Hồn Trẻ Dại - Tam Oản Quá Cương

Chương 35




Dù đường hẻm nhỏ hẹp và tối tăm, nhiệt độ cũng chênh lệch vài độ so với đường chính, nhưng Trần Lâm Hổ chẳng hề để ý.

Nhắm mắt lại, không nhìn xung quanh, cậu cảm thấy đây mới là nơi thuộc về mình. Không có đám đông phải đối phó, không có ánh nắng chói chang nhưng lạnh lẽo.

Trần Lâm Hổ tựa trán vào vai Trương Huấn, cọ nhẹ lên trên, rồi âm thầm vùi mặt vào vai anh. Hơi ấm từ cơ thể đối phương nhẹ nhàng bao phủ lên đôi mắt khô rát của cậu, thấm dần vào những góc cạnh cứng cỏi bên trong, xoa dịu tâm hồn.

Mọi dây thần kinh đứt đoạn của Trần Lâm Hổ giờ đã được nối liền, hệ thống não bộ bắt đầu hoạt động trở lại. Cậu chợt nhận ra hành vi này của mình chẳng ổn chút nào, hoàn toàn trái với nguyên tắc sống mà bản thân luôn đặt ra.

Trương Huấn vỗ nhẹ lưng cậu như dỗ dành trẻ nhỏ, vừa an ủi vừa xót xa. Cậu muốn bỏ chạy ngay lập tức, nhưng đầu vẫn vùi trong vai anh, sợ rằng vẻ mặt bối rối ngượng ngùng sẽ bị bắt gặp.

Thế thì còn gì là hình tượng nữa.

Giữa mùi hỗn tạp xung quanh, Trương Huấn nhận ra mùi hương thoang thoảng từ dầu gội và làn da của Trần Lâm Hổ. Hơi ấm từ cơ thể cậu như một lò sưởi di động, xuyên qua lớp vải, thấm vào da thịt anh.

Cái đầu tựa trên vai anh khẽ cựa quậy, những sợi tóc mềm mại cọ vào làm Trương Huấn ngứa ngáy khó chịu. Anh muốn đẩy đầu Trần Lâm Hổ ra, nhưng tay giơ lên mấy lần, cuối cùng lại nhẹ nhàng đặt lên gáy cậu, xoa xoa mái tóc.

Cơ thể Trần Lâm Hổ căng cứng trong thoáng chốc rồi lập tức thả lỏng, hoàn toàn không đề phòng để mặc Trương Huấn làm gì thì làm.

"Tôi thương lượng với cậu nhé, chúng ta..." Trương Huấn vừa mở miệng thì bụng đã kêu "ọc" một tiếng. Anh ngập ngừng, giả vờ không nghe thấy, "Đi ăn cơm trước được không?"

Trần Lâm Hổ vốn còn hơi ngượng, nghe thấy tiếng động đó không nhịn được cười khúc khích.

"Đừng có mà cười nữa," Trương Huấn bất lực nói, "Tôi mua hủ tiếu xào cũng chưa kịp lấy, chỉ lo diễn kịch với thằng bạn cùng phòng chết dẫm của cậu. Đi ăn thôi, tôi đói chết mất. Ăn lẩu cay đi, quán đó ít người hơn."

Trần Lâm Hổ cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên, mắt vẫn hơi đỏ nhưng trạng thái đỡ hơn nhiều, mặt cũng giữ được bình tĩnh: "Giọng anh hơi khàn đấy."

"Ngứa, còn ho nữa," Trương Huấn lắc lắc chai siro lê cho Trần Lâm Hổ xem, "Uống cái này là đỡ ngay."

Trần Lâm Hổ xoa xoa mặt mình, não bộ hoạt động bình thường, bụng cũng đói theo, nhíu mày nói: "Ăn cháo đi."

Trương Huấn: "Cháo nhạt nhẽo."

"Ăn với nước ớt mới đậm đà, ăn xong họng anh bốc lửa luôn, hút thuốc cũng chẳng cần bật lửa," Trần Lâm Hổ nói, "Gần đây có quán cháo."

Nhìn cái miệng độc địa này, Trương Huấn nghiến răng nghĩ, thật thừa khi quan tâm đến cậu.

Trần Lâm Hổ đi được hai bước, thấy Trương Huấn đứng im, nhìn mình đầy oán hận, hỏi: "Sao thế?"

"Không sao," Trương Huấn đi tới, liếc Trần Lâm Hổ, thản nhiên nói, "Lúc nãy cậu cọ vai tôi là để điều chỉnh góc độ hả?"

Bước chân Trần Lâm Hổ khựng lại.

"Cứ cọ qua cọ lại," Trương Huấn nói, "Mèo lớn bằng tuổi cậu còn chẳng cọ người kiểu đó, cậu cọ thật à?"

Trần Lâm Hổ trừng mắt nhìn anh, thấy Trương Huấn treo nụ cười trêu chọc, biết người này cố tình hỏi vậy chỉ để đùa mình, thái độ không đứng đắn, hành vi rất xấu xa.

Một chút bất mãn cùng với sự bất cần sau khi bị vạch trần, đâm vào nguyên tắc sống của Trần Lâm Hổ, tạo ra một lỗ hổng để lời nói tuôn ra.

"Phải thì sao," Trần Lâm Hổ nhìn Trương Huấn nói, "Anh rất ấm áp, không được cọ à?"

Giọng còn to nữa chứ, chẳng thèm che giấu, lý sự đàng hoàng.

Nụ cười trên mặt Trương Huấn không giữ nổi nữa, ho khan một tiếng, cúi đầu đi ra xa mấy mét, mới bối rối hỏi lại: "Sao cậu cái gì cũng nói ra được vậy?!"

Trần Lâm Hổ đối diện với đôi mắt hơi lúng túng và mi mắt cụp xuống vì ngượng ngùng của anh, cơn tức giận vì bị trêu chọc lúc nãy tan biến, nghiêm túc trả lời: "Anh hỏi tôi mà."

"Ừ, cũng tại tôi lắm mồm," Trương Huấn rất hối hận, lẩm bẩm, "Đúng là trai thẳng vuông vức cả bốn cạnh mà."

Ưu điểm của việc ở gần trường đại học lâu đời là muốn ăn gì cũng có thể tìm thấy trong phạm vi mười dặm.

Quán cháo Trần Lâm Hổ nói không xa lắm, nằm trên Đông Lộ, gần cửa hàng dụng cụ vẽ.

Trong quán đã qua giờ cao điểm, hai người tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, gọi hai phần cháo trứng bắc thảo thịt nạc và hai phần bánh xếp chiên.

Cháo gạo nấu mềm nhừ, trứng bắc thảo không có mùi tanh, thơm ngon đậm đà, thịt thái sợi mềm mịn, kết hợp với bánh xếp nhân thịt lợn và ngó sen.

Vài thìa cháo xuống bụng, Trương Huấn cảm thấy dạ dày ấm áp hơn nhiều.

Trần Lâm Hổ ăn uống luôn theo nguyên tắc vừa hoang dã vừa hiệu quả, Trương Huấn mới ăn được ba cái bánh xếp, Trần Lâm Hổ đã xử lí sạch sẽ phần của mình, lúc này đang nghiêm túc khuấy cháo.

"Cháo chưa ăn được mấy thìa, bánh xếp cậu đã xơi sạch," Trương Huấn nói, "Cậu có thể phối hợp một chút không, phải chia đều ân huệ chứ."

Trần Lâm Hổ thổi hơi nóng trên cháo, nhíu mày: "Cháo nóng."

"Lưỡi mèo," Trương Huấn cười.

Đối với lời chế giễu này, Trần Lâm Hổ làm ngơ, một lòng một dạ đấu tranh với bát cháo.

Đũa của Trương Huấn lướt qua tầm mắt cậu, đĩa trước mặt Trần Lâm Hổ bỗng nhiên thêm vài cái bánh xếp.

"Vừa ăn vừa đợi cháo nguội được không," Trương Huấn khuấy cháo của mình nói, "Khuấy nữa là loãng hết."

Trần Lâm Hổ nhìn chằm chằm đĩa bánh xếp một lúc, nuốt lại câu "không đủ ăn còn có thể gọi thêm một phần", gắp một cái nhét vào miệng.

Có thức ăn lót dạ, dường như trái tim và lòng can đảm cũng được lấp đầy theo. Trần Lâm Hổ mở miệng: "Cuối cùng anh nói gì với Phương Thanh vậy, mặt cậu ta tái mét."

"Cậu lại bắt đầu thẩm vấn rồi à," Trương Huấn dở khóc dở cười, "Không có gì đâu, tôi bảo cậu ta tôi quen thuộc ở đây lắm. Con đường vắng nào không có người, ngõ hẻm nào không có camera, góc nào bị đánh đến sáng hôm sau cũng chẳng ai phát hiện, tôi đều biết hết. Bảo cậu ta phải động não trước khi nói chuyện."

Trần Lâm Hổ ngạc nhiên: "Anh biết thật à?"

"Tôi biết cái khỉ gì," Trương Huấn gõ gõ bàn, "Xã hội pháp trị mà em trai."

"..." Trần Lâm Hổ biết anh chỉ giỏi bịa đặt, "Lỡ cậu ta không tin thì sao?"

Trương Huấn cân nhắc hồi lâu, lôi điện thoại ra bắt đầu tra: "Hay là chúng ta đi khảo sát thực địa đi. Tôi thấy đối với hai anh em mình, chuyện trùm bao tải đánh người này cũng có thể thử."

Thấy anh thật sự nghiêm túc, Trần Lâm Hổ không nhịn được cười, cười lộ cả răng nanh, bánh xếp rơi tõm vào cháo.

"Tôi làm vậy còn không phải vì cậu à?" Trương Huấn thấy cậu cười như vậy, vừa bất lực vừa mềm lòng, "Cười như ăn phải phân ong ấy."

Trần Lâm Hổ cười đủ rồi, trong lòng bỗng nhiên rất sảng khoái: "Anh không muốn biết Phương Thanh định nói gì sao?"

"Muốn chứ," Trương Huấn liếc nhìn cậu, "Nhưng tôi sẽ không hỏi cậu. Khi nào cậu cảm thấy có thể bình tĩnh nói, thì hãy kể cho tôi nghe."

Trần Lâm Hổ thật sự cảm thấy, đối với Trương Huấn, cậu không có gì phải trốn tránh hay giấu giếm cả. Chuyện quá khứ bỗng trở nên không quan trọng, bởi vì hiện tại đã có người thiên vị cậu.

"Anh còn nhớ cái tên học khoa Công nghệ lần trước không? Viên Dự, chính là kẻ đã để lại vết này trên mặt tôi đó." Trần Lâm Hổ mở lời.

Trương Huấn nhớ ra là ai: "Nhớ."

"Nó bắt nạt một nam sinh khá dữ dội, vì tôi can thiệp nên đánh nhau với tôi một trận," Trần Lâm Hổ vò vò bánh xếp trong đĩa, "Đánh không lại tôi, nên kết thù."

Chuyện này Trương Huấn nhớ, trước đây Trần Lâm Hổ cũng đã kể, cậu nam sinh bị bắt nạt mà cậu giúp đỡ sau đó cũng không đến trường nữa.

Trương Huấn "ừm" một tiếng, không ngắt lời Trần Lâm Hổ.

"Sau đó, cậu ta bị bắt nạt không đến lớp, khi tôi biết thì cả lớp đã truyền tai nhau," Trần Lâm Hổ ngừng một chút, "Nói cậu ta thích con trai, viết thư tỏ tình cho con trai. Khi truyền đến tai tôi thì đã nâng cấp lên phiên bản "dan díu không rõ ràng với nhiều nam sinh" rồi."

Trương Huấn thấy miệng đắng ngắt, trong lòng đoán được đại khái: "Lần trước cậu nói với tôi, tên Viên gì đó tiết lộ chuyện riêng tư của cậu bé kia, là chuyện này à?"

"Ừm," Trần Lâm Hổ gật đầu, nhẹ nhàng nói, "Tôi cũng mới biết lúc đó Viên Dự bắt nạt cậu ta vì chuyện này. Viên Dự nhận được thư tỏ tình của cậu ta, đem thư truyền cho đám bạn xem hết."

Trương Huấn đột nhiên hiểu được tại sao lúc đó Trần Lâm Hổ không nói với anh chuyện này, mà chỉ lướt qua nhẹ nhàng.

Bởi vì trong nhận thức của Trần Lâm Hổ, chuyện này khiến cậu bé kia rất khó xử, Trần Lâm Hổ không thể ngăn chặn những lời đồn đại, cậu chỉ có thể làm phần của mình, đè ép chuyện này xuống tận đáy.

Cậu với đám Viên Dự sớm muộn gì cũng phải đánh nhau.

"Tôi chưa từng xem lá thư đó, nhưng sau khi chuyện bị tiết lộ, mấy thằng bạn của Viên Dự cũng chẳng giấu giếm gì nữa, có thể đọc thuộc lòng hai ba câu trong đó. Đọc rõ to. Mẹ kiếp, thơ Đường Tống chúng nó còn chưa từng đọc trôi chảy như vậy," Trần Lâm Hổ nhếch mép, "Anh biết thế nào là "trò cười" không? Tôi cũng mới biết lúc đó, chỉ vì con trai thích con trai, ngay cả việc gửi thư tình cũng trở thành "trò cười"."

Hơi thở của Trương Huấn ngừng lại vài giây, nội tạng như bị lăn một vòng trên tấm ván đinh.

"Thế là tôi đánh nhau với Viên Dự lần thứ hai." Trần Lâm Hổ đặt đũa xuống, cổ họng khô khốc, nói khẽ, "Sau đó, bắt đầu có người nói tôi dính líu với cậu nam sinh không đến lớp kia. Chỉ có đồng loại mới liều mạng giúp đỡ đồng loại như vậy, nên tôi cũng không bình thường."

Cách phân loại thô bạo này lại có thể tìm được logic tự biện, không thể không khâm phục khả năng tự mâu thuẫn của một số bộ phận người.

Trần Lâm Hổ lúc đó đã băn khoăn một thời gian, cậu không hiểu thế nào mới gọi là "bình thường", nhưng trong giáo dục cậu nhận được từ nhỏ đến lớn, việc bêu xấu người khác như thế là chuyện tuyệt đối không thể làm được.

Cậu không hiểu, rõ ràng tất cả mọi người đều nhận được cùng một nền giáo dục, tại sao lại có người có thể ngang nhiên làm ra chuyện như vậy?

"Chỉ vì khác với số đông mà trở thành không bình thường," Trần Lâm Hổ nói, "Vì không bình thường nên dù có làm gì đi nữa cũng bị chế giễu, bị coi thường. Vậy cần gì phải phân biệt tốt xấu nữa, chỉ cần chia thành hòa nhập được và không hòa nhập được là đủ rồi?"

Trương Huấn không đáp được lời nào. Anh ngồi yên trên ghế, nhưng lòng như chìm xuống đáy vực sâu.

Anh không rõ là vì những điều Trần Lâm Hổ nói quá đỗi chua xót, hay vì chính bản thân anh cũng là một phần của những kẻ "không bình thường" kia.

Cảm giác cần phải che giấu này càng lúc càng mãnh liệt. Nỗi bất an và phiền muộn khiến Trương Huấn phải mất nửa ngày mới nuốt được miếng cháo trong miệng.

"Có lẽ vì có mục tiêu bàn tán cụ thể hơn, nên những lời đồn đại kiểu này lan truyền càng nhanh và rộng hơn," Trần Lâm Hổ đặt đũa xuống, lau tay, nhẹ nhàng nói, "Thầy cô cũng biết, gọi ba tôi đến trường nói chuyện, cho tôi nghỉ mấy ngày. Đến khi tôi quay lại trường, lại đánh Viên Dự một trận. Chuyện đại khái chỉ có thế, Phương Thanh chắc là nghe được từ Viên Dự."

Trương Huấn cuối cùng cũng tìm được cách mở lời: "Chắc ba cậu giận lắm nhỉ?"

"Cũng gần như vậy, khi tôi bị bắt phải về nhà để tự kiểm điểm thì ông ấy đến đón, mắng tôi suốt dọc đường," Trần Lâm Hổ nói, ngừng một lát rồi thêm, "Còn hỏi tôi có phải là đồng tính luyến ái hay không."

Trần Lâm Hổ nhớ lại buổi chiều hôm đó, ba cậu ngồi ở ghế lái, nhìn cậu qua gương chiếu hậu với ánh mắt đó.

Cảnh giác, dò xét, nghi ngờ, trách móc, tức giận, thất vọng.

Một chuỗi từ ngữ khiến Trần Lâm Hổ bất ngờ nhận ra, có vẻ như nếu cậu là gay, thì trong mắt Trần Hưng Nghiệp, cậu sẽ là một sai lầm.

Phát hiện này khiến Trần Lâm Hổ như rơi xuống hố băng, cậu vừa giận dữ vừa tuyệt vọng, thậm chí dưới những cảm xúc dâng trào đó còn nảy sinh sự tự giễu chưa từng có.

Hôm đó cậu hỏi Trần Hưng Nghiệp, nếu con là gay, ba định làm gì con?

Trần Hưng Nghiệp không trả lời.

Câu hỏi này từ đó không được nhắc lại giữa hai cha con, chỉ là từ ngày hôm đó, Trần Hưng Nghiệp bắt đầu điều tra các mối quan hệ của cậu, cố gắng tìm ra một đối tượng nào đó trong đó, nhưng lại lo sợ rằng thực sự có một người như vậy tồn tại.

Trương Huấn nhìn Trần Lâm Hổ, nhìn đôi mắt trẻ trung và đầy hoang mang về thế giới của cậu. Trong lòng anh bỗng trồi lên một xúc cảm, như thể nghe thấy tiếng còi tàu vang vọng từ xa trên một hòn đảo hoang, vô cớ nảy sinh một tia hy vọng kỳ lạ và cuồng nhiệt.

Anh nghe thấy mình hỏi, giọng nhẹ như đi trên dây cáp, mỏng manh đến mức có thể đứt phựt bất cứ lúc nào: "Vậy cậu có phải không?"

Trần Lâm Hổ bất ngờ nhìn về phía Trương Huấn, cả tâm hồn cũng rúng động theo.

Cùng một câu hỏi, nhưng khác với sự tức giận khi đối mặt với Trần Hưng Nghiệp, lần này, nhịp tim của Trần Lâm Hổ đột ngột tăng nhanh, máu dồn lên đầu, khiến cậu không thể phân biệt được đông tây nam bắc.

Trong những năm tháng học trung học đó, cậu chưa từng có chút nghi ngờ nào về câu hỏi này, kiên quyết phủ nhận hoàn toàn. Nói thẳng ra, cậu hoàn toàn không hiểu tại sao con người lại có thể nảy sinh tình cảm với người khác.

Nhưng lúc này, Trần Lâm Hổ nhìn vào mặt Trương Huấn, trong đầu nhanh chóng lóe lên màu đỏ của ngọn lửa bùng cháy. Cậu nhớ lại cảm giác mắt cá chân Trương Huấn chạm vào lòng bàn tay mình, nhớ lại cái ôm từ phía sau ôm lấy eo cậu trong đêm khuya nọ.

Cậu vẫn chưa biết Trương Huấn có coi động tác ôm eo đó là một cái ôm hay không.

Cậu hy vọng Trương Huấn coi đó là một cái ôm.

Ý nghĩ này lướt qua não bộ như tia chớp, làm nổ tung và san phẳng tất cả những "kiên quyết" trong suy nghĩ của Trần Lâm Hổ.

Đột nhiên cậu cảm thấy hết sức bối rối, không thể nói ra câu trả lời dứt khoát như trước đây, nhìn chằm chằm vào Trương Huấn, đầu óc trống rỗng sau vụ nổ, lắp bắp: "Tôi..."

Vừa nói được một từ, Trương Huấn bỗng cười.

"Cậu chắc chắn không phải rồi," Trương Huấn nói, anh thầm chế giễu bản thân, cảm thấy mình thật sự là hồn vía lạc nhầm vào thân xác, mới đi hỏi câu hỏi kiểu này với một đứa nhỏ hơn mình tám tuổi, "Không phải cậu từng có bạn gái sao? Mặc dù người ta đá cậu."

Lời của Trần Lâm Hổ bị cắt ngang, cậu bối rối không biết phải làm sao, chút can đảm vừa có lúc nãy giờ chỉ còn lại một tàn tro không cam lòng, mờ mịt hỏi: "Anh quan tâm chuyện đó à?"

"Chuyện nào?" Trương Huấn khoanh tay trước ngực, che giấu chút tâm tư không thể nói ra của mình.

"Chuyện người khác có phải gay hay không." Trần Lâm Hổ hỏi.

"Tôi à?" Trương Huấn không nhịn được cười, cười được nửa chừng lại thấy mình vô vị, thờ ơ nói, "Làm gì có chuyện đó."

Trần Lâm Hổ nhận được chút an ủi, cậu nhìn kỹ mặt Trương Huấn từ trái sang phải, xác nhận đối phương không nói dối hay qua loa, mới cúi đầu nuốt một ngụm cháo nguội.

Ăn xong bữa đã hơn ba giờ chiều, Trương Huấn phải quay lại quán sách, Trần Lâm Hổ nghĩ đến việc về ký túc xá phải gặp lại bản mặt chết dẫm của Phương Thanh là đã thấy khó chịu.

Chuyện này chẳng liên quan gì đến việc có vượt qua được rào cản trong lòng hay không, thực sự là vì Phương Thanh đã biến mình thành một rào cản trong cuộc sống của người khác, lại còn có thể di chuyển, còn có suy nghĩ. Phiền phức chồng chất phiền phức.

Trương Huấn nhìn ra sự bồn chồn của Trần Lâm Hổ: "Chiều cậu không có tiết à? Không về ký túc xá?"

"Đã muộn rồi, không đi nữa." Trần Lâm Hổ nhìn giờ, "Không muốn về, sợ đánh nó phải vào bệnh viện mất."

Trương Huấn biết cậu nói về Phương Thanh, nghĩ đến thân hình yếu ớt của thằng nhóc đó, thật sự cảm thấy Trần Lâm Hổ có thể đánh cho đối phương phải gọi 120.

"Cậu thật sự làm tôi đau đầu quá," Trương Huấn nhìn Trần Lâm Hổ, bất lực nói, "Được rồi, cậu đi với tôi về quán sách vậy."

"Thôi đi." Trần Lâm Hổ suy nghĩ, "Lát nữa đông người, tôi chiếm chỗ ngủ gật cũng không hay lắm."

Trương Huấn cười: "Đi nào, tôi dẫn cậu đi tìm chỗ ngủ."

Hai người quay lại quán sách, Trương Huấn chào hỏi Vũ Nguyệt, đưa Trần Lâm Hổ vào phòng nghỉ của nhân viên. Vũ Nguyệt bị hai vết thương trên mặt Trần Lâm Hổ dọa cho giật mình, cũng không dám hỏi nhiều, một lát sau mang đến một chai cồn iốt nhỏ và vài que bông.

Phòng nghỉ của nhân viên không lớn, ngoài một tủ quần áo để thay đồ thì chỉ có một chiếc ghế nằm đơn giản, để cho nhân viên mệt mỏi có thể chợp mắt một lát.

"Ông chủ rất tốt, bạn ông ấy và bạn của Vũ Nguyệt cũng thường nghỉ ngơi ở đây," Trương Huấn chỉ vào chiếc ghế nằm nói với Trần Lâm Hổ, "Cậu chợp mắt một lát đi. Trước khi đóng cửa ký túc xá thì đi là được, đỡ phải bị trừ điểm gì đó."

Trần Lâm Hổ nói lời cảm ơn, ngồi xuống chiếc ghế nằm thử.

"Không sập đâu." Trương Huấn cười nói, "Uống gì không?"

"Cà phê đi." Trần Lâm Hổ theo phản xạ nói.

"Tôi lấy cho cậu chai Red Bull nhé." Trương Huấn tặc lưỡi một tiếng, "Bảo cậu chợp mắt một lát mà cậu đòi uống cà phê để tỉnh táo à? Thôi được, cậu uống sữa đi."

Trần Lâm Hổ được chăm sóc, lông đã được vuốt xuôi, vô cùng ngoan ngoãn, Trương Huấn nói gì cũng gật đầu.

Đợi Trương Huấn đóng cửa đi ra, Trần Lâm Hổ mới thả lỏng cơ thể nằm xuống ghế.

Khi cánh cửa phòng nhỏ vừa đóng lại, cảm giác an toàn đã rất đầy đủ. Nửa ngày qua của Trần Lâm Hổ thật sự khó khăn, nhưng so với việc Hồ Vĩ Minh và Phương Thanh gây sự, câu "Vậy cậu có phải không" của Trương Huấn lúc này lại chiếm cứ suy nghĩ của cậu nhiều hơn.

Trần Lâm Hổ nằm trên ghế nhắm mắt lại, lười trả lời tin nhắn trên điện thoại, cũng lười bôi cồn iốt, chỉ ước gì có thể mất liên lạc hoàn toàn với thế giới bên ngoài, chỉ còn lại một mình cậu.

—"Vậy cậu có phải không?"

Trần Lâm Hổ không biết. Cậu đã thử đặt mình vào vị trí người hỏi câu hỏi này, Chu Đại Đầu, Thượng Thanh Hoa, Cao Nhất Đẳng, thậm chí còn đặt mình vào vị trí bạn ngồi sau cậu hồi cấp ba, cậu đều cảm thấy mình có thể bình tĩnh nói không phải.

Nhưng khi Trương Huấn hỏi câu hỏi này, cậu lại không trả lời được.

Ngoài sự bối rối, còn có một chút run rẩy và hồi hộp khó nhận thấy.

Cảm giác đi trên dây cáp này khó mà diễn tả được, như thể chỉ cần Trương Huấn ở đầu dây cáp kia khẽ đụng một cái, cậu sẽ rơi xuống vực sâu mà bản thân cũng không biết là gì.

Cửa phòng nghỉ của nhân viên lại được mở ra, Trương Huấn bước vào. Trần Lâm Hổ không dám mở mắt, cậu cảm thấy câu hỏi mình vừa suy nghĩ một giây trước khiến cậu không dám ngẩng đầu đối mặt với Trương Huấn.

Có lẽ nghĩ rằng cậu đã ngủ, Trương Huấn nhẹ nhàng đóng cửa lại, đặt đồ uống mang vào lên chiếc ghế đẩu nhỏ dùng làm bàn bên cạnh.

Lại mở tủ quần áo, lấy ra thứ gì đó từ bên trong, Trần Lâm Hổ chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy một lớp nhung mềm phủ lên người. Là chăn ngủ trưa.

Động tác của Trương Huấn rất nhẹ nhàng, kéo chăn lên đến tận ngực cậu và đắp kỹ.

Trần Lâm Hổ chỉ cảm thấy như có gì đó ập xuống trái tim mình, theo nhịp đập dữ dội của tim, lại phải giả vờ như không biết không hay.

Cậu không dám mở mắt, cũng không muốn mở mắt. Bên tai lại vang lên tiếng sột soạt, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, hai vết thương trên má đã chạm phải thứ gì đó lạnh lẽo, mùi thuốc xộc vào mũi.

Que bông tẩm cồn iốt chạm vào má cậu, nhưng rất nhanh Trần Lâm Hổ không còn cảm nhận được cái lạnh đó nữa, bởi vì có hơi thở ấm áp phả qua làn da cậu.

Đó là hơi thở của Trương Huấn.

Nhận thức này khiến Trần Lâm Hổ nắm chặt một tay dưới chăn, cậu gần như muốn mở mắt ra, nhìn xem biểu cảm của Trương Huấn, thu vào ánh mắt anh.

Không thể nhìn thẳng vào mắt, mọi thứ đều phải dò đoán trong bóng tối của đôi mắt nhắm nghiền, khiến Trần Lâm Hổ cảm thấy thời gian bôi thuốc vừa dài vừa ngắn. Dài đến mức cậu gần như không thể tiếp tục nhắm mắt, ngắn đến mức cậu vẫn mong thời gian Trương Huấn ở gần cậu có thể kéo dài thêm chút nữa.

Mặc dù biết vết thương trên mặt Trần Lâm Hổ đã đóng vảy, nhưng Trương Huấn vẫn giúp cậu khử trùng.

Trần Lâm Hổ như một con cá thiu, chỉ cần xoay mặt một cái là đã ngủ thiếp đi, Trương Huấn cũng khá ngưỡng mộ.

Anh ném que bông đã dùng vào thùng rác, nhìn làn da trắng của Trần Lâm Hổ bị cồn iốt nhuốm một mảng vàng nhạt, rất có khí chất của một tên nổi loạn trong truyện tranh, đặc biệt là phần tóc mái của cậu.

Mái tóc đen nhánh phủ trên trán, đường viền tóc như bị chó gặm cũng giống tính cách của chủ nhân nó, nhấp nhô thất thường, chẳng ổn định chút nào.

Bàn tay Trương Huấn không tuân theo ý chí mà đưa lên, đầu ngón tay vươn về phía mái tóc rối bù.

Cảm giác chạm nhẹ không thuộc về thân nhiệt mình lướt qua làn da trên trán, như sấm sét giữa trời quang đột nhiên xé toạc một khe nứt kinh thiên trong đầu Trần Lâm Hổ, từ khe nứt đó run rẩy rơi xuống những giọt mưa thấm ướt tất cả, dày đặc tưới lên lý trí của cậu.

Trần Lâm Hổ mở mắt ra, ánh mắt chạm ngay tầm nhìn của Trương Huấn, bắt được dư vị cảm xúc lóe lên trong biểu cảm bất ngờ của đối phương.

Không ai nói gì.

Bàn tay Trương Huấn vẫn dừng lại trên trán cậu, hơi cúi người, ngây người nhìn cậu.

Bên ngoài vang lên tiếng nhạc nhẹ phát ra từ quán sách, mềm mại mơ hồ bao quanh căn phòng nhỏ này.

Hai người trong phòng lần đầu tiên nhìn thấy hình dáng rõ ràng của mình trong mắt người kia, như được khắc bằng sắt nung đỏ, nhìn lâu một chút đều cảm thấy chói mắt, nhưng không ai chịu dời ánh mắt đi trước.

Trong lòng Trần Lâm Hổ như có sấm xuân nổ vang, làm khàn đi giọng nói của cậu, phải một lúc sau mới mở miệng được.

Cậu hỏi khẽ: "Trương Huấn, anh thật sự coi tôi là em trai, nên mới đối xử tốt với tôi như vậy sao?"

Hồn phách Trương Huấn như mới trở về thân xác, đột nhiên rất muốn bỏ chạy.

Anh nặn ra một nụ cười trên mặt, nheo mắt lại, trưng ra vẻ mặt quen thuộc hàng ngày, cong ngón tay búng một cái lên trán Trần Lâm Hổ.

"Ngủ đi." Trương Huấn đứng thẳng dậy, chỉ vào chai sữa trên ghế đẩu nhỏ, mới kéo cửa phòng nghỉ của nhân viên đi ra ngoài, "Có chuyện gì thì gọi tôi. Tôi ở ngay ngoài kia."

Tiếng ồn ào bên ngoài phòng đột nhiên lớn hơn, tiếng còi xe đạp bên ngoài quán sách, tiếng hét của học sinh đi ngang qua, tiếng trò chuyện nhỏ nhẹ của khách hàng, giọng gọi món của Vũ Nguyệt, tất cả đều phá tan đoạn nhạc nhẹ phát đi phát lại kia thành từng mảnh vụn.

Như thể vừa rồi có một rào cản nào đó, mới khiến Trần Lâm Hổ cảm thấy thế giới lắng xuống, chỉ còn lại đoạn giai điệu kia.

Mà nhịp tim cậu cũng đang đánh nhịp cho nó.

Trần Lâm Hổ chậm rãi kéo chăn trưa lên che kín mặt mình, dưới tấm chăn không ai có thể nhìn thấy, dùng tay sờ lên trán mình, chạm vào cảm giác còn sót lại của Trương Huấn.

Đóng cửa bước ra khỏi phòng nghỉ nhân viên, Trương Huấn tự nhiên đi về phía quầy, đi một mạch đến máy đặt món, đứng nửa phút vẫn chưa hiểu lúc nãy mình đã bị ma ám.

Trong lồng ngực như có ngòi nổ được châm lửa, kêu xèo xèo di chuyển dần về phía vật thể dễ cháy nổ to lớn và không rõ ràng kia, anh vừa sợ hãi vừa cảm thấy khó có thể kiểm soát, mọi hành vi thoát ly lý trí đều như đang đẩy nhanh quá trình kích nổ.

Trương Huấn đấm mấy cái lên mặt quầy để xả bớt cảm xúc dâng trào này, dọa Vũ Nguyệt đang mang đồ ăn về không khỏi hoảng hốt.

"Đệt," Trương Huấn gục xuống quầy, vùi mặt vào cánh tay đan chéo, "Mình bị điên rồi à."

...