khu tập thể Trần Lâm Hổ đang ở. Tường vôi bong tróc loang lổ, bậc thang thì hẹp và dốc.
Trèo lên tới tầng 5, Trần Lâm Hổ theo sau Trương Huấn, đợi anh lấy chìa khóa dự phòng mở cửa. Vừa định bước vào đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Đoạn Kiều ngồi bệt dưới đất, kê cái bàn nhỏ uống rượu đến nấc cụt. Trên bàn bày vài đĩa đồ nguội, xung quanh là những chai bia nằm ngổn ngang, còn không ít chai chưa mở.
"Trời ạ," Trương Huấn nhăn mặt xoa xoa mũi, "Mùi nặng thế, ông uống bao nhiêu rồi?"
Đoạn Kiều dưới đất đã say mèm, cười hề hề vẫy vẫy tay: "Trương ơi, Trương! Có mang đồ ăn không, xuống dưới mua cho tôi con gà quay với!"
"Anh ta còn nhận ra người không vậy?" Trần Lâm Hổ chẳng hy vọng gì cái đầu óc say xỉn của Đoạn Kiều lúc này có thể nhận ra mối quan hệ giữa cậu và Trương Huấn.
Trương Huấn thở dài, tự mình thay giày, rồi cũng tìm cho Trần Lâm Hổ một đôi để thay: "Chắc còn hơi tỉnh. Chỉ là uống nhiều thì hay nói, đi không nổi thôi, nào, phụ anh một tay."
Hai người cùng nhau kéo Đoạn Kiều đang như đống bùn nhão ném lên ghế sofa, rồi chuyển hết đồ nguội như lạc rang, xúc xích gì đó lên bàn trà.
"May mà dẫn em theo," Trương Huấn suýt trẹo lưng, nhăn nhó nói với Trần Lâm Hổ, "Hồi lớp 11 anh đã không khiêng nổi ông tổ này rồi. Nếu em không đến anh phải đi tìm cái đòn bẩy mất."
Trần Lâm Hổ muốn cười, nhưng nhìn bộ dạng xơ xác của Đoạn Kiều lại thấy không hợp lúc.
Đoạn Kiều trên ghế sofa bỗng ngẩng đầu, nhìn nhìn Trần Lâm Hổ, nhe răng cười: "Cùng đến à? Được, đợi... đợi chút nha, tôi ra mua thêm cái gì khác cho cậu!"
"Ừm," Trần Lâm Hổ cảm thấy Đoạn Kiều hình như đã nhận ra mình, tuy uống đến ngu người, nhưng thái độ có vẻ thân thiện hơn trước. Trần Lâm Hổ không hiểu sao hơi căng thẳng, còn có chút ngượng ngùng, "Ổn không?"
Cũng không rõ là hỏi về tình trạng của Đoạn Kiều, hay là hỏi về cách nhìn nhận mối quan hệ giữa hai người.
"Ổn, sao lại không ổn," Đoạn Kiều vừa nấc cụt vừa lảo đảo định đứng dậy, "Ăn gà quay không? Còn có xiên nướng nữa? Không thì lẩu cay cũng được..."
Trương Huấn đẩy hắn ngồi lại xuống sofa: "Ông ngồi yên cái coi, giờ mà còn lẩu cay gì nữa." Rồi chỉ cái ghế bên cạnh nói với Trần Lâm Hổ, "Ngồi đây nghỉ một lát đi."
Trần Lâm Hổ hơi căng thẳng, Trương Huấn chỉ có mỗi Đoạn Kiều là bạn thân, cũng chẳng khác gì người nhà. Nhận ra điều này, cậu cảm thấy như đang gặp họ hàng của Trương Huấn vậy, động tác ngồi xuống cũng có phần cứng nhắc.
"Đúng đấy, nghỉ ngơi chút đi," Đoạn Kiều vừa ngã xuống sofa lại mơ màng, với lấy chai rượu uống dở, nhất quyết phải mời Trần Lâm Hổ uống vài ngụm, "Cậu đến đây tôi vui lắm! Chỉ là sao bóng cậu lại bị nhòe thế, ân nhân bé nhỏ? Có tới hai cậu lận, thế thì uống hai chai không có vấn đề gì phải không?"
Trần Lâm Hổ cũng nhận ra Đoạn Kiều lúc này thật sự đã hơi quá chén, rất khâm phục một mình hắn lại có thể tự làm mình say đến mức này, bèn lấy một chai bia trên bàn, dùng mép bàn mở nắp.
"Thật thà quá, nó bảo em uống là em uống à," Trương Huấn búng nhẹ vào trán Trần Lâm Hổ, xung quanh bừa bộn chẳng có chỗ nào để chân, chỉ có thể đẩy Đoạn Kiều sang một bên, chen lấy một chỗ nhỏ trên sofa ngồi xuống, "Nói đi, có chuyện gì vậy, có phải với Ninh Tiểu Mộng xảy ra chuyện gì không?"
Đoạn Kiều đã lơ mơ, bị đẩy một cái suýt lăn xuống đất, miệng vẫn còn nhớ trả lời: "Không có, bọn tôi vẫn tốt mà!"
"Vậy tôi gọi cô ấy đến nhé?" Trương Huấn cảm thấy mình và Trần Lâm Hổ thực sự không đối phó nổi với tên say khướt to xác này.
Đoạn Kiều trên sofa giật mình, hét lên một tiếng: "Không được!"
Miệng nói không có chuyện gì, nhưng gọi người đến lại không cho.
Trương Huấn thở dài, cũng không hỏi nữa, trước hết nhặt vài miếng xúc xích từ trên bàn đưa cho Trần Lâm Hổ lót dạ: "Ăn vài miếng rồi hãy uống, em cứ lừa nó đi."
"Lừa á?" Trần Lâm Hổ nhét hai miếng vào miệng hỏi.
"Nó say đến mức này chẳng khác gì bị viễn thị," Trương Huấn nói, "Em liếm một ngụm coi như uống nó cũng chẳng biết đâu."
Đoạn Kiều cười hề hề như một tên ngốc, đưa chai bia qua chạm ly với Trần Lâm Hổ.
Đã đưa tới trước mặt rồi, không chạm cũng phải chạm, Trần Lâm Hổ không tìm thấy cái ly nào dùng được, đành phải cầm chai lên chạm với Đoạn Kiều: "Uống ít thôi, không Tiểu Mộng lại giận đấy."
Những chai thủy tinh xanh sẫm chạm vào nhau phát ra tiếng kêu giòn tan, như tiếng chuông vang lên, Đoạn Kiều bỗng "Òa" một tiếng khóc òa, vừa sờ mặt vừa nói: "Em trai à, học hành chăm chỉ vào, tương lai làm đại gia nhé, sống trên đời này tiền quá quan trọng."
Trần Lâm Hổ còn chưa kịp uống bia đã bị Đoạn Kiều dọa cho giật mình, một gã đàn ông to lớn nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, trông buồn cười, nhưng Trần Lâm Hổ lại chẳng cảm thấy buồn cười chút nào, lúng túng nhìn Trương Huấn.
Trương Huấn cũng bị cảnh tượng này của Đoạn Kiều làm cho ngớ người, nhíu mày vỗ lưng hắn: "Rốt cuộc có chuyện gì, ông làm hai đứa tôi sợ rồi đấy!"
"Không có gì, dị ứng, dị ứng cồn," Đoạn Kiều quay mặt đi, móc từ dưới mông ra một tờ khăn giấy ăn đã bị ngồi bẹp dí, rồi vò lên mặt, "Tôi hễ bị dị ứng cồn là thích tiết ra chút chất lỏng."
"Nếu ông không muốn nói thì thôi, còn nếu muốn nói thì nói một hơi cho hết đi," Trương Huấn nhìn ra hắn đang nghẹn lắm rồi, "Nén trong lòng chẳng ích gì đâu, tôi đang nghe đây, Mập à."
Bạn bè nếu quan hệ tốt, thật sự chỉ cần một câu là có thể khơi ra hết mọi chuyện trong lòng.
Đoạn Kiều bình thường rất phóng khoáng, thường là hắn an ủi Trương Huấn nhiều hơn, giờ đến lượt mình thì ngớ ngẩn cả ra, để Trương Huấn vỗ vỗ sau lưng như đang chọn thịt lợn, bỗng nhiên buông lỏng.
"Tiểu Mộng, một cô gái tốt như vậy, quá tiếc khi phải gả cho tôi," giọng Đoạn Kiều nghèn nghẹn, còn hơi líu lưỡi, như đang mơ ngủ, muốn nói gì thì nói đó, "Vừa nghèo, lại không có họ hàng thân thích, chỉ có mỗi căn nhà cũ kỹ mà còn chẳng có lò sưởi. Mùa đông em ấy đến chơi lạnh đến chảy cả nước mũi. Đúng rồi, tôi còn béo nữa, đừng có suốt ngày gọi tôi là Mập Mập nữa, cứ bị ông gọi thế thì giảm cân thế éo nào được!"
Trần Lâm Hổ nghe hắn nói năng lộn xộn mà khóe miệng cứ giật giật, nửa sau câu nói rất có phong cách nói chuyện hàng ngày của Đoạn Kiều, nhưng lúc này chẳng ai cười nổi.
"Sao lại nhắc đến mấy chuyện này," Trương Huấn rất bất lực, "Có phải Tiểu Mộng nói gì không? Chê ông hay sao?"
"Không có không có! Đừng có chia rẽ tình cảm của bọn tôi!" Đoạn Kiều vỗ một cái lên đùi Trương Huấn, "Chỉ là hôm nay gặp họ hàng nhà em ấy, khá đông người, ăn bữa cơm nói vài câu."
Vừa nghe thực sự có liên quan đến Ninh Tiểu Mộng, lại còn là chuyện riêng tư về hôn nhân, Trần Lâm Hổ hơi ngồi không yên, cảm thấy mình không nên nghe nhiều, đành đứng dậy gật đầu với Trương Huấn, quyết định không ở lại phòng khách nữa, tiện tay lấy điếu thuốc trên bàn rồi đi vào bếp, khép cửa lại.
Nhưng căn hộ nhỏ cách âm kém, qua cửa vẫn có thể nghe thấy cuộc đối thoại mơ hồ.
Giọng Trương Huấn có chút nóng nảy: "Nói ông à? Hai đứa cưới nhau thì liên quan gì đến đám họ hàng đó?"
"Cũng không trách được người ta nói vài câu, lo lắng cho con cái nhà mình thôi," Đoạn Kiều lí nhí biện hộ cho nhà Ninh Tiểu Mộng, thật không ngờ trong tình trạng say xỉn vẫn có thể lý luận rõ ràng, "Cũng giống như ông hay bênh vực tôi vậy, chẳng phải vì thấy tôi thua thiệt sao."
Trương Huấn cầm điếu thuốc ngậm vào miệng, không lên tiếng.
"Thực ra người ta nói cũng đúng," Đoạn Kiều nói, "Bố mẹ em ấy chỉ có mỗi một cô con gái, cưng như ngọc như ngà, tự dưng lại bị một thằng ất ơ nghèo kiết xác đến lừa đi mất."
"Nói bậy gì thế," Trương Huấn cười cười, "Đâu có lừa gì, lúc đó chẳng phải cô ấy chú ý đến ông trước sao? Bảo ông trên xe buýt dũng cảm đấu tranh với kẻ sàm sỡ, nhân phẩm tốt, mặc dù xuống xe bị tên lưu manh đó cho hai quả đấm."
"Đó là đạo lý làm người phải có, nếu tôi không có cái này thì thật sự chẳng là gì cả," Đoạn Kiều nhớ lại đoạn này cũng cười, cười đến cuối cùng chỉ còn nỗi buồn man mác, "Nếu tôi có tiền thì sẽ mua một căn nhà to, lò sưởi như đang xông hơi ấy. Mua xe, xe con xe du lịch đều có hết, em ấy muốn đi đâu thì đi đó, du lịch nửa năm cũng được. Tổ chức đám cưới thật hoành tráng, rước em ấy về sống cuộc sống tốt đẹp. Tôi không muốn em ấy phải sống tằn tiện với tôi, tôi cũng muốn có thể ra ngoài làm gì đó để em ấy nở mặt nở mày, để em ấy có thể tự hào."
Trương Huấn nghe hắn nói mà thấy xót xa, nhưng vẫn phải ngăn cản: "Ông nói thế thì không hay rồi. Ninh Tiểu Mộng nghe được không chừng còn đánh ông đấy. Tình cảm của hai đứa là thật, bên nhau lâu như vậy mà vẫn quấn quýt không rời, mấy chuyện bên ngoài này cứ từ từ mà xem xét, ông đâu có cưới đám người kia."
Những lời này nói không to, nhưng Trần Lâm Hổ lại nghe được.
Cậu đang ở trong bếp giúp Đoạn Kiều dọn dẹp đồ đạc, nghe thấy câu này thầm nghĩ, đạo lý thì anh nói hay lắm, nhưng tốt nhất là nên áp dụng cho chính mình đi.
Đoạn Kiều im lặng hồi lâu, Trần Lâm Hổ tưởng hắn say quá ngủ mất rồi, định mở cửa ra xem, thì nghe thấy câu tiếp theo của hắn.
"Ông biết tôi sợ gì không? Tôi sợ tình cảm là thứ có thể tiêu hao. Cuộc sống và thực tế là cái dũa sắt, dũa chết tôi không sao, đầu cứng như sắt thì có nhằm nhò gì. Nhưng nếu dũa mòn tình cảm của hai đứa tôi thì tôi chịu không nổi. Thời gian lâu rồi, cây sắt cũng có thể bị mài thành kim mà, lúc đó chỉ còn lại mũi kim đâm vào tim, và những mảnh vụn rải đầy đất. Huấn à, con người có thể dựa vào tình cảm để sống cả đời không?"
Con người có thể dựa vào tình cảm để sống cả đời không?
Trần Lâm Hổ bị câu nói này làm cho màng nhĩ đau nhói, cậu tắt vòi nước dựa lưng vào cửa lắng nghe, nhưng không nghe thấy câu trả lời của Trương Huấn.
Đây là lần đầu tiên Trần Lâm Hổ chứng kiến thực tế mà người trưởng thành phải đối mặt trong vấn đề này, thân hình vạm vỡ của Đoạn Mập trông thật yếu ớt trước viễn cảnh tương lai như một con quái vật khổng lồ.
Một khi con người lớn lên, họ buộc phải đối mặt với sự thật rằng không ai có thể che mưa chắn gió cho mình, sẽ nhận ra dường như bản thân đi theo hướng nào cũng là ngược gió, trong gió có lẫn cát đá, đập vào mặt đau buốt.
Nhưng so với vấn đề mà Đoạn Kiều phải đối mặt, con đường của Trần Lâm Hổ và Trương Huấn lại càng thêm bấp bênh.
Dưới cây cầu thép, vực sâu của tình cảm tối đen như mực.
Trần Lâm Hổ dùng bếp gas châm thuốc, chợt nhận ra những lời mình đã nói với Trương Huấn trước đây đều trở nên rất mỏng manh.
Cảm giác bồn chồn mà thời gian gần đây cậu gần như đã quên đi lại quay về, níu kéo tứ chi, khiến mỗi động tác của cậu đều có sức lực mà không nơi để dùng, ngay cả hô hấp cũng phải hít thật sâu rồi thở ra hết, để giải tỏa cảm xúc dâng trào trong lòng.
Đợi bên ngoài hoàn toàn im lặng, Trần Lâm Hổ mới dọn dẹp xong bếp, mở cửa bước ra, không ngờ vừa ngẩng đầu lên đã thấy Trương Huấn cũng đang đứng ở cửa phòng ngủ.
Chẳng biết đã đứng bao lâu.
"Lần này thật sự say mèm rồi," Trương Huấn nhếch mép, "Thằng Mập lòng bị tổn thương, kéo anh nói chuyện cả nửa ngày. Em ở trong đó làm gì thế?"
"Làm việc không công," Trần Lâm Hổ đáp, "Hành hiệp trượng nghĩa."
Trương Huấn ngẫm nghĩ một lúc rồi cười: "Được, mai nó tỉnh dậy thấy bếp sạch bóng, chắc tưởng tiểu tiên tử nào đại phát từ bi rồi."
Trần Lâm Hổ nhìn anh, Trương Huấn cười tự nhiên, cậu cũng cong môi theo.
Đoạn Kiều - người được "tiểu tiên tử" cứu vớt căn bếp - đã gục ngã, nằm vật vã trên ghế sofa gần như ngủ thiếp đi. Trương Huấn và Trần Lâm Hổ vừa định đưa hắn lên giường thì hắn lại bắt đầu có dấu hiệu nôn ọe.
Nhanh như cắt, Trần Lâm Hổ túm lấy cánh tay Đoạn Kiều vắt qua vai mình chạy về phía nhà vệ sinh, Trương Huấn cũng vội vàng đỡ bên kia.
Nhà vệ sinh rất nhỏ, nhét hai chàng trai to khỏe vào là đã đầy. Trần Lâm Hổ chỉ chỉ ra ngoài cửa đuổi Trương Huấn đi, kéo Đoạn Kiều đến trước bồn cầu, vừa mở nắp bồn cầu lên Đoạn Kiều đã nôn thốc nôn tháo, Trần Lâm Hổ nhăn mày vỗ lưng hắn.
Trong phòng, mùi rượu và mùi thức ăn hòa quyện tạo nên một mùi khó chịu. Trương Huấn đứng ngoài cửa nhà vệ sinh, chẳng làm gì được, chỉ biết nhìn gương mặt nghiêng của Trần Lâm Hổ.
Mới chưa đầy một năm mà đường nét trên gương mặt Trần Lâm Hổ đã rõ ràng hơn, càng thêm cương nghị điển trai. Con người cậu cũng như bị chó đuổi, chạy vùn vụt về hướng trưởng thành.
Đồng nghiệp cũ của Trương Huấn, được gia đình nuông chiều từ nhỏ, lấy được người yêu cũng cưng như trứng mỏng, chẳng phải lo lắng điều gì, ba mươi tuổi rồi mà vẫn ngây thơ vui vẻ như đứa trẻ mười bảy mười tám, gặp chuyện gì cũng có người lo giúp. Đâu như Trần Lâm Hổ, chỉ cần chớp mắt một cái đã thấy như già đi mấy tuổi.
Trương Huấn mở hết các cửa sổ trong phòng để thoáng khí, rồi đứng ngoài cửa nhà vệ sinh hút thuốc, lắng nghe tiếng nước xả bên trong.
Nôn xong, Đoạn Kiều tỉnh táo hơn một chút, tự lững thững ra khỏi nhà vệ sinh, vỗ vỗ vai Trương Huấn, rồi vỗ vai Trần Lâm Hổ, im lặng bày tỏ ý "đã hiểu", rồi lê bước về phòng ngủ, ngáy như sấm.
"Chúng ta về chứ?" Trần Lâm Hổ rửa tay xong bước ra hỏi.
Trương Huấn ngậm điếu thuốc nhìn đồng hồ: "Gần 9 giờ rồi, bắt taxi về nhà đi. Về xem phim cũng được."
"Ừm," Trần Lâm Hổ gật đầu, "Cho em thêm điếu nữa."
"Mua một bao thuốc mà em hút hết một nửa rồi." Trương Huấn dù nói vậy vẫn lấy một điếu từ trong hộp đưa cho cậu.
Trần Lâm Hổ ngậm điếu thuốc trên môi, không đợi Trương Huấn đưa bật lửa, cúi người xuống, mượn lửa từ đầu thuốc của Trương Huấn.
Hành động quá bất ngờ, Trương Huấn khựng lại một chút mới theo kịp, hơi nghiêng đầu đưa điếu thuốc đang cháy của mình lại gần, tay bóp nhẹ vai Trần Lâm Hổ.
Khác với cảm giác chung một ngọn lửa trước đây, lúc này Trần Lâm Hổ có thể nhìn rõ cảm xúc lấp lánh trong đáy mắt Trương Huấn.
Trên đường về, Trần Lâm Hổ suy nghĩ suốt quãng đường, Trương Huấn tưởng cậu bị mùi rượu của Đoạn Kiều làm cho choáng váng, hỏi cậu có muốn nôn không, sao mặt lại nhăn nhúm như hạt óc chó thế kia.
Đến khi về đến tầng hai khu nhà cũ, đóng cửa lại, Trần Lâm Hổ mới nói: "Chúng ta không có xe không có nhà, cũng có thể ở bên nhau mãi mãi."
Trương Huấn đang cúi người bế con mèo đang chạy lại, nghe câu này thì sững người, đứng thẳng dậy cười: "Em nãy giờ nghĩ về chuyện này à? Đúng là đồ ngốc."
"Thật đấy, anh có thể đừng lúc nào cũng nghĩ về tương lai được không," Trần Lâm Hổ đá văng giày, đi dép lê vào nhà, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Trương Huấn, bướng bỉnh nói, "Anh chỉ cần nghĩ về hiện tại thôi, nghĩ về em này."
Bận rộn cả ngày lại nghe một đống tâm sự của Đoạn Kiều, giờ Trương Huấn đã mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, vừa cho mèo ăn vừa đi về phòng ngủ, nói: "Ngày nào anh chẳng nghĩ về em, nếu ý nghĩ mạnh hơn chút nữa thì em đã hắt xì suốt ngày rồi."
"Anh biết ý em là gì mà." Trần Lâm Hổ đi theo vào phòng ngủ, cậu vốn không thích cái thói quen lảng tránh đề tài này của Trương Huấn, đuôi mày lại nhếch lên.
Trương Huấn cởi áo khoác vứt đại một bên, mệt mỏi ngồi phịch xuống thảm, giọng hơi mệt mỏi: "Anh biết, đừng nóng nảy, ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng nào."
Trong phòng không bật đèn, Trương Huấn bật máy chiếu lên, Trần Lâm Hổ nhân ánh sáng ấy ngồi xuống bên cạnh anh.
"Chúng ta khác với Đoạn Kiều," Trần Lâm Hổ lại nói, "Nên anh đừng như anh ấy, nghĩ nhiều như vậy."
Đúng là khác thật, Trương Huấn mỉm cười, hoàn cảnh của chúng ta và họ đâu giống nhau.
Nhưng câu này Trương Huấn không nói ra, anh lơ đãng chọn phim, tùy tiện chọn một bộ phim cũ, nói: "Em không muốn nghĩ, vậy tại sao lại lập danh sách kia?"
Trần Lâm Hổ sững người, phải rồi, cậu lập danh sách chẳng phải cũng có ý đó sao.
Cậu không đáp được, mím môi nhìn Trương Huấn với vẻ không phục.
"Nói không lại anh thì trừng mắt hả," Trương Huấn tựa vào mép giường, vươn tay véo véo thịt ở hõm cổ Trần Lâm Hổ, "Giỏi lắm."
Trần Lâm Hổ bị anh véo đến bực mình, định nổi cáu thì Trương Huấn lại lên tiếng.
"Cũng giống như cái danh sách của em, lý do Tiểu Béo khó chịu cũng vậy thôi. Khi người ta thích ai, họ sẽ lo nghĩ về tương lai, mong mỏi đến sự ổn định." Trương Huấn nói khẽ, nghiêng đầu nhìn cậu, trong mắt chỉ có sự yêu thương bình thản, "Niềm vui chỉ là một phần của tình yêu, giận dữ, buồn bã và bất an cũng vậy. Anh yêu em, nên tất cả những điều đó đều sẽ có, nhưng em cũng không cần phải vì thế mà gấp gáp, hiểu không?"
Trần Lâm Hổ cảm thấy ba từ kia rơi vào tai, như sấm sét giữa trời quang đãng, giáng thẳng vào tim.
Dư âm của tiếng sét ấy khiến khóe mắt cậu đỏ lên, lồng ngực tràn ngập cảm xúc cần được giải tỏa, cậu lao tới cắn môi Trương Huấn.
Trương Huấn không kịp giữ thăng bằng bị đẩy ngã xuống sàn, tấm thảm lông dày hấp thu hết tiếng động khi họ ngã xuống. Anh sợ Trần Lâm Hổ va đập vào đâu đó, vội vàng giơ tay ôm chặt cậu, môi vừa hé mở, Trần Lâm Hổ đã quấn lấy, đầu lưỡi mạnh bạo cọ xát gốc lưỡi anh, liếm vòm miệng anh.
Nụ hôn này vừa dữ dội vừa gấp gáp, dường như còn pha lẫn ngọn lửa, đốt cháy hơi thở của cả hai, hơi thở phả ra đều mang theo nhiệt độ cao, nóng bỏng.
Áo sơ mi trong quá trình cọ xát bị xốc lên, tay Trần Lâm Hổ theo đó áp lên eo Trương Huấn, lướt lên, vuốt ve làn da, lòng bàn tay nóng bỏng đốt trụi chút lý trí còn sót lại của Trương Huấn.
Trương Huấn với tay ra sau, nắm lấy gáy Trần Lâm Hổ, lật người đẩy cậu tựa lưng vào giường, co chân chen vào kẽ hở giữa hai chân Trần Lâm Hổ.
Cảm giác run rẩy khiến ngọn lửa trong mắt Trần Lâm Hổ càng thêm rực cháy, cậu cắn đầu lưỡi Trương Huấn, vồ lấy anh.
Trong ánh sáng chập chờn của bộ phim cũ và âm thanh nhạc nền chậm rãi, đầu óc hai người như bị nấu thành một nồi cháo, hơi thở hòa quyện vào nhau, tay nắm chặt lấy nhau, lúc trượt xuống, khi lại bay lên.
Tâm trí Trần Lâm Hổ bị đốt cháy đến mê man, chỉ còn đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Trương Huấn.
Trương Huấn yêu đôi mắt của Trần Lâm Hổ đến phát điên, nắm cằm cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu trong ánh sáng mờ ảo của căn phòng, giọng khàn đặc: "Nhìn anh này."
Quầng sáng nổ tung trong đầu họ, trong hơi thở họ tràn ngập mùi hương của đối phương.
Căn phòng dần trở nên yên tĩnh, chỉ còn lời thoại đầy ân oán tình thù từ bộ phim vang lên.
"Trương Huấn." Giọng Trần Lâm Hổ hơi khàn.
Trán Trương Huấn áp vào ngực cậu, nghe thấy tiếng gọi liền ngẩng đầu lên hôn cậu.
"Anh có thể nghĩ về tương lai," Trần Lâm Hổ nói khẽ, "Nhưng hãy nghĩ theo hướng tốt đẹp, có được không?"
Cậu buông bỏ sự bướng bỉnh phi thực tế, giọng điệu và âm thanh dịu đi, khiến lồng ngực Trương Huấn tê dại.
"Được," Trương Huấn nói, "Trong tương lai anh nghĩ đến, ngày nào có em cũng là ngày tốt đẹp."
Trần Lâm Hổ cắn nhẹ môi anh, lại nói: "Còn nữa, em cũng yêu anh."
...