Hồn Trẻ Dại - Tam Oản Quá Cương

Chương 49




Sau khi bị lão Trần mắng cho một trận, Trần Lâm Hổ mới đi tắm rửa, thay quần áo. Cậu mở máy tính, định vẽ phác thảo nhân vật cho dự án sắp tới. Photoshop đã mở sẵn, nhưng Trần Lâm Hổ lại chẳng thể vẽ nổi nét nào. 

Cậu cắm sạc điện thoại rồi lướt qua vài thứ. Gần đây cậu vừa nhận được khoản tiền cuối cho một bức tranh minh họa. Giờ trong tài khoản cũng có chút tiền tiết kiệm. Bình thường chi tiêu ăn uống, vui chơi cậu đều dùng tài khoản này - tài khoản riêng chứa tiền nhuận bút và tiền thưởng từ các cuộc thi trước đây. Thời gian gần đây vì bận rộn với nhiều môn học năm nhất và đủ thứ chuyện lộn xộn, Trần Lâm Hổ có hơi lười biếng. Số dư trong tài khoản như thể đang nhắc nhở cậu một sự thật phũ phàng -

Cậu còn lâu mới đạt được tiêu chuẩn độc lập về tài chính trong lòng mình. 

Những lúc đầu óc nóng nảy, chỉ cần nhìn số dư là hạ nhiệt ngay. Trần Lâm Hổ tặc lưỡi, có chút phiền lòng. 

Từ tầng hai vọng xuống tiếng "ầm", là một âm thanh quen thuộc. Con mèo mập của Trương Huấn chắc lại đang chơi trò nhảy bungee từ trên kệ sách xuống rồi. 

Khóe miệng cậu không kìm được mà cong lên. Cậu mở WeChat của Trương Huấn, nhắn tin cho anh. 

So với Trần Lâm Hổ vừa "cắn" một cái vào ông nội bảy mươi tuổi của mình, thầy Trương lại có vẻ trưởng thành hơn nhiều. 

Về nhà, anh bình tĩnh thay giày, ném bộ quần áo ướt sũng vào máy giặt, kẹp tờ danh sách của Trần Lâm Hổ lên bàn học cho khô, tắm rửa sạch sẽ. Thậm chí khi suýt bị con mèo nuôi "ném bom" từ trên cao xuống đầu khi về phòng ngủ, anh cũng không nổi giận. 

Mèo tam thể Bé Hổ bất ngờ suýt đánh gục chủ nhân, không khỏi hơi áy náy. Nó vẫy đuôi dò xét sắc mặt Trương Huấn. Chưa kịp ngó được mấy cái đã bị tóm gọn, vo tròn lại nhét vào lòng Trương Huấn. 

Trương Huấn ôm mèo xoay ba vòng tại chỗ, khi cánh tay sắp không ôm nổi nữa mới đặt nó xuống, nghiêm túc căn dặn: "Nhóc Hổ à, mày đến lúc phải giảm cân rồi. Về khoản này mày thua xa em trai mày đấy, so với em ấy thì ngày mai mày có thể xuất chuồng luôn rồi." 

Bé Hổ vô tội bị cuốn vào cơn lốc tình cảm của người khác, sau khi chạm đất còn chưa định hướng được, lảo đảo lăn lộn trên thảm, miệng kêu "meo meo" oán trách, vừa lăn vừa bò muốn tránh xa tên khốn Trương Huấn kia. 

Sau khi trêu chọc sinh vật duy nhất trong phòng ngoài mình, Trương Huấn đột nhiên ngã ngửa xuống giường như bị rút gân. 

Điên rồi, Trương Huấn tự nhủ, chẳng chuẩn bị gì mà dám nói chuyện yêu đương với Trần Lâm Hổ. 

Thằng nhóc này cũng chẳng có một chút đề phòng, anh nói gì cũng tin. Thả cậu ngoài chắc bị người ta lừa mất. 

Trương Huấn lại tự nhủ, mẹ kiếp, thằng nhóc này quá lợi hại, mình còn đấu không lại em ấy. 

Những lời Trần Lâm Hổ nói hôm nay, cùng với tất cả mọi chuyện xảy ra, Trương Huấn cảm thấy như đang mơ. Lâng lâng, trong lòng rõ ràng ngọt ngào hơn, nhưng cảm giác hai chân chưa đứng vững vẫn còn. 

Anh quá rõ ở độ tuổi Trần Lâm Hổ có thể bồng bột đến mức nào. Lý trí mách bảo không nên để mọi chuyện phát triển đến mức này, nhưng về mặt tình cảm, Trương Huấn chỉ muốn Trần Lâm Hổ không có bất kỳ liên hệ nào với thế giới bên ngoài, để anh có thể đường hoàng độc chiếm cậu. 

Thật không chín chắn. 

Trương Huấn ấn vào mắt mình, thở dài. Khi ở cạnh Trần Lâm Hổ, hóa ra người bị đồng hóa lại chính là anh. 

Lỡ mà một ngày nào đó Trần Lâm Hổ tỉnh ngộ, chọn cách rút lui, anh không biết mình phải mất bao lâu mới có thể quay về trạng thái ban đầu.

Điện thoại đặt bên cạnh rung lên. Trương Huấn cầm lên nhìn. 

[Trần Lâm Hổ: Ngày mai lên tầng hai được không?] 

Trương Huấn: "..." 

Anh đang ở đây đấu tranh nội tâm, thủ phạm gây ra mọi chuyện không những không hay biết, còn lặp lại hành động khiêu khích, quên béng những gì hai người đã nói trong hành lang trước khi chia tay. 

Trương Huấn cắn răng trả lời: [Em không hiểu "từ từ" và "cho thời gian thích nghi" là gì à?] 

[Trần Lâm Hổ: Hả? Nhưng đã qua một đêm rồi mà?] 

Ôi, đúng là con hổ ranh. 

Trương Huấn không còn tức giận nữa, chỉ biết cảm thán, không rõ thằng nhóc này là giả ngốc hay ngốc thật nữa. 

Bị Trần Lâm Hổ chọc cho một cú, nỗi khó chịu của Trương Huấn cũng giảm đi không ít. Anh thở dài trả lời một chữ "được", không đồng ý thì ngày mai người này chắc sẽ xông lên đây mất.

Trả lời xong, anh bò dậy khỏi giường, không thèm để ý đến ánh mắt dò xét của con mèo mập, ngồi xuống bàn học đọc lại danh sách của Trần Lâm Hổ. 

Dòng đầu tiên "Tôi thích Trương Huấn" viết ngoằn ngoèo, khí thế ngút trời, có vẻ còn được viết đi viết lại vài lần. 

Trương Huấn dùng ngón cái xoa xoa mấy chữ đó, vết mực đen để lại trên tờ giấy trắng, như thể viết lên trái tim trống rỗng bấy lâu mà anh không hề hay biết. 

Sống hơn hai mươi năm, Trương Huấn mới biết con người ta có thể đỏ mặt chỉ vì nhìn vài chữ. Anh cẩn thận hồi tưởng, ngay cả lần đầu xem phim người lớn cũng không có cảm giác này. 

Anh ngồi trước bàn học, túm lấy tóc mình, từ cổ họng bật ra tiếng gầm thấp, không rõ là đau khổ hay ngượng ngùng. Một lúc lâu mới lật sang mặt sau của tờ giấy, cầm bút máy viết câu đầu tiên. 

"Tôi thích Trần Lâm Hổ." 

Từng chữ như bụi rơi, so với đánh máy, cảm giác từng nét bút mang lại mạnh mẽ hơn. Dường như máu chảy qua đầu ngón tay vào trong bút, Trương Huấn viết rất chậm, mực như vết máu mà viết lên. 

Anh dừng lại một chút, dòng thứ hai là: "Tôi cho Trần Lâm Hổ quyền được hối hận bất cứ lúc nào." 

Viết xong câu này, Trương Huấn từ từ hít một hơi, để trái tim đang có phần thoi thóp dần hồi phục, mới dám tiếp tục viết xuống. Từng điều một như đang vén ra con đường phía trước, để tình cảm này lên men trong bóng tối. 

Sợi dây cáp này vừa dài vừa mảnh, Trương Huấn nghĩ, nếu rơi vào đường cùng, anh có thể ngã xuống để Trần Lâm Hổ đi qua. 

Nếu một danh sách đầy ắp về đối phương được chia làm hai mặt, Trương Huấn nghĩ, đây hẳn là một bức thư tình. 

Trần Lâm Hổ viết những lời yêu không che giấu ở mặt trước, anh điền lên tình yêu kín đáo ở mặt sau.

...

Trần Lâm Hổ như sinh ra đã có thói quen tuần tra lãnh địa. Sáng hôm sau vừa mở mắt, nghe thấy lão Trần đang bật nhạc tình xưa để tập dưỡng sinh trong sân nhỏ, cậu liền bật dậy rửa mặt thay quần áo, chộp lấy laptop và bảng vẽ, ngậm hai cái bánh bao và sữa, chạy vù lên tầng hai. 

Dùng chìa khóa dự phòng giữ được nhờ thực lực mở cửa, con mèo mập đã ngồi chờ sẵn trước cửa, "meo" một tiếng chào hỏi cậu.

Chỉ vài ngày không gặp, Trần Lâm Hổ cảm thấy con mèo này dường như càng mập mạp hơn, mặt tròn thêm một vòng. Cậu ngồi xổm xuống gãi tai mèo,chợt nhớ ra tập truyện tranh nhỏ của mình vẫn đang kẹt ở phân cảnh tập 4. 

"Mới mấy giờ mà?" Giọng Trương Huấn cùng tiếng nước chảy vọng ra từ nhà vệ sinh, "Anh còn chưa rửa mặt xong nữa!" 

Trần Lâm Hổ thay xong giày, bế mèo đi qua, cửa nhà vệ sinh không đóng, cậu thò đầu vào nhìn. 

Trương Huấn vừa tắt vòi nước, hơi cúi người quay đầu: "Sáng sớm em chạy lên đây làm gì, chặn cửa nhà vệ sinh của anh à?" 

"Nhìn xem." Trần Lâm Hổ nói. 

Trương Huấn: "Nhìn gì?" 

"Anh." Trần Lâm Hổ thả mèo xuống đất, "Em chào ông nội xong mới lên đây, mang theo chút đồ ăn sáng, anh ăn không?" 

Trương Huấn nghe đến chữ "anh" thì lòng nóng lên, ho khan một tiếng vẩy vẩy nước trên tay, đứng thẳng người, vừa với lấy khăn vừa nói: "Để lên bàn đi, lát nữa anh ăn. Em để máy tính gì đó ở chỗ cũ đi, bàn học anh dọn sẵn rồi." 

Trần Lâm Hổ thấy anh bình tĩnh như không, như thể mọi chuyện hôm qua đều nằm trong tầm kiểm soát, nhướng mày, im lặng đứng bên cạnh Trương Huấn. 

"Này," Trương Huấn chê cậu vướng víu, dạo này không biết sao tên nhóc này cứ như vừa trưởng thành, đường nét càng chín chắn hơn, sự hiện diện cũng mạnh mẽ hơn nhiều, "Đừng chen gần anh thế..." 

Chưa nói hết câu, Trần Lâm Hổ đã nhanh như cắt hôn lên má Trương Huấn một cái. 

Trương Huấn đứng sững tại chỗ, tay vẫn cầm khăn, giọt nước trên mặt chảy dài xuống. Nhìn lại Trần Lâm Hổ, thấy môi cậu còn dính chút nước từ má anh. 

"Em cũng chưa ăn sáng," Trần Lâm Hổ mím môi đi ra ngoài, "Ăn cùng nhé?" 

Chưa đợi Trương Huấn trả lời, Trần Lâm Hổ đã chạy biến. 

Trương Huấn cảm thấy mình như con tôm luộc chín, "bùng" một cái đỏ bừng lên, toàn thân tê dại, nước trên mặt gần như bị đốt khô. 

Đệt. Trương Huấn thầm chửi, đệt, thằng nhóc này quá xảo quyệt.

Tuy sớm biết trong tính cách Trần Lâm Hổ có phần ranh mãnh, nhưng khi đối phương dùng chiêu này với mình, Trương Huấn phát hiện bản thân hoàn toàn không đỡ nổi. 

Trần Lâm Hổ rõ ràng không hài lòng với việc Trương Huấn cứ khoác lên vẻ nghiêm túc, nhất định phải trêu chọc anh một phen, chứng minh cậu ở trong lòng Trương Huấn khác với người khác.

Trương Huấn rất rõ, cậu chỉ muốn xem bộ dạng ngốc nghếch của anh thôi. 

Đấm một cái xuống bồn rửa tay, Trương Huấn không biết mình nên giận hay nên cười. Anh vội vàng lau mặt rồi nhìn lại bản thân trong gương, ánh mắt hoang mang chưa kịp tan đã phủ lên nụ cười và một tầng ánh sáng mỏng. 

Mình là học sinh cấp ba à, Trương Huấn tự nhủ, bị một con hổ con mổ một cái mà đã thế này rồi. 

Quay đầu lại, thấy con mèo mình nuôi đang ngồi xổm nhìn mình chăm chú, Trương Huấn dùng mũi chân chạm vào nó, khẽ nói: "Đi đi, đây đâu phải cảnh một con mèo nhỏ như mày được xem." 

Đuổi con mèo tam thể đi, Trương Huấn cũng không thể cứ rút đầu rùa trong nhà vệ sinh mãi được. Anh sắp xếp lại đồ đạc, vô thức soi gương chỉnh tóc, mới mạnh dạn đi theo sau con mèo ra ngoài. 

Trần Lâm Hổ đã ngồi sẵn bên bàn, bánh bao cũng đã bày ra đĩa, hai chai sữa hâm nóng vẫn còn ấm, thấy Trương Huấn đến, động tác nhai bánh khựng lại, cúi mắt nói: "Không tìm thấy dưa cải." 

"À, khụ," Trương Huấn vừa mở miệng đã thấy giọng mình không ổn, vội hạ thấp tông xuống, "Trong tủ lạnh có củ cải muối anh Phùng tầng bốn cho, em không tìm thấy à?" 

Trần Lâm Hổ không nhìn anh, lắc đầu. 

Trương Huấn tìm củ cải muối trong tủ lạnh rồi đem ra bàn, vừa mở nắp vừa liếc nhìn Trần Lâm Hổ hai cái, bỗng nhiên không nhịn được cười. 

"Có gì vui không," Trương Huấn nói, "Để nước rửa mặt dính đầy miệng vậy." 

Trần Lâm Hổ sặc một miếng cơm, ho đến đỏ mặt, Trương Huấn cười không ngừng, đưa tay vỗ lưng cho cậu. 

"Anh thử xem," Trần Lâm Hổ tranh thủ trừng mắt nhìn anh, "Không phải sẽ biết ngay sao." 

Vốn dĩ làn da cậu đã trắng, giờ lại đỏ bừng lên như bánh trôi nhân sơn tra trong nồi, lại còn bốc hơi nghi ngút. 

Trương Huấn định trêu chọc thêm vài câu nữa, nhưng liếc nhìn Trần Lâm Hổ, cảm giác nóng ran vừa dịu xuống lại bắt đầu dâng lên. 

"Này, em có cảm thấy," Trương Huấn không chịu nổi nữa, "Trong phòng hơi nóng không?" 

Trần Lâm Hổ gật đầu đồng tình: "Có, nóng tới mặt em đỏ hết rồi." 

"Trùng hợp ghê, mặt anh cũng đỏ giống vậy," Trương Huấn gật đầu lia lịa, "hôm nay không bật máy sưởi nữa nhé." 

"Ừ, không bật." Trần Lâm Hổ đáp. 

Hai người ngầm hiểu ý nhau, ai nấy đều xoa xoa mặt. Đến chiều khi Đinh Vũ Lạc tới, chỉ thấy một chiếc máy sưởi đứng canh mà không hề chạy. 

Chỗ làm việc của Trần Lâm Hổ được chuyển từ tầng một lên tầng hai, quay trở lại chiếm lĩnh nửa bàn của Trương Huấn. 

Cái bàn không dài lắm, laptop của Trương Huấn đặt sát bên Trần Lâm Hổ. Cậu vẽ một lúc rồi gục xuống bàn, xem quyển sách mới mua của anh. Vừa cúi đầu được vài giây, tay Trương Huấn đã thò tới, khẽ véo vành tai cậu: "Ngồi thẳng lên." 

Trần Lâm Hổ bị anh véo như thế ba bốn lần, tai ngứa ngáy khó chịu, ngẩng lên liếc anh một cái. Vì có Đinh Vũ Lạc ở đó nên cậu chỉ dám im lặng ngồi thẳng dậy, không dám nói gì. 

Thấy hổ dữ bị bắt nạt, Trương Huấn không nhịn được cười, khóe miệng cứ cong lên mãi không thôi. Ngay cả Đinh Vũ Lạc cũng cảm nhận được bầu không khí ôn hòa khi nghe giảng bài: "Được rồi, cứ thế nhé. Văn ngôn văn thì chỉ có thể học thuộc lòng thôi. Lần sau mà nhóc còn sai chỗ này, anh sẽ mách mẹ nhóc đấy. Đây chỉ có thể là do không chăm chú, biết không?" 

"Dạ biết rồi," Đinh Vũ Lạc gãi đầu, nhìn Trương Huấn, "Thầy Trương, hôm nay tâm trạng thầy có vẻ rất tốt nhỉ?" 

Trương Huấn ngẩn người: "Sao nhóc lại hỏi vậy?" 

"Chỉ là cảm thấy thầy có vẻ vui," Đinh Vũ Lạc nói, "Thầy còn chưa mắng chữ em xấu nữa kìa." 

"Chữ nhóc xấu gớm." Trương Huấn cũng nhận ra cảm xúc của mình đã lộ ra ngoài, hơi ngượng ngùng, cố nén lại nói, "Đấy, vừa mắng xong rồi đấy, cần nhóc nhắc nhở à?" 

Trần Lâm Hổ thấy ngón tay Trương Huấn lại bắt đầu gõ gõ chuột, không nhịn được bật cười khẽ. 

"Thầy Trương này, thầy thật là vô lý quá," Đinh Vũ Lạc cũng cười, đẩy cặp kính trên sống mũi, "Em chỉ quan tâm thầy thôi mà. Mấy hôm trước mẹ em mang đồ đến cho thầy, thấy sắc mặt thầy còn tưởng thầy xảy ra chuyện gì cơ." 

Trương Huấn khá bất lực, quên mất Đinh Vũ Lạc không phải Trần Lâm Hổ. Vì lớn lên trong gia đình như vậy nên cậu bé đã rèn được khả năng đọc vị sắc mặt và không khí xung quanh. Trương Huấn gõ gõ bàn: "Cảm ơn nhóc đã quan tâm nhé, anh vẫn khỏe. Mấy hôm trước chỉ hơi cảm lạnh thôi." 

"Anh bị cảm à?" Trần Lâm Hổ ngẩng đầu nhìn anh, nhướng mày. 

"Ừm, cảm," Trương Huấn không quay đầu lại, "Cậu cứ lo vẽ của cậu đi, lát nữa tôi kiểm tra tiến độ công việc của cậu." 

Đinh Vũ Lạc cất gọn bài tập của mình: "Thầy có phải gặp chuyện tốt gì không?" 

Trương Huấn không muốn tiếp tục chủ đề này, giơ cốc cà phê lên uống để che giấu. Vừa uống được một ngụm, liền cảm thấy Trần Lâm Hổ đá anh một cái dưới gầm bàn. 

Thảm trải sàn trong phòng dày, cả hai đều không mang giày tất, cảm giác ngón chân Trần Lâm Hổ chạm vào đặc biệt rõ ràng, Trương Huấn suýt làm rơi cốc. 

"Gặp chuyện tốt gì vậy?" Trần Lâm Hổ nhìn chằm chằm anh, không biểu lộ gì, ánh mắt sâu thẳm, "Hả anh Huấn?" 

Trương Huấn vừa uống cà phê vừa nhìn cậu như nhìn kẻ điên, miệng còn phải lúng búng trả lời Đinh Vũ Lạc. 

"Thật đấy, thầy khác thường lắm," Đinh Vũ Lạc nói một cách rất có kinh nghiệm, "Gần giống biểu cảm của chị họ em khi nhận được tin nhắn từ người chị ấy thầm thương trộm nhớ. Thầy Trương này, đừng nói là thầy đã nở hoa rồi nhé?" 

Trần Lâm Hổ dùng tay cầm bút che miệng cười thẳng, chân lại đá Trương Huấn một cái: "Nở hoa rồi hả anh Huấn?" 

Cậu phát hiện ra mình gần đây có một thói quen, đó là thích nhìn Trương Huấn bó tay với mình. 

"Đinh Vũ Lạc, nhóc có thể chừa cho chị họ nhóc chút thể diện được không hả," Trương Huấn bị hai người cùng trêu chọc, không trả lời được câu hỏi này, "Người ta đi xem mắt dịp Tết nhóc cũng nói, thầm thương trộm nhớ ai nhóc cũng nói, thiếu đức quá đấy." 

Đinh Vũ Lạc như không nghe thấy: "Ai vậy thầy Trương, có đẹp không?" 

Câu hỏi này khiến Trần Lâm Hổ chú ý, nhìn chằm chằm vào Trương Huấn. Trước đây cậu không quan tâm lắm đến việc mình đẹp hay xấu, nhưng lúc này lại rất muốn nghe Trương Huấn đánh giá về mình trước mặt người ngoài, không nhịn được lại giơ chân lên. 

Lần này không đá trúng, Trần Lâm Hổ vừa giơ lên một chút đã bị chân Trương Huấn đè xuống. 

Trương Huấn dùng một chân đè lên bàn chân quấy rối của Trần Lâm Hổ dưới gầm bàn, liếc mắt nhìn cậu ở góc mà Đinh Vũ Lạc không thấy được, miệng lại trả lời câu hỏi của Đinh Vũ Lạc: "Không có, chỉ là gần đây bắt được một con mèo, trắng lắm. Nhưng lại rất không nghe lời, cứ thích cào người, phải dỗ dành mới được." 

Trần Lâm Hổ lập tức im bặt, chân Trương Huấn đè lên cậu, lòng bàn chân hơi mát lạnh, ngón chân khẽ cong lại, cọ xát trên mu bàn chân Trần Lâm Hổ. 

Một cảm giác không biết là ngứa ngáy hay tê dại lan tỏa khắp cơ thể, hơi thở Trần Lâm Hổ ngưng trệ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trương Huấn dần nhuốm lên chút ánh lửa hung dữ. 

"Em cứ tưởng mấy con mèo hoang trong khu này đều bị thầy bắt hết rồi chứ," Đinh Vũ Lạc lập tức mất hứng thú, quay về bàn nhỏ của mình làm bài, "Con mèo này tính tình nghe có vẻ khá dữ dằn nhỉ." 

Trương Huấn vừa giẫm chân Trần Lâm Hổ, vừa nhìn cậu với nụ cười nửa miệng: "Cũng được, anh trị được nó." 

Trần Lâm Hổ hơi tức giận, lại có chút run rẩy trong lòng, một lúc không phân biệt được mình đang đấu trí với Trương Huấn hay đang yêu đương với anh. 

Trương Huấn thắng được một ván, tâm trạng rất tốt, đặt cốc cà phê xuống, nhếch môi với Trần Lâm Hổ. 

"Trẻ con." Trần Lâm Hổ lặng lẽ làm khẩu hình. 

Trương Huấn mỉm cười, tiện tay lấy một tờ giấy viết vài chữ đưa cho cậu. 

Trần Lâm Hổ cầm lên nhìn - "Móng vuốt của em đè lên chân anh rồi kìa, ngoan ngoãn một chút đi!" 

Cứ thế đè suốt cả buổi chiều. 

Cuộc đời hổ của Trần Lâm Hổ thực sự đã bước đến một nơi chưa từng đặt chân tới. Cậu không biết người khác yêu đương có phải cũng như đấu võ  như vậy không, cứ luôn phải đua tranh với đối phương. Những mối tình học đường không mấy nghiêm túc trước đây của cậu chẳng tích lũy được chút kinh nghiệm nào. 

Trùng hợp là trên đường đua mẫu giáo này có cả cậu lẫn Trương Huấn. 

Trình độ yêu đương của hai người ngang ngửa nhau, thật là môn đăng hộ đối, khiến Trương Huấn một thời gian tưởng Trần Lâm Hổ thực sự đã chịu thua, nghe lời rồi, quyết định tiến tới một cách từ từ. 

Thầy Trương vừa thở phào nhẹ nhõm, lại nảy sinh thêm chút bực bội. 

Chưa kịp phân tích rõ cơn bực bội này là xuất phát từ đâu, Trần Lâm Hổ đã bắt đầu bận rộn. 

Dưới sự giới thiệu của thầy giáo chuyên ngành biệt danh là "Nhị Đá Cước", Trần Lâm Hổ bắt đầu tiếp xúc với dự án hoạt hình. Bản phác thảo ba góc nhìn của một nhân vật mà cậu vẽ trong hai ngày cuối tuần đã được chọn từ một số các sinh viên khác, chiều thứ Hai đã được thông báo có thể bắt đầu tham gia chính thức vào dự án. 

Thiết kế nhân vật hoạt hình không giống với truyện tranh và game, ngoài việc phải chú ý đến sự hài hòa của phong cách tất cả nhân vật, còn phải tính đến độ khó sản xuất của nhóm làm hoạt cảnh. 

Một số trang phục phức tạp cần được đơn giản hóa, vì kịch bản được cải biên từ truyện thần thoại nên trang phục nhân vật cũng phải theo phong cách cổ xưa. Thiết kế nhân vật được chọn của Trần Lâm Hổ thực ra vẫn chưa đạt yêu cầu, quá phức tạp, trang phục pha trộn quá nhiều yếu tố từ các triều đại khác nhau. Nhóm dự án chọn cậu vì kỹ thuật vẽ, còn về mặt thiết kế thì gần như phải làm lại từ đầu. 

Tiếp xúc với một lĩnh vực hoàn toàn mới, khởi đầu luôn rất khó khăn. Ngoài giờ học, Trần Lâm Hổ phải dành phần lớn thời gian ở trong phòng làm việc của nhóm dự án tại tòa nhà giảng dạy, liên tục sửa đổi thiết kế nhân vật, còn phải học cách giao tiếp với các bạn ở các khâu khác. 

Cả tuần Trần Lâm Hổ chẳng đến quán cà phê mấy lần, thêm vào đó cậu không giỏi ứng phó với các vấn đề giao tiếp, cả người toát ra áp suất thấp, chỉ còn cách thỉnh thoảng nhắn tin cho Trương Huấn để xoa dịu tâm trạng. 

Bên kia Trương Huấn cũng lo cậu sẽ cãi nhau với người ta, mỗi ngày đều phải dò hỏi xem có xảy ra mâu thuẫn gì không, cảm thấy ngay cả khi làm giáo viên cũng chưa từng lo lắng đến thế. 

Trần Lâm Hổ thích Trương Huấn hỏi cậu bất cứ chuyện vặt vãnh nào, trả lời rất nghiêm túc: [Không cãi nhau, chỉ là sửa thiết kế nhân vật thôi. Có cái vẽ xong ba góc nhìn rồi lại bảo không được, bị bắt phải làm lại từ đầu.] 

Trương Huấn trả lời cậu: [Bình thường thôi, dân thiết kế cũng đều bị rụng tóc vì thế. Em tìm dưới sàn xem, có khi còn thấy được xác tóc của em đấy, mang về ký túc xá chôn cất long trọng đi.] 

Trần Lâm Hổ không nhịn được cười, gõ gõ bàn phím: [Anh nói giống chị Đồng Phỉ quá.] 

Bên kia nhanh chóng trả lời: [Chị khóa trên luôn quan tâm em ấy à?] 

[Con trùng lớn: Ừm, chị ấy cũng ở trong phòng làm việc, nhưng là dự án khác.] 

Lần này khá lâu, Trương Huấn mới trả lời một chữ: [Ồ.]

...