Hồn Trẻ Dại - Tam Oản Quá Cương

Chương 50




Trương Huấn gửi "Ồ" xong, lại thấy hơi đột ngột, nên dựa vào quầy tiệm cà phê sách gửi thêm một tin: [Vậy anh yên tâm hơn rồi, ít nhất xung quanh em còn có người quen, không đến nỗi trở thành kẻ cô đơn lẻ loi hoàn toàn.]

Bên kia, Trần Lâm Hổ gửi lại một emoji giơ ngón giữa để thể hiện sự bất phục.

Trương Huấn bật cười. Thằng nhóc này giờ ngông nghênh thật, không còn là cậu bé ngoan ngoãn dùng "Xin chào" làm lời mở đầu cuộc trò chuyện như lúc mới quen nữa, thế mà lại có lưu cả biểu tượng cảm xúc kiểu này.

Tiệm cà phê sách bắt đầu đông khách vào buổi chiều tối, chuông gió treo trước cửa kêu leng keng liên hồi. Trương Huấn cất điện thoại, rửa tay rồi nhanh nhẹn ghi đơn pha cà phê, nhưng trong đầu vẫn không khỏi suy nghĩ vẩn vơ.

Anh vẫn nhớ rõ chuyện trước đây, khi tình cờ chứng kiến Phương Thanh tỏ tình với Đồng Phỉ nhưng bị từ chối ở phố ăn vặt. Lúc đó Phương Thanh tức giận xấu hổ, trước mặt Đồng Phỉ đã nhắc đến Trần Lâm Hổ và một người nào đó khác.

Anh nhìn ra Phương Thanh có phần ghen tị trong đó, có lẽ cảm thấy thái độ của Đồng Phỉ với Trần Lâm Hổ có chút ý tứ, nên cứ xem Trần Lâm Hổ là tình địch tưởng tượng.

Chuyện này Trương Huấn đã kể cho Trần Lâm Hổ nghe, nhưng sau đó Phương Thanh cho đến khi chuyển đi cũng không gây chuyện gì nữa, nên anh cũng quên bẵng đi phần nào. Giờ nhớ lại, bỗng thấy lòng bồn chồn không yên.

May mà Phương Thanh đã chuyển đi, nếu không thì sao?

Nếu tên kia mồm mép lắm chuyện, đem chuyện của Trần Lâm Hổ nói ra ngoài, thì những người khác ở phòng 307 sẽ nghĩ thế nào? Hổ con còn có thể ở lại ký túc xá không?

Trước đây còn có thể nói là hiểu lầm, nhưng giờ đã khác. Bây giờ Trần Lâm Hổ vì anh mà đã biến tin đồn thành sự thật.

Trương Huấn không dám tưởng tượng nếu đến lúc đó, Trần Lâm Hổ sẽ phải làm sao, một bên lại vô thức nghiến răng ken két, thằng nhóc này quá thu hút người khác, nếu không thì Phương Thanh cũng chẳng đến nỗi vì chị khóa trên gì đó mà gây sự với cậu.

"Bàn số ba chưa làm cà phê Americano phải không? Vừa hay, đổi thành Latte nha anh," Vũ Nguyệt bước đến quầy, cắt đứt dòng suy nghĩ của Trương Huấn, "Sao lại thất thần thế, đồng chí Trương? Chuyện gia đình vẫn chưa giải quyết xong à?"

Trương Huấn hoàn hồn: "Không, nghỉ một tuần thành ra lười biếng, hay mất tập trung."

"Đúng thế, mùa xuân thì buồn ngủ, mùa thu thì mệt mỏi. Quán mình lại hay mở nhạc nhẹ, em đứng mà suýt ngủ gật," Vũ Nguyệt tiện tay cầm khăn lau quầy, "Cũng may còn được ngắm mấy trai xinh gái đẹp để tỉnh táo. À cậu nhóc nhà anh đâu rồi nhỉ? Lâu không thấy ghé qua."

"Có mở nhạc rock em cũng không tỉnh nổi đâu," Trương Huấn cười, nghe "cậu nhóc nhà anh" sao nghe sao êm tai ghê, "Dạo này cậu ấy đang làm một dự án, bị cầm tù trước máy tính rồi."

Vũ Nguyệt ngạc nhiên: "Thật à, chăm chỉ thế? Em cứ thắc mắc sao một thời gian không thấy cậu ấy, cũng thấy hơi nhớ."

"Người từng nói con trai tuổi này phiền phức cũng là em mà?" Trương Huấn vạch tội cô, "Câu "vừa mở miệng đã muốn tát" cũng là em nói phải không nhỉ?"

Trong tiệm cà phê sách, hai người họ là nhân viên thường trực, tuổi tác cũng xấp xỉ nhau. Vũ Nguyệt không mấy hứng thú với đám con trai mới lớn ồn ào náo nhiệt ở đại học.

"Đó là vì em trai của em phiền phức, Hổ cũng tầm tuổi em trai em, nhưng cậu ấy đâu có phiền," Vũ Nguyệt giải thích, "Không nói nhảm, không làm mấy trò phô trương ngu ngốc, cũng chẳng hống hách cợt nhả với ai, chỉ có điều trông hơi dữ dằn thôi, nhưng đẹp trai mà. Bây giờ con gái gọi kiểu này là "tiểu soái ca", không, cậu ấy phải gọi là "tiểu hổ ca" mới đúng!"

Trương Huấn cười nghiêng ngả: "Lần sau em nói trước mặt cậu ấy đi, cậu ấy sẽ biểu diễn ngay cho em xem cảnh hổ gầm giận dữ đấy."

Cười xong lại nghĩ, qua vài năm nữa, tính cách ngang ngược của Trần Lâm Hổ sẽ bị tuổi tác mài giũa, cậu sẽ gặp nhiều người hơn, nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn, cũng sẽ có nhiều người nhìn thấu qua vẻ ngoài của cậu để thấy được tấm lòng chân thành bên trong.

Cậu sẽ gặp nhiều người xuất sắc hơn, sẽ nhận được nhiều sự công nhận và yêu mến hơn.

Con người sớm muộn gì cũng phải từ biệt cái tôi bối rối và cô đơn của mình. Trương Huấn không chắc mình có thể đồng hành cùng Trần Lâm Hổ ở giai đoạn này được bao lâu.

"Nếu em trai em mà giống nhóc Hổ, em cũng đâu có phiền," Vũ Nguyệt vừa mang Latte đến bàn số ba, vừa nối tiếp câu chuyện vừa rồi, "Lần trước cậu ấy đến tìm anh mà không có anh, lúc về trông thất vọng lắm, ủ rũ cả người. Em thấy tội quá, vội vàng tặng một hộp bánh trứng để an ủi. Em trai em mà ngoan như thế ấy hả, đừng nói là bánh trứng, cả trang trại gà em cũng cho cậu ấy quản lý, gặp hàng ngày cũng không chán, không gặp còn nhớ nữa là."

Đây là lần đầu tiên Trương Huấn biết Trần Lâm Hổ đã đến tiệm cà phê sách tìm mình, Trần Lâm Hổ cũng chưa từng nhắc đến. Lúc này chỉ nghe Vũ Nguyệt mô tả thôi, Trương Huấn đã đủ xót xa rồi.

"Không gặp thì quả thật là nhớ." Trương Huấn mỉm cười, "Trước đây còn không biết mình có thể nhớ một người đến thế."

Trong tiệm đông người, nửa câu sau Vũ Nguyệt không nghe rõ, Trương Huấn cũng không nhắc lại.

Hai người bận rộn đến sáu bảy giờ, nhân viên ca tối của Trương Huấn mới đến.

Trương Huấn vừa cởi tạp dề vừa quay lưng về phía cửa lớn dặn dò nhân viên ca tối vài việc lặt vặt, phía sau chuông gió reo lên, có người đứng sau lưng Trương Huấn gọi một tiếng "anh".

Tim Trương Huấn đập thót lên, lập tức quay đầu lại nhìn.

Nhưng người đứng phía sau không phải Trần Lâm Hổ, mà là Đinh Vũ Lạc đang đeo ba lô, trán đẫm mồ hôi.

"Làm anh giật mình." Cảm xúc của Trương Huấn trong chớp mắt lại rơi xuống, nhưng trên mặt không thể hiện gì, nhìn đồng hồ, "Sao nhóc lại chạy đến đây? Hôm nay đâu phải ngày học thêm nhỉ?"

Anh thở dài, thật là sa đà rồi, nhớ người đến mức hoa mắt luôn sao?

"Em... ừm, anh, à không, thầy Trương," Đinh Vũ Lạc trông có vẻ hơi hoảng loạn, liên tục nhìn ra phía sau, "Em có thể về nhà cùng thầy không ạ? Thầy đi xe đạp về chở em theo với."

Trương Huấn ngẩn người, đưa tạp dề cho nhân viên ca tối, chào Vũ Nguyệt rồi kéo Đinh Vũ Lạc sang một bên, hỏi nhỏ: "Chuyện gì vậy? Sao đổ mồ hôi nhiều thế?"

"Em chạy đến đây." Đinh Vũ Lạc nở một nụ cười méo mó, cặp kính trên sống mũi cứ tụt xuống, đẩy mấy lần vẫn rơi, nói năng ấp úng.

"Rốt cuộc là chuyện gì?" Trương Huấn nhíu mày, lấy từ trong túi ra một viên kẹo bạc hà đưa cho cậu, "Bình tĩnh nào, đừng vội."

Đinh Vũ Lạc ngậm viên kẹo mát lạnh, cúi đầu nói nhỏ: "Mấy ngày nay ba em cứ cách vài ngày lại chặn em trên đường tan học, còn theo lên cả xe buýt nữa..."

Câu chuyện mới mở đầu, Trương Huấn đã hiểu, không để Đinh Vũ Lạc nói tiếp nữa, anh bước ra đứng trước cửa nhìn một lúc, không thấy bóng dáng Tưởng Hướng Đông, có lẽ vì thấy khu vực gần trường đại học đông người nên không dám đuổi theo nữa.

Trương Huấn quay lại tiệm cà phê, thấy Đinh Vũ Lạc lo lắng nhìn mình, vỗ vỗ đầu cậu: "Thế này nhé, mấy ngày tới anh tan ca sẽ đến trường đón nhóc, chúng ta cùng về."

Đinh Vũ Lạc nở nụ cười, cái đầu to trên chiếc cổ gầy gò gật lia lịa: "Cảm ơn thầy Trương, có cần nói với anh Hổ không ạ? Ba em sợ anh ấy lắm, lần trước bị đánh ở hành lang nên yên ắng được một thời gian, mấy hôm trước còn hỏi em anh ấy có phải là tay đánh thuê mẹ em thuê không, trông giống dân giang hồ lắm."

Chắc là quen thân với Trần Lâm Hổ rồi nên Đinh Vũ Lạc gọi "anh Hổ" "anh Hổ con" lung tung, Trương Huấn càng nghe càng buồn cười.

"Lão ba của nhóc chỉ biết bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, nhóc cứ trốn tránh sợ hãi ông ta, ông ta sẽ càng lấn tới." Trương Huấn bảo Đinh Vũ Lạc đứng chờ tại chỗ, còn mình đóng gói hai phần bánh và trà sữa, đến cửa thì dừng lại, "Anh đi cùng nhóc là được rồi, chuyện này đừng nói với Hổ con."

Mấy ngày nay Trần Lâm Hổ vốn đã bận rộn, Trương Huấn không muốn làm phiền cậu làm việc chính.

Hơn nữa, trước đây sau khi Trần Lâm Hổ đánh Tưởng Hướng Đông một trận ở hành lang, cậu rất lo lắng tên này sẽ chuyển hướng đi chặn Đinh Vũ Lạc và mẹ cậu bé, lúc đó Trương Huấn chỉ an ủi vài câu rồi bỏ qua. Không ngờ Tưởng Hướng Đông hết thương tích lại quay lại gây sự, không dám đến khu nhà ở, nhưng lại đi chặn người thật.

Chuyện này gã làm không ít, một kẻ nghiện ngập cờ bạc gái gú thì làm gì có đạo đức, cơn nghiện lên là chỉ muốn tiền, dù chỉ là ba bốn trăm tệ tiền tiêu vặt một tháng của Đinh Vũ Lạc cũng không tha.

Nhưng tính cách Trần Lâm Hổ hay thích nghĩ luẩn quẩn trong đầu, nếu cậu biết chuyện này chắc chắn sẽ khó chịu, mười phần thì tám chín phần sẽ nghĩ là do mình gây ra, không cần thiết phải để cậu tức giận vì chuyện này.

Trương Huấn quyết định không nhắc chuyện này với Trần Lâm Hổ, mình đi cùng Đinh Vũ Lạc vài ngày, Tưởng Hướng Đông không lấy được tiền sẽ tự yên ắng thôi.

"Không nói với anh Hổ con ạ?" Đinh Vũ Lạc có vẻ hơi căng thẳng, "Chỉ có hai chúng ta thôi sao?"

"Nhóc tính là lực chiến đấu à?" Trương Huấn bật cười, mở cửa đi lấy xe điện nhỏ, "Ba của nhóc như thế, một mình anh còn đánh được hai người như vậy. Nếu đổi thành anh Hổ của nhóc, không chừng sẽ đánh ba nhóc ra bã đấy."

Đinh Vũ Lạc nghĩ đến cảnh Trần Lâm Hổ đánh người dữ dội mà cậu từng nhìn qua lỗ mèo, rất tán thành, lăng xăng xách trà sữa bánh ngọt, leo lên xe điện nhỏ: "Có thể ghé qua hiệu sách không thầy Trương? Em có một cuốn sách bổ trợ muốn mua từ lâu rồi, mấy ngày nay tan học em không dám đi."

"Được." Trương Huấn vặn ga.

...

Nếu trên người Trần Lâm Hổ chỉ còn một cái ra-đa cảm nhận cảm xúc, thì tám mươi phần trăm công suất của nó đều dùng cho Trương Huấn.

Khoảng giữa buổi chiều, sau khi trả lời tin nhắn xong, Trần Lâm Hổ cứ cảm thấy có gì đó không ổn.

Trương Huấn thuộc tuýp người khi nói chuyện với ai cũng để lại khoảng trống, thuận tiện cho đối phương tiếp tục chủ đề, tránh bị ngượng, hiếm khi chỉ gửi một chữ "Ồ", lại còn như bị chó đuổi vậy, chỉ vài câu đã im bặt.

Tâm trạng không tốt sao? Trần Lâm Hổ vừa vẽ trên màn hình máy tính bảng vừa suy ngẫm, cũng phải, cái tiệm cà phê sách đó suốt ngày gặp đủ loại khách kỳ quặc, cậu ngồi đó xem còn đau đầu, huống chi Trương Huấn còn phải luôn cười cười phục vụ, ảnh hưởng tâm trạng là chuyện bình thường.

Nhưng cũng có thể than phiền với cậu mà? Trần Lâm Hổ chợt nhận ra, Trương Huấn chưa bao giờ kể với cậu về những chuyện phiền lòng, dù là công việc hay cuộc sống hàng ngày, hầu hết đều là cậu nói nhiều, Trương Huấn chỉ dỗ dành theo.

Yêu đương là như vậy sao?

Trần Lâm Hổ có chút bồn chồn. Đã hơn 7 giờ tan làm rồi mà cậu vẫn gửi thêm hai tin nhắn cho Trương Huấn, nhưng đối phương không hề hồi âm. Cậu khẽ tặc lưỡi nhìn điện thoại, lòng đầy thắc mắc.

"Không hài lòng à?" Nhị Đá Cước đang đứng trong phòng nói chuyện, nghe thấy động tĩnh liền chỉ vào Trần Lâm Hổ, "Không hài lòng cũng chẳng được. Thứ bảy chủ nhật cậu cầm chìa khóa đến mở cửa, nếu còn ngủ quên như hôm nay thì phạt cậu ngồi xổm trước màn hình kỹ thuật số đấy!"

Cả phòng cười ồ lên, Trần Lâm Hổ có chút ngượng ngùng: "Cuối tuần em có thể về nhà vẽ không ạ?"

"Không được!" Nhị Đá Cước xua tay, không chút nhân nhượng, "Ngày nghỉ mấy đứa năm tư mới có thời gian về chỉ đạo, cậu về nhà thì còn chỉ đạo cái gì nữa."

Trần Lâm Hổ cụp mí, chẳng biết nói gì, lòng đầy thất vọng.

"Thầy ơi, sao thầy lại mắng người ta thế," Đồng Phỉ cười không ngớt, "Toàn nhắm vào người hiền lành, vẽ vời cả mấy ngày như trâu như ngựa, mà còn bị mắng không ít."

Nhị Đá Cước cũng cười: "Không sao, mắng vài câu mới thấy thân thiết, đàn ông con trai với nhau là thế. Hổ à, cậu cũng vậy, thứ bảy chủ nhật vội về nhà làm gì, hẹn hò à?"

Cả xưởng cười khúc khích, mấy bạn nữ nghe thấy câu này, không khỏi liếc nhìn Trần Lâm Hổ mấy lần.

"Ừm," Trần Lâm Hổ bực bội, gật đầu cho xong chuyện, "Coi như vậy đi."

Cậu chưa bao giờ hẹn hò với Trương Huấn cả.

Trần Lâm Hổ không muốn nghĩ nữa, thật sự là tự chuốc lấy phiền não. Thu dọn đồ đạc xong, cậu chào mọi người rồi bước đi, chẳng để ý đến vẻ kinh ngạc của đám người trong xưởng và những ánh mắt đầy ẩn ý bay loạn xạ trong phòng.

Ra khỏi tòa nhà, ăn xong bữa tối ở căng tin, Trương Huấn vẫn chưa trả lời tin nhắn.

Trần Lâm Hổ cố nén cảm giác như đang yêu xa, chạy được hai vòng sân vận động, toát mồ hôi đầm đìa, chiếc điện thoại trong túi mới chịu rung lên.

Trương Huấn gọi thẳng video call, Trần Lâm Hổ vỗ vai Chu Tráng Tráng bảo gã chạy tiếp, còn mình thì vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi, ngồi xuống bậc thang bên sân vận động và bấm nút nghe.

"Gọi không đúng lúc à?" Khuôn mặt Trương Huấn hiện lên trên màn hình, thấy Trần Lâm Hổ mồ hôi nhễ nhại, anh hơi ngạc nhiên.

Trần Lâm Hổ vừa thấy Trương Huấn, lòng như được xoa dịu: "Không, em vừa chạy xong. Sao anh không trả lời tin nhắn của em?"

"Nói chuyện có mạch lạc tí được không, đổi thành người khác còn phải suy nghĩ một lúc đấy," Trương Huấn bị cái kiểu hỏi thẳng thừng của cậu chọc cười, vừa cúi đầu thay giày vừa giải thích, "Điện thoại để chế độ im lặng nên không để ý, vừa thấy là trả lời ngay, em gấp gáp cái gì?"

"Không biết nữa, chỉ thấy hơi nóng ruột," Trần Lâm Hổ nhìn anh đáp.

Trương Huấn khựng lại, khóe miệng bắt đầu nhếch lên: "Hổ à, em thật sự..." Anh ngập ngừng, không biết nói thế nào.

Em ấy thật sự rất thích mình.

Trương Huấn đi một đường gió lạnh, vậy mà bây giờ toàn thân đều ấm áp.

"Mới về đến nhà à?" Trần Lâm Hổ để ý thấy phía sau Trương Huấn là khu vực cửa ra vào, "Muộn thế."

"Ừm, có chút việc," Trương Huấn nói mơ hồ, "Mấy ngày này có thể sẽ về muộn một chút, nói trước với em một tiếng."

"Việc gì thế, quán sách cần phụ giúp à?"

"Coi như vậy đi," Trương Huấn không muốn nói nhiều về vấn đề này, vừa đi vào phòng vừa nói, "Thứ Sáu này khi nào em về? Anh mới mua mấy cuốn sách, có cả truyện tranh và tiểu thuyết, em về xem có thích quyển nào không."

Trần Lâm Hổ thả lỏng người, tựa vào bậc thang phía sau, nhíu mày gõ chân: "Em đang định nói với anh chuyện này đây. Tuần này chắc là không về được rồi, phải ở lại xưởng cày cuốc."

"Ồ," Trương Huấn dừng lại một chút, không để lộ chút thất vọng nào trên mặt, an ủi, "Được thôi, nếu Võ Tòng đánh hổ mà có tinh thần như em thì thành tích sớm đã tăng vọt rồi. Này, đừng gõ chân nữa, anh thật sự không thích cái tật xấu này của em đâu nhé, màn hình cứ rung rung làm anh choáng cả đầu."

Trần Lâm Hổ thích cách Trương Huấn nói chuyện thoải mái với mình như vậy,  không khách sáo, rất chân thật, cũng rất gần gũi. Cậu vô thức mỉm cười, ngoan ngoãn dừng chân lại: "Vậy cuối tuần anh làm gì?"

"Viết bài thôi," Trương Huấn nói, "Có một công việc sắp đến deadline, tuần này anh phải thức đêm viết cho xong."

Trần Lâm Hổ "ồ" một tiếng, thấy Trương Huấn cởi áo khoác ra, có vẻ mệt mỏi nằm vật xuống giường, liền hỏi: "Anh có mệt không?"

"Cũng được," Trương Huấn giơ điện thoại lên, nhìn gương mặt Trần Lâm Hổ dưới ánh đèn đường, làm nổi bật viền mặt sắc nét, "Em có lén lút bật filter làm đẹp không đấy, sao mấy ngày không gặp mà anh thấy em đẹp trai hơn rồi?"

"Không có," Trần Lâm Hổ thật thà phủ nhận, thấy Trương Huấn cười không ngừng, nhận ra anh đang trêu mình, hơi bực bội mím môi, "Chiều nay anh không vui à?"

Trương Huấn cười nửa chừng rồi khựng lại, nhớ đến tâm trạng thất thường của mình lúc chiều.

Thực ra chỉ là nghe Trần Lâm Hổ nhắc đến cô bạn khóa trên thân thiết kia nên hơi khó chịu, cảm thấy mình như đứa không hiểu chuyện vậy.

Trương Huấn tự kiểm điểm bản thân, cứ thế này thì trước mặt Trần Lâm Hổ, anh sẽ sớm chẳng còn chút phong độ của người lớn nữa.

"Đâu có," Trương Huấn ho khan một tiếng, "Sao lại hỏi vậy?"

Trần Lâm Hổ nhìn chằm chằm vào mặt Trương Huấn, ánh mắt sắc như dao, như muốn xé toạc lớp da mặt anh: "Anh thật sự không mệt, thật sự không buồn, hay là thấy không cần thiết phải nói với em?"

"...Suy nghĩ của em phức tạp quá đấy." Trương Huấn khá bất lực.

"Em chỉ muốn biết thôi, chuyện vui hay buồn của anh em đều muốn biết," Trần Lâm Hổ lau mồ hôi chảy vào mắt, cúi đầu nói nhỏ, "Em đâu có biết đọc sắc mặt."

Tim Trương Huấn lập tức mềm nhũn như bột nở, anh lật người ngồi dậy, dựa vào đầu giường, giọng dịu đi: "Hổ à, nhìn anh này."

Trần Lâm Hổ lại nhìn thẳng vào mặt Trương Huấn.

"Cứ nhìn anh là được rồi," Ngón cái Trương Huấn lướt qua viền điện thoại, như thể muốn chui vào màn hình lau đi những giọt mồ hôi trên má Trần Lâm Hổ, "Em nhìn anh thế này, anh chẳng còn nghĩ gì khác nữa. Có phải em đã hạ độc anh rồi không? Hử?"

Trong khung cảnh hỗn loạn của sân vận động, Trần Lâm Hổ cảm thấy âm cuối của Trương Huấn như cào nhẹ dây thần kinh mình.

Một nửa mồ hôi trên người cậu đã khô, nhưng nhiệt độ trên mặt lại bắt đầu dâng cao.

Trần Lâm Hổ sờ mặt mình, mắt vẫn nhìn Trương Huấn, thấy anh đứng dậy ngậm điếu thuốc, cổ áo sơ mi trắng hơi hé mở, ánh mắt từ cổ họng trượt xuống, có thể thấy được xương quai xanh.

Đệt!

"À phải rồi, em không về nhà thì phải báo một tiếng với ông nội..." Trương Huấn vừa châm thuốc vừa mở miệng, chợt nghe thấy bên kia ồn ào.

Chu Tráng Tráng vừa chạy xong vòng cuối, như đại bàng tung cánh lao vào khung hình, tay vòng qua cổ Trần Lâm Hổ: "Mày đang video call với ai thế, có phải đã có người yêu rồi không?!"

Trần Lâm Hổ giật mình suýt ném điện thoại, Trương Huấn cũng vô thức ngồi thẳng dậy.

"Cút đi," Trần Lâm Hổ quay đầu bực bội, "Ngứa da hả?"

Chu Tráng Tráng bị mắng co rúm người lại, thấy trong màn hình là Trương Huấn, có chút ngượng ngùng: "Ủa anh Huấn, là anh à? Em cứ tưởng Hổ con phản bội cách mạng rồi chứ."

"Vẫn chưa thu phục được cô nào à?" Trương Huấn ngậm thuốc cười, cảm thấy đã lâu rồi không thấy vẻ mặt Trần Lâm Hổ như muốn đánh chết người thế này, "Muốn phản bội cũng không có cơ hội, tội nghiệp cậu quá."

Chu Tráng Tráng bực mình: "Sao anh mở miệng là chọc tức người ta vậy anh Huấn?!"

"Vậy mà vẫn chưa thấy mày bị nghẹn chết bao giờ," Trần Lâm Hổ nhún vai, bực không tả được, "Bỏ tay ra coi, toàn mồ hôi."

"Hai anh em các người chỉ biết hợp sức bắt nạt người ta thôi," Chu Tráng Tráng ồn ào, "Thật giỏi, ở tầng trên tầng dưới mà còn phải gọi video, chắc đang trao đổi kỹ thuật chửi người đây mà."

Tim Trương Huấn chùng xuống.

"Không có việc gì thì cút đi," Trần Lâm Hổ nhanh chóng liếc nhìn Trương Huấn, tiếp lời, "Đi không nổi nữa à, còn muốn tao cõng mày về ký túc xá hả?"

"Nói bậy, tên tao có hai chữ "tráng", cả đời này tao sẽ không bao giờ lộ vẻ yếu đuối!," Chu Tráng Tráng vỗ ngực, "Tao nghe Cao Bất Thành nói tuần này mày không về nhà, có thật không? Nếu trưa rảnh thì đi mua quần áo với tao đi Hổ con, mấy hôm trước tao nghe ngóng, bây giờ mấy cô gái trẻ hình như thích kiểu như mày lắm, mày tư vấn cho tao tí đi."

Trương Huấn thở ra một hơi khói, khẽ nhếch môi, không để lộ dấu vết.

Mẹ kiếp, đúng là thằng nhóc này thu hút người khác thật.

"Mua áo hoodie mà mày cũng không biết à?" Trần Lâm Hổ chịu không nổi gã nữa, "Vấn đề là ở nhân cách, chứ không phải quần áo."

Trương Huấn cười suýt làm rơi tàn thuốc xuống giường: "Cậu đừng làm cậu ta tức chết nữa, nếu không có việc gì thì đi với cậu ta mua vài bộ mặc thử đi."

"Đúng rồi," Chu Tráng Tráng nói, "Không thử sao biết được!"

Trần Lâm Hổ trừng mắt nhìn Trương Huấn, sao anh lại không đứng về phía mình chứ!

"Có hiệu quả thì tốt, không hiệu quả thì cũng nhận ra thực tế," Trương Huấn vội vàng dỗ dành, "Kiềm chế cái tính nóng lại đi, Hổ à."

Trần Lâm Hổ mặt lạnh tanh, miễn cưỡng "ừm" một tiếng.

"Đa tạ anh trai!" Chu Tráng Tráng vui mừng khôn xiết, giơ ngón cái với Trương Huấn, nhảy lên ôm Trần Lâm Hổ một cái, "Cứ chọn theo kiểu của mày nhé, tao sẽ mời mày ăn cơm!"

Vì đang chạy bộ nên hai người chỉ mặc áo ngắn tay, tay áo còn xắn lên cao, da tay và vai dính sát vào nhau, mồ hôi của Chu Tráng Tráng cọ lên cả người Trần Lâm Hổ.

Trần Lâm Hổ chỉ thấy bực bội với trạng thái đầu óc như bị dao cắt của Chu Tráng Tráng, qua loa trả lời vài câu rồi đuổi người đi, mới nhìn lại màn hình, ánh mắt chạm với Trương Huấn.

Trương Huấn nheo mắt nhìn cậu, môi động đậy, nhưng không lên tiếng.

"Sao thế?" Trần Lâm Hổ ngẩn người, cảm thấy ánh mắt của Trương Huấn có gì đó kỳ lạ.

"... Không có gì," Trương Huấn chậm rãi nhếch môi, "Về nhà tắm rửa sạch sẽ đi."

Trần Lâm Hổ ậm ừ đáp lại một cách mơ hồ, rồi lại trò chuyện với Trương Huấn thêm vài câu. Đến khi sắp đến 10 giờ, cũng là giờ đóng cửa ký túc xá, cậu mới cúp máy, lên lầu tắm rửa rồi đi ngủ.

Màn hình điện thoại tắt đi, phản chiếu gương mặt của Trương Huấn. Anh nhìn mình sao cũng thấy không vừa mắt.

Đây là mình sao? Trương Huấn thầm nghĩ. Sao lại giống một gã thần kinh thế này?

Bao nhiêu tuổi đầu rồi hả anh Huấn, sao vẫn còn không chín chắn thế này?

Trương Huấn ném điện thoại sang một bên, ngồi xuống bàn học. Anh vứt cuốn sách mua về lúc nãy xuống thảm, lười chẳng buồn dọn dẹp khi Trần Lâm Hổ vắng nhà. Anh mở máy tính, chuẩn bị viết bài.

Lúc mở ngăn kéo tìm tài liệu, anh lại lôi ra tờ danh sách của Trần Lâm Hổ để trên cùng. Mặt sau có chữ viết của Trương Huấn, anh cầm lên đọc lại mấy lần.

Ngay dưới dòng "Tôi cho Trần Lâm Hổ quyền được hối hận bất cứ lúc nào" là "Không gây áp lực nào cho em ấy".

Trương Huấn thầm lặng nhắc lại một lần trong lòng, rồi mới đặt tờ giấy trở lại ngăn kéo.

Khi con người bận rộn, thời gian trôi qua rất nhanh. Trần Lâm Hổ ngâm mình trong studio suốt hai ngày cuối tuần. Đến Chủ nhật, Thẩm Tân - trưởng ban kỷ luật mà cậu đã gặp trước đây - ghé qua, còn mang theo vài bộ quần áo cho Đồng Phỉ.

"Cô chú nhờ tôi mang tới," Thẩm Tân giải thích, "Họ đi du lịch với mẹ tôi, bảo là lười mang cho cậu."

Đồng Phỉ đảo mắt nhận lấy, mọi người xung quanh mới biết hai người họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ.

Thẩm Tân không để ý đến cái liếc mắt của Đồng Phỉ, quay sang chạm mặt Trần Lâm Hổ: "Ồ, cậu cũng ở đây à?"

"Vâng," Trần Lâm Hổ không ngờ Thẩm Tân còn nhớ mình, "Chào anh."

Lúc này Thẩm Tân đã rời khỏi hội sinh viên, đang thực tập tại một công ty hoạt hình được một thời gian, đồng thời cũng đang chuẩn bị đồ án tốt nghiệp và luận văn. Lần này anh được Nhị Đá Cước mời đến để hướng dẫn các đàn em một chút.

Vừa ăn trưa xong, hầu hết mọi người đều không có mặt ở studio, Thẩm Tân cũng chẳng có đối tượng để hướng dẫn, nên mấy người họ trò chuyện với nhau.

"Hai đứa quen nhau à?" Đồng Phỉ đưa cho Thẩm Tân một hộp sữa chua.

"Cũng coi như quen, từng gặp qua. Trần Lâm Hổ phải không?" Thẩm Tân đâm ống hút vào hộp sữa chua, vừa uống vừa cười, "Hồ Vĩ Minh ở trong ban chúng tôi, vết giày trên mông cậu ta giặt mấy chậu nước cũng không sạch. Lúc đó tôi nghĩ, ồ, cỡ giày của cậu em này cũng to bằng tôi đây."

Nghe anh nhắc đến chuyện này, Trần Lâm Hổ không nhịn được, khóe miệng nở một nụ cười.

"Ghê thật đấy Thẩm à, người ta xui xẻo mà cậu lại thầm vui," Đồng Phỉ cũng không nhịn được cười, "Cậu nói vậy tôi mới nhớ ra, dạo này sao không thấy Hồ Vĩ Minh đâu nhỉ? Tôi cứ tưởng sau khi tranh cử xong cậu ta sẽ đi lại nhiều hơn chứ."

Thẩm Tân khẽ cong môi: "Không được làm trưởng ban nên đang buồn đấy, còn đi lại làm gì nữa."

"Anh ta không được làm trưởng ban à?" Trần Lâm Hổ hơi ngạc nhiên. Hồ Vĩ Minh vào hội sinh viên chỉ để thỏa mãn cơn nghiện quyền lực, những kẻ như thế chỉ thích luồn lách vô mấy thứ này, không ngờ lại chẳng kiếm được chức vụ nào.

"Phó ban cũng chẳng phải cậu ta." Đồng Phỉ nói thêm, "Cả chính lẫn phó lần này đều là nữ sinh. Tôi cũng tò mò đây, sao Hồ Vĩ Minh lại không giành được chức vụ nào nhỉ?"

"Tôi đã bàn với chủ tịch và giáo viên hướng dẫn, chúng tôi thấy nữ sinh vẫn tốt hơn, tỉ mỉ hơn. Thẩm Quyên và Dương Liễu đều là người tốt tính, lại kiên nhẫn," Thẩm Tân nói về hai người vừa được bầu làm trưởng và phó ban, ngừng một chút rồi liếc nhìn Trần Lâm Hổ với nụ cười nửa miệng, "Chủ yếu là không đánh nhau trong nhà vệ sinh tòa nghệ thuật."

Trần Lâm Hổ không đổi sắc mặt, bình tĩnh gật đầu: "Đúng vậy, đánh nhau là không nên."

Thẩm Tân bị cậu chọc cười: "Cậu cũng khá thú vị đấy. Cái cậu Phương... Phương Thanh gì đó ở phòng cậu, tên tôi nhớ không rõ lắm, cậu ta nói về cậu không giống thế này lắm."

...