Buồng vệ sinh tầng một tòa nhà Nghệ thuật nồng nặc mùi thuốc khử trùng và nước thơm rẻ tiền. Chẳng ai biết lần cuối cùng nơi này được lau chùi là khi nào, nhưng những vết bẩn còn sót lại trên bệ xí đủ để xóa sạch khái niệm "nơi này được vệ sinh định kỳ" trong đầu bất kỳ ai.
Hồ Vĩ Minh vừa chửi vừa vùng vẫy, khuỷu tay gã đập vào bụng và ngực Trần Lâm Hổ mấy cú. Nhưng đang lúc nóng giận, Trần Lâm Hổ tạm thời không để ý đến cơn đau, vẫn tiếp tục túm chặt tóc Hồ Vĩ Minh, nhắm thẳng đầu gã vào bồn cầu.
"Mày dám động vào tao thử xem?" Hồ Vĩ Minh không ngẩng đầu lên được, đành gào lên với bồn cầu, "Đánh nhau trong trường, ngày mai mày sẽ bị kỷ luật, mày tin không?"
Trần Lâm Hổ tát vào đỉnh đầu Hồ Vĩ Minh: "Động vào mày thì sao?"
Hồ Vĩ Minh bị đánh tới chếnh choáng.
"Tao đánh mày hồi nào?" Trần Lâm Hổ lại nói, "Có thấy máu me gì đâu?"
Hồ Vĩ Minh bị hỏi đến cứng họng, thở hổn hển, lại bị mùi bồn cầu xộc thẳng vào mũi.
"Mày rốt cuộc muốn làm gì?" Hồ Vĩ Minh định quay đầu đi, nhưng bàn tay Trần Lâm Hổ lại như vặn ốc vít, xoay ngược gã trở về.
Trần Lâm Hổ nhẹ nhàng nói: "Mày biết tao muốn làm gì, mày cũng biết vì sao tao làm vậy."
"Tao biết cái đầu mày!" Hồ Vĩ Minh chửi, vung tay đánh vào chỗ gần nhất của Trần Lâm Hổ.
Trần Lâm Hổ bị đánh trúng bụng dưới, nhưng càng dùng sức hơn, mũi Hồ Vĩ Minh càng lúc càng gần bồn cầu, tiếng chửi biến điệu, thành tiếng kêu thét như lợn bị chọc tiết.
"Bây giờ mày đã biết chưa?" Trần Lâm Hổ hỏi, "Hay phải liếm một cái mới biết?"
"Tao không biết, mày có bệnh à!" Hồ Vĩ Minh vẫn chửi, vùng vẫy như con lừa sắp bị làm thịt, chân tay quẫy đạp điên cuồng.
Trần Lâm Hổ suýt bị gã vùng thoát, liền dùng đầu gối kẹp chặt chân Hồ Vĩ Minh, tay kia đè lên lưng gã, trực tiếp ghì gã thẳng xuống đất như con rùa bị úp ngược.
Mũi chạm vào mặt sứ ướt át của bồn cầu, Hồ Vĩ Minh nôn khan mấy cái, lực đè không thương tiếc trên lưng và mùi hôi thối ngày càng nồng nặc khiến gã chợt hiểu ra, với một tên điên như Trần Lâm Hổ thì không thể nói lý lẽ được, vô dụng thôi. Kẻ điên có nguyên tắc riêng của kẻ điên, đó là đánh, là bắt người khác phải cúi đầu khuất phục.
"Là tao!" Hồ Vĩ Minh vừa nôn vừa hét lên, ngay trước khi môi chạm vào bồn cầu, "Là tao báo cáo với ban tổ chức cuộc thi về mày, được chưa?"
Ánh mắt Trần Lâm Hổ có chút hoảng hốt, chỉ muốn nhét cả đầu Hồ Vĩ Minh vào cái lỗ đen tròn của bồn cầu.
"Tao chỉ... chỉ nói là thấy giống," Giọng Hồ Vĩ Minh nhỏ đi một nửa, cố gắng liếc nhìn Trần Lâm Hổ, "Tao đâu có nói mày đạo nhái, thấy giống thì nói thôi, có gì sai đâu, đâu tính là vu khống?"
Trần Lâm Hổ cười khẩy một tiếng.
Cậu thấy lời Hồ Vĩ Minh nói dường như cũng có lý.
Miệng mọc dưới mũi người ta, nói gì là tự do của họ. "Tao chỉ nói vậy thôi, có làm gì mày đâu. Tao xin lỗi được chưa, mày còn so đo nữa thì không hay rồi."
"Tao không đạo, cũng không tham khảo." Trần Lâm Hổ đè Hồ Vĩ Minh, giọng rất bình tĩnh.
"Vậy là tao nói sai rồi," Hồ Vĩ Minh hơi ngượng, nhưng rồi lại nói, "Nhưng đâu phải chỉ mình tao thấy thế! Tao hỏi Phương Thanh rồi, nó không khẳng định, nhưng cũng bảo hình như hơi giống. Nó nhìn mày vẽ suốt ngày, sao nó lại không biết chứ?"
Có lẽ để chứng minh mọi hành động của mình đều có lý do chính đáng, Hồ Vĩ Minh lại nói: "Nó bảo mày trước đây cũng thế."
"Nó nói tao trước đây cũng đạo nhái à?" Trần Lâm Hổ tức giận đến phát cười, "Tụi tao quen nhau còn chưa đầy nửa năm."
"Ừ, lúc đầu tao cũng không tin, thật đấy." Mũi Hồ Vĩ Minh vẫn chạm vào mặt sứ, cảm giác lạnh lẽo tanh tưởi kèm theo cơn đau nhói từ cột sống khiến đầu óc gã choáng váng, "Nhưng nó bảo là bạn cấp ba của mày nói với nó, một thằng ở khoa Công nghiệp gì đó, biết chuyện trước đây của mày."
Trần Lâm Hổ im lặng.
Vài giây sau, cậu ấn mạnh đầu Hồ Vĩ Minh vào bồn cầu.
Hồ Vĩ Minh hét toáng lên, nôn ra hai ngụm nước chua.
"Còn nói gì nữa?" Trần Lâm Hổ nghiến răng ken két.
"Không còn gì nữa, thật sự không còn gì nữa!" Hồ Vĩ Minh định lắc đầu, nhưng sợ mặt sẽ chạm vào nhiều thứ hơn, giọng đã có chút khóc lóc, "À đúng rồi, còn bảo là phải cẩn thận chút, ở ký túc xá nên mặc thêm vài lớp để che kín, kẻo bị lợi dụng gì đó... Nó cũng không nói rõ. Thật đấy, tao cũng chẳng nhớ rõ nữa, mày buông tay ra đi, tao sắp ói rồi."
Một cơn sóng buốt giá và giận dữ dâng trào, dội xuống Trần Lâm Hổ từ đầu đến chân.
Cậu nghiến răng, nghe thấy tiếng thở hổn hển của chính mình, mùi thuốc khử trùng xộc vào phổi như nguồn ô nhiễm, xóa đi lý trí từng lớp một, để lại sự bối rối và mông lung bốc khói, tràn ngập lồng ngực.
Tiếng Hồ Vĩ Minh vừa khóc vừa nôn khiến Trần Lâm Hổ bừng tỉnh, cậu buông tay đứng dậy, khí thế của Hồ Vĩ Minh đã hoàn toàn tiêu tan, lăn lộn bò dậy, bám vào bồn nước mà nôn ọe.
"Từ nay," Trần Lâm Hổ nói, "Chuyện của chúng ta coi như xong. Đừng gây sự với tao và đám 307 nữa, tao cũng coi như không quen biết mày, hiểu chưa?"
Hồ Vĩ Minh dùng tay áo lau mặt.
"Hiểu chưa?" Trần Lâm Hổ lạnh lùng nói.
Hồ Vĩ Minh bám vào bể nước, lần đầu tiên hiểu được câu "Kẻ cứng đầu sợ kẻ ngang ngược, kẻ ngang ngược sợ kẻ liều mạng." Vốn gã cũng chẳng phải người cứng cỏi gì, chỉ là sinh viên học văn hóa bằng ngòi bút, chút quyền lực nhỏ nhoi trong tay trước mặt kẻ liều mạng như Trần Lâm Hổ, chẳng đáng một xu.
"Biết rồi," Hồ Vĩ Minh nói khẽ, "Coi như xong."
Trần Lâm Hổ kéo cửa buồng vệ sinh bước ra, ở cửa có hai nam sinh năm hai vào cùng Hồ Vĩ Minh đang đứng.
Lúc nãy hai người còn tưởng bên trong đánh nhau tơi bời, cứ gõ cửa điên cuồng, đến khi nghe rõ cuộc đối thoại bên trong, tiếng gõ cửa mới ngừng lại.
Trần Lâm Hổ liếc nhìn hai người, gật đầu: "Đàn anh."
"Ừm," Hai người lúng túng cười gượng, một người hơi quen mặt với Trần Lâm Hổ, nói khô khan, "Về à?"
Hai người nhìn Hồ Vĩ Minh trong buồng vệ sinh, thấy gã không hề hấn gì, chỉ là toàn thân đẫm mồ hôi, rồi nghĩ đến câu "Tao đâu có nói mày đạo nhái, thấy giống thì nói thôi, có gì sai đâu, đâu tính là vu khống" vừa rồi, vẻ mặt có chút khó nói.
Trần Lâm Hổ đứng trước bồn rửa tay rửa lại tay: "Ừm, về."
"Vậy tụi anh cũng phải đi đây," Người quen mặt với Trần Lâm Hổ kéo người kia, "Cũng phải chuẩn bị cho cuộc thi, kiểm tra kỹ lại, tránh việc tham khảo quá đà của ai đó."
Mùa đông miền Bắc là cái lạnh khô hanh, thân cây xám trắng như những lưỡi dao nhọn cắm ngược xuống đất. Ánh nắng rực rỡ không chút hơi ấm xuyên qua ngọn cây, như ánh sáng phản chiếu từ lưỡi dao, chiếu lên người Trần Lâm Hổ đang bước ra khỏi tòa nhà Nghệ thuật.
Trong tay cậu xách một hộp bút chì than, bị ánh sáng chói chang rọi vào đến hoa mắt.
Đến khi chuông điện thoại reo lần thứ hai cậu mới hoàn hồn, nghe máy "Alo" một tiếng.
Giọng Trần Hưng Nghiệp vang lên đầu dây bên kia: "Dạo này nhiệt độ giảm mạnh, lúc đi mày có mang áo lông vũ không? Không thì mau đi mua đi."
Đã lâu lắm rồi Trần Lâm Hổ chưa nói chuyện tử tế với Trần Hưng Nghiệp, lần cuối cùng nói chuyện bình tĩnh, hình như là khi ông ly hôn với Lâm Hồng Ngọc, giải thích với Trần Lâm Hổ rằng hai người chia tay trong hòa bình, nhưng vẫn yêu thương người con trai này.
Nhưng lúc đó, Trần Lâm Hổ cảm thấy đó là nói nhảm. Khi ấy, tuổi dậy thì nổi loạn của cậu đã lặng lẽ đến, như bàn tay ma quỷ nắm giữ bộ não vốn chỉ thấy thế giới bằng hai màu đen trắng của cậu, ngoan cố cho rằng họ đều coi cậu như một đứa trẻ có thể dỗ dành qua loa.
Chứng kiến những cuộc cãi vã kịch liệt của bố mẹ, vì chuyện vặt vãnh mà có thể nâng lên thành vấn đề đúng sai của hôn nhân, Trần Lâm Hổ không tin vào thứ gọi là chia tay trong hòa bình.
Nhưng cậu quen không gây rắc rối cho ông bố hễ tức giận là huyết áp tăng vọt này, cũng không muốn gây phiền phức cho bà mẹ tối ngày bận rộn tất bật, nên đành im lặng chấp nhận lời giải thích của Trần Hưng Nghiệp.
Có lẽ do hối hận và một chút xót xa, Trần Hưng Nghiệp hiếm khi vỗ vai cậu, còn chạm nắm đấm với Trần Lâm Hổ như đối với bạn bè cậu vậy.
Hành động đã này mang lại hiệu quả an ủi kéo dài nhiều năm, mãi đến hai năm gần đây mới dần phai nhạt. Nhưng hôm nay, Trần Lâm Hổ rời khỏi nhà vệ sinh nồng nặc mùi thuốc khử trùng và nước tẩy, đứng dưới ánh nắng lạnh lẽo lại nhớ ra.
"Ba." Trần Lâm Hổ gọi vào điện thoại.
Cậu muốn kể hết những chuyện xui xẻo vừa rồi cho Trần Hưng Nghiệp nghe, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
Cũng không biết có nên kể chuyện bạn cấp 3 dặn bạn cùng phòng hiện tại của mình "ở ký túc xá nên mặc thêm vài lớp kẻo bị lợi dụng" cho ông biết hay không.
"Ừm." Trần Hưng Nghiệp cũng sững người, đợi hai giây không thấy tiếp lời, phía sau lại vang lên tiếng reo hò của Trần Đồng, ông đành nói tiếp, "Chuyện cuộc thi của mày hôm trước ba biết từ ông nội rồi. Ba thấy mày cũng đừng lãng phí thời gian vào mấy chuyện này nữa. Chuẩn bị nhiều vào, hỏi thầy cô xem, có thể thi cao học khác ngành không."
Lời của Trần Lâm Hổ như ngọn lửa vừa bùng lên đã bị một nắm đất dập tắt, chỉ còn sót lại làn khói mỏng.
Cậu tỉnh giấc từ cơn mơ về với thực tại, chỉ thấy trong thực tại khắp nơi như mặt gương, phản chiếu hình ảnh lố bịch của chính mình.
Cúp máy Trần Hưng Nghiệp, may là lần này ông không gọi video, nếu không thì để ông thấy vết xước trên mặt do Hồ Vĩ Minh gây ra thì lại nổi trận lôi đình.
Cậu đứng tại chỗ một lúc, như người mộng du gọi cho Lâm Hồng Ngọc, còn bật cả video.
Nhưng reo vài tiếng, bên kia đã cúp máy.
Lâm Hồng Ngọc nhắn lại một tin: Rảnh rỗi sẽ gọi lại, yêu con~
Còn kèm theo một emoji.
Trần Lâm Hổ gửi lại một câu "OK", nhét điện thoại vào túi, kéo khóa áo khoác, chậm rãi bước đi.
Giống như Trần Hưng Nghiệp không biết con trai mang theo quần áo gì, áo khoác trong tủ có cần mang không, có thực sự thích chuyên ngành đang học hay không, Lâm Hồng Ngọc cũng không biết khi nào mình mới có thể rảnh rỗi.
Trần Lâm Hổ đi dưới hàng cây trụi lá, ánh nắng bị ngọn cây cắt thành những mảnh vụn rải rác trên mặt đất.
...
Trương Huấn trở lại làm việc trong sự chào đón nồng nhiệt của Vũ Nguyệt và ông chủ. Mấy ngày anh vắng mặt, cháu trai ông chủ đã đánh vỡ bảy cái đĩa tám cái cốc, tính sai mấy khoản tiền, lúc đi còn tuyên bố đang yêu đương với một khách hàng.
Đến thì rầm rộ, đi thì ẵm được bạn gái, để lại cho ông chủ mớ mảnh vỡ trong thùng rác và cơn đau đầu bất chợt.
Vì vậy khi Trương Huấn trở lại làm việc, ông chủ gần như rưng rưng nước mắt, còn cho phép anh lúc vắng khách thì được nghỉ ngơi thêm.
Cơn sốt của Trương Huấn đã khỏi, chỉ là cổ họng hơi khó chịu, anh chào Vũ Nguyệt một tiếng, sau giờ cao điểm trưa sẽ ra ngoài mua ít thuốc.
Xách một chai sirô lê từ hiệu thuốc ra, Trương Huấn mới nhớ ra mình chưa ăn trưa, rẽ vào con phố ăn vặt gần trường định mua phần hủ tiếu xào.
Đang phân vân nên ăn quán nhiều dầu mỡ kia hay quán nhiều giá đỗ nọ, chợt thấy Phương Thanh và Đồng Phỉ từ một quán cá nướng bên cạnh đi ra.
Hai người có vẻ đang tranh cãi điều gì đó, Đồng Phỉ hơi nhíu mày, Phương Thanh sốt ruột liên tục cất lời.
Lần trước Trương Huấn đã nhận ra Phương Thanh có cảm tình với Đồng Phỉ, tưởng hai người có lẽ đã có tiến triển, không muốn quấy rầy. Anh ngậm điếu thuốc, lùi sang một bên để tránh chạm mặt phải chào hỏi.
Nào ngờ hai người đi đến gần rồi dừng lại, đứng dưới tàng cây vắng người. Đồng Phỉ ném cốc trà sữa đã uống hết vào thùng rác, quay đầu nói với Phương Thanh: "Tôi biết ý cậu là gì, nhưng tôi thật sự không có ý gì khác. Lần này ra ngoài cũng muốn nói rõ với cậu, để sau này chúng ta vẫn có thể tiếp tục chung đụng tốt đẹp."
Trương Huấn bật lửa, chưa kịp châm thuốc đã sặc một hơi, vội vàng quay sang bên cạnh ho khẽ.
Đừng nói là tiến triển, xem ra con đường phía trước của Phương Thanh đã bị chặt đứt hoàn toàn rồi.
"Tại sao?" Mặt Phương Thanh tái nhợt, "Em có chỗ nào không tốt, em có thể thay đổi."
Đồng Phỉ ôn tồn giải thích: "Không liên quan gì đến cậu cả. Chỉ đơn giản là không có cảm giác, cậu hiểu không? Có lẽ cậu không phải kiểu người tôi thích."
Đây quả là một vấn đề lớn. Phương Thanh mang vẻ mặt thất bại, nhưng vẫn ôm chút hy vọng cuối cùng hỏi dồn: "Vậy chị thích kiểu người nào?"
"Khó nói lắm." Đồng Phỉ cười cười, "Cậu đừng hỏi nữa."
Trương Huấn không nhịn được liếc nhìn Phương Thanh, thấy sắc mặt cậu ta từ xám xịt chuyển sang tuyệt vọng, cuối cùng lại bùng nổ thành một tia ghen tị và tủi nhục. Trương Huấn nhíu mày, anh không thích nhìn thấy loại biểu cảm này.
"Chị có cảm giác với kiểu nào? Kiểu như Thẩm Tân à?" Phương Thanh mở miệng, "Hay là kiểu như Trần Lâm Hổ?"
Đồng Phỉ sững người, hơi không vui: "Đừng lôi người khác vào. Tôi từ chối cậu liên quan gì đến người khác?"
"Thẩm Tân sắp tốt nghiệp rồi, lúc đó sẽ vào Nam phát triển," Phương Thanh không dừng lại, ngược lại như được tiêm thuốc kích thích, không biết lấy đâu ra can đảm, giọng càng lúc càng to, "Còn Trần Lâm Hổ? Chị không biết đâu, hồi cấp ba nó từng đánh nhau với người ta chỉ vì một thằng con trai. Mặt mũi bị đánh tới nát bét, chị tưởng nó bình thường à? Thằng đó là một—"
Chưa nói hết câu, vai đã bị ai đó vỗ nhẹ.
Trương Huấn tự nhiên khoác vai Phương Thanh, rút điếu thuốc vừa châm khỏi miệng, chào hỏi: "Tình cờ ghê, tôi đang định mua chút đồ cho nhóc Hổ, lại gặp được cậu."
Gương mặt Phương Thanh vốn ửng hồng vì kích động bỗng đông cứng lại, lồng ngực ưỡn lên cũng như bị Trương Huấn ép bẹp.
"Hai đứa nói chuyện xong chưa?" Trương Huấn không để ý ánh mắt bất mãn của cậu ta, nhìn sang Đồng Phỉ, "Tôi mượn người một lát nhé?"
Đồng Phỉ hay đến quán cà phê sách, cũng trò chuyện với Trương Huấn vài câu, vẻ giận dữ trên mặt dịu đi đôi chút, cười hòa nhã: "Nói xong rồi, hai người cứ nói chuyện đi."
Phương Thanh vội vàng muốn níu kéo, giơ tay định kéo tay áo Đồng Phỉ, bị cô khéo léo tránh đi.
"Những lời vừa rồi cứ dừng ở đây đi, sau này cũng đừng nhắc lại nữa," Đường nét vốn dịu dàng của Đồng Phỉ hiếm khi lộ vẻ lạnh nhạt, nói với Phương Thanh, "Chuyện nói xấu sau lưng người khác, tôi không làm đâu."
Nếu như sự từ chối trước đó là hàng rào ngăn cách giữa hai người, thì câu nói lạnh nhạt vừa rồi chính là búa tạ đập tan bức tường "lòng tự trọng" của Phương Thanh.
Cậu ta suýt hét toáng lên nửa câu dang dở khi nãy, như nỗ lực cuối cùng, nhưng Trương Huấn đột nhiên siết chặt cánh tay đang ôm vai cậu ta.
"Đi dạo chút nhé?" Trương Huấn cười nói.
Phương Thanh vùng vẫy định đẩy anh ra, nhưng lại bị Trương Huấn kéo ra khỏi phố ăn vặt, tức giận nói: "Anh thân với tôi lắm à? Buông ra! Không thấy tôi đang bận sao?"
"Thế à?" Trương Huấn nhìn về phía trước, từ tốn nói, "Vừa nãy cậu định nói gì nhỉ, để tôi gọi Hổ tới, cậu nói với cậu ta cũng được."
Trong đầu Phương Thanh chợt lóe lên gương mặt hung dữ của Trần Lâm Hổ khi túm cổ áo mình. Từ khi nghe tên Viên Dự ở khoa Công nghệ kể về chuyện Trần Lâm Hổ hồi cấp ba sẵn sàng đối mặt với nguy cơ bị đuổi học để đánh người ta gần chết, Phương Thanh vừa thầm chế giễu tên này là kẻ điên, vừa cảm thấy Trần Lâm Hổ ngày càng đáng sợ.
So với Trần Lâm Hổ, Trương Huấn quả thật có thể xem là hiền lành thân thiện biết bao.
"Anh bảo vệ nó thế à?" Phương Thanh cúi đầu nhìn gạch lát đường, miễn cưỡng để bị lôi đi, thấp giọng nói, "Hai người có quan hệ gì vậy?"
Trương Huấn thầm nghĩ, phải rồi, quan hệ gì mà mình lại tự chuốc lấy phiền phức thế này, cả phần hủ tiếu xào cũng quên lấy, tiền thì đã trả rồi.
Nhưng anh chỉ có thể giữ suy nghĩ đó trong lòng để từ từ ngẫm nghĩ, còn với Phương Thanh, anh chỉ mỉm cười nhẹ nhàng: "Hàng xóm, coi như em trai tôi đi."
"Ồ," Phương Thanh liếc nhìn anh từ khóe mắt, không thể nhìn ra manh mối gì từ khuôn mặt của người có thâm niên hơn mình nhiều này, cổ họng thắt lại, cất giọng như tẩm nọc độc, "Vậy anh có biết em trai anh có vẻ là một tên biến thái không?"
Trương Huấn nói: ""Có vẻ" à?"
Phương Thanh gật đầu: "Bạn học cấp ba của nó nói với tôi..."
Chưa nói hết câu, bàn tay Trương Huấn đang vòng qua vai bỗng vỗ nhẹ lên mặt Phương Thanh, cử chỉ đầy khinh miệt và coi thường khiến Phương Thanh sững sờ.
"Cậu là cái thá gì," Trương Huấn hơi nghiêng đầu, cười hỏi, "Mà dám lảm nhảm trước mặt tôi?"
Như có áp lực vô hình đè lên đầu, Phương Thanh nhất thời không thể trả lời, mặt đỏ bừng, co rút cổ như con ốc sên bị luộc chín, có vẻ muốn rút vào vỏ.
Nói chuyện đến gần quán cà phê sách, Trương Huấn còn định nói gì đó nữa, nhưng khóe mắt lại thoáng thấy có người ngồi trước cửa quán.
Anh theo phản xạ ngẩng đầu nhìn, Trần Lâm Hổ đang ngồi trên bậc thềm quán cà phê sách, đang chăm chú nhìn anh.
Ánh mắt đó khiến Trương Huấn không hiểu sao lại thấy tim mình thắt lại.
Trần Lâm Hổ không biết mình đã ngồi đây bao lâu, cây bút chì than trong tay cũng không biết từ lúc nào đã rơi xuống, khi nhận ra thì đã gãy mất một nửa.
Cậu trừng mắt nhìn Trương Huấn và Phương Thanh đang đi về phía này, trong đầu rối bời như tơ vò, sôi sục như nước luộc bánh bao.
Sao hai người họ lại đi cùng nhau? Phương Thanh đã đến tìm Trương Huấn ư?
Họ nói chuyện gì, nói những gì, có phải Phương Thanh đã kể hết cho Trương Huấn rồi hay không?
Kể rằng trước đây mọi người đồn là mình ra mặt bênh vực Trác Văn Tinh, nói Trác Văn Tinh thích con trai, nói hai đứa có quan hệ mờ ám, nên mình cũng không bình thường.
Nói rằng mình cũng thích con trai, nói chuyện này đồn ầm ĩ, dù không phải sự thật cũng thành sự thật. Nếu không thì tại sao mình lại vì một tên đồng tính mà đánh nhau đến mức suýt bị đuổi học.
Trương Huấn đã biết gì rồi? Sau khi biết thì anh ấy sẽ nghĩ sao? Anh ấy nhìn mình mà ngẩn người, chắc chắn là đã biết rồi.
Nếu anh ấy biết rồi, thì cũng giống như những người khác, sẽ không còn thoải mái khi ở cạnh mình nữa.
Anh ấy sẽ cảm thấy ghê tởm khi mình chạm vào anh ấy.
Sẽ lén lút dùng khăn giấy khử trùng lau tay. Chuyện này mình biết, hồi cấp ba đã có người từng làm vậy.
Trần Lâm Hổ đứng dậy, nhìn chằm chằm vào mặt Trương Huấn rồi bước tới, mở miệng: "Nó nói gì với anh?"
Hoàn toàn không nhìn Phương Thanh, Phương Thanh co rúm như chim cút, không dám lên tiếng.
"Mặt cậu sao vậy?" Trương Huấn nhìn thấy hai vết thương đỏ trên mặt Trần Lâm Hổ, đã kết vảy rồi, nhưng vẫn rất rõ ràng trên khuôn mặt cậu.
Nhìn xong vết thương, Trương Huấn nhìn vào mắt Trần Lâm Hổ, sững người.
Mắt Trần Lâm Hổ đỏ ngầu, thoạt nhìn tưởng là khóc, nhưng nhìn kỹ lại chẳng có chút nước mắt nào, chỉ đỏ thôi, như ngọn lửa cháy dưới đáy mắt, làn da trắng ngần như sắp không thể chứa nổi cảm xúc đang bùng cháy trong đồng tử.
"Sao lại thế này?" Trương Huấn cũng chẳng còn tâm trí để ý đến Phương Thanh nữa, giơ tay định chạm vào vết thương trên mặt Trần Lâm Hổ.
Trần Lâm Hổ nghiêng đầu né tránh, không trả lời, chỉ hỏi lại lần nữa: "Nó đã nói gì với anh?"
Cử chỉ tránh né quá rõ ràng và quyết liệt, Trương Huấn sững người vài giây: "Còn chưa nói được mấy câu, chẳng phải đã gặp cậu rồi sao."
Trần Lâm Hổ mím môi, cậu vừa không tin câu nói này, vừa cảm thấy mình bắt buộc phải tin.
"Mặt sao lại thế," Trương Huấn lại hỏi, cau mày, "Hai vết dài này."
Trần Lâm Hổ im lặng một lúc, rồi mở miệng, "Tôi gặp Hồ Vĩ Minh rồi."
Vẻ mặt Phương Thanh trở nên không tự nhiên.
Trần Lâm Hổ lại nói: "Bọn tôi đã lật sang trang mới rồi."
Nói xong câu này, vai Phương Thanh đột nhiên sụp xuống.
Lật sang trang mới có nghĩa là cả hai không còn so đo những mâu thuẫn cũ nữa, thậm chí bao gồm cả cuộc thi lần này, bao gồm cả tất cả những gì Hồ Vĩ Minh biết được từ Phương Thanh.
Tất cả những điều mà Phương Thanh tưởng rằng có thể khiến Trần Lâm Hổ cảm thấy nhục nhã, đã bị người này hung hãn và vô lý lật sang trang mới.
Điều đáng hổ thẹn nhất của một người, chính là khi họ tưởng đã tung ra đòn tấn công hiệu quả, mới phát hiện đối phương chỉ lật người gãi ngứa.
Phương Thanh chân mềm nhũn, lùi lại định bỏ đi.
Nhưng Trương Huấn lại nhìn ra điều gì đó bất thường từ trạng thái của Trần Lâm Hổ, anh không còn tâm trí để nói chuyện với Phương Thanh nữa, bảo Trần Lâm Hổ: "Đợi tôi một lát."
Rồi lại kéo Phương Thanh lại, ghé tai nói nhỏ vài câu.
Trần Lâm Hổ thấy sắc mặt Phương Thanh tái đi rõ rệt. Cậu ta không đáp lại gì, cúi đầu đi về hướng trường học.
Đợi đến khi cậu ta biến mất khỏi tầm nhìn, Trương Huấn mới dập tắt điếu thuốc: "Ăn cơm chưa? Tôi đói chết rồi, đi, cùng tôi tìm chỗ nào đó gần đây ăn đi."
Trần Lâm Hổ mím môi đứng im, khuôn mặt treo thương tích trông càng giống dân giang hồ, đứng yên tại chỗ không hé răng.
Dù bụng cậu đến giờ vẫn chưa có gì vào, nhưng kỳ lạ thay lại không thấy đói. Ngược lại, cảm giác như có chì lạnh ngắt chất đầy trong bụng, ngũ tạng lục phủ đều toát ra hơi lạnh, trong khi đầu óc nóng ran như bị thiêu đốt.
Chỉ còn một sợi dây mỏng manh nối với tâm hồn, đó là muốn biết Trương Huấn vừa nghe được những gì.
"Đi thôi, đứng đây làm tượng à?" Trương Huấn kéo cậu một cái, nhưng không lay chuyển được.
Trần Lâm Hổ hỏi lần thứ ba: "Vừa nãy nó đã nói gì với anh?"
Trên vỉa hè đã bắt đầu có người liếc nhìn, dáng vẻ và trạng thái của Trần Lâm Hổ còn thu hút sự chú ý hơn bình thường.
"Chúng ta đi tìm chỗ nào nói chuyện được không?" Trương Huấn định kéo cậu sang một bên.
Không ngờ Trần Lâm Hổ giật tay ra, khiến tay Trương Huấn trượt xuống khoảng không.
Trương Huấn cảm thấy trạng thái này giống như Trần Lâm Hổ đã mở ra lớp phòng thủ cuối cùng, đó là "Mẹ kiếp, đừng ai nghĩ đến chuyện chạm vào tôi". Bởi vì không chạm được thì sẽ không bị tổn thương.
Dù trong lòng biết đây là cơ chế bảo vệ bản thân của cậu, nhưng Trương Huấn vẫn không khỏi nổi cáu, nghĩ bụng: Đệt mợ cậu, giờ còn không cho chạm không cho sờ nữa à?
"Tôi không nói thì cậu định trở mặt với tôi à?" Trương Huấn bật cười giận dữ, "Được, vậy tôi đi ăn đây. Mặc xác cậu chết đói đi."
Anh cho tay vào túi, vòng qua Trần Lâm Hổ bước đi.
Đi được hai bước, anh quay đầu lại nhìn, Trần Lâm Hổ vẫn đứng nguyên chỗ cũ, chỉ là xoay người lại, ánh mắt vẫn dõi theo anh.
Trương Huấn chợt nhớ đến con mèo anh gặp trên đường hồi mười mấy tuổi, nó đi theo anh đến ngã tư, anh chạy nhanh qua vạch kẻ đường dành cho người đi bộ, quay đầu lại thì thấy con mèo cũng đứng ở bên kia đường nhìn anh như vậy.
Sau đó, Trương Huấn không bao giờ gặp lại con mèo đó nữa.
Trương Huấn dừng bước, trong lòng như bị Trần Lâm Hổ đáng ghét này cho thêm gia vị gì đó, ngũ vị tạp trần.
"Hạ hỏa chưa?" Trương Huấn hỏi, "Còn muốn tỏ thái độ với tôi nữa không?"
"Cậu ta đúng là định nói với tôi vài chuyện lung tung," Trương Huấn nói, "Nhưng tôi không cho cậu ta nói, nên thật sự chẳng nghe được gì nhiều."
Trần Lâm Hổ nhìn vào mắt Trương Huấn, thấy trong đó có chút bất lực, và an ủi.
"Tôi thật sự bó tay với cậu rồi," Trương Huấn nói, lại nắm lấy tay Trần Lâm Hổ, biết cậu trong tình trạng này cũng không ăn được gì, chỉ phí đồ ăn, nên kéo cậu về phía con đường nhỏ vắng người bên cạnh quán cà phê sách, "Chúng ta đứng đây, người ta còn tưởng là hai anh em đang tranh chấp di sản."
Lần này Trần Lâm Hổ không phản kháng, để Trương Huấn kéo vào con đường nhỏ.
Trong con hẻm, ánh sáng tối hơn ngoài đường chính nhiều, xung quanh bày biện vài món đồ linh tinh và rác rưởi, như thể tạo ra một thế giới nhỏ khác giữa con phố sáng sủa. Trần Lâm Hổ theo Trương Huấn chui vào, chỉ có hai người, cậu cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Vừa đứng vững, Trần Lâm Hổ liền hỏi: "Thật không?"
Trương Huấn phản ứng vài giây, hiểu rằng Trần Lâm Hổ đang hỏi liệu việc anh nói không nghe được gì nhiều có thật hay không. Anh cười, nhưng rồi lại thở dài.
Anh nhận ra đối với Trần Lâm Hổ, cảm giác an toàn và tin tưởng sẽ không bao giờ là đủ.
"Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với cậu," Trương Huấn hạ giọng, nhìn thẳng vào mắt Trần Lâm Hổ nói, "Nhưng tôi nói cho cậu biết, về mọi chuyện liên quan đến cậu, tôi chỉ nghe những gì từ chính miệng cậu nói ra, tin những lời cậu nói mà thôi. Trần Lâm Hổ à, về điểm này, tôi nói được làm được."
Sợi dây cuối cùng buộc vào tâm hồn Trần Lâm Hổ đứt lìa, linh hồn lập tức bay lên đỉnh đầu, tạo ra một cơn mưa rào lớn, dập tắt ngọn lửa giận dữ trong đầu cậu.
Ngày hôm nay của cậu thật sự rất tồi tệ, bản thân cũng không hiểu tại sao lại muốn đi về phía Trương Huấn, có lẽ trong tiềm thức, cậu cảm thấy Trương Huấn sẽ khiến trái tim đang lơ lửng của cậu hạ xuống mặt đất.
Trương Huấn không làm cậu thất vọng, ngay cả khi tính khí chó má của cậu lại nổi lên, anh cũng không.
Nhận ra hành động nóng nảy của mình vừa rồi, Trần Lâm Hổ từ giận dữ chuyển sang ngượng ngùng. Nghĩ kỹ lại thì Trương Huấn thật sự vô tội, không đánh cậu hai đấm đã là có lương tâm lắm rồi.
"Ừm." Trần Lâm Hổ cụp mắt xuống, vai cũng chùng xuống.
Trương Huấn lúc này mới hỏi tiếp: "Mặt cậu sao thế, đánh nhau với thằng Hồ gì đó à?"
"Ừm." Trần Lâm Hổ gật đầu.
"Ôi trời, bị chó cào có phải nên tiêm phòng uốn ván gì đó không?" Trương Huấn đưa tay nâng cằm Trần Lâm Hổ, xoay mặt cậu lại để xem cho rõ.
Lúc này Trần Lâm Hổ đâu còn chút tính khí nào, rất ngoan ngoãn cúi người xuống để Trương Huấn xem cho rõ. Da cậu vốn trắng, hai vết máu càng thêm chói mắt, vết thương còn hơi sưng ở mép.
"Không để lại sẹo chứ," Trương Huấn tặc lưỡi, cau mày thật chặt, "Đau không?"
Thực ra cũng không sao, chủ yếu là Hồ Vĩ Minh chắc đau hơn.
Nhưng Trương Huấn vừa hỏi vậy, không hiểu sao Trần Lâm Hổ lại thấy mình thật tủi thân.
Thật sự rất tủi thân.
Trần Lâm Hổ gật đầu, giọng rất nhỏ: "Đau."
Trương Huấn sững người, bàn tay đang giữ cằm Trần Lâm Hổ hơi lỏng ra, nhưng người thì lại càng ghé sát để xem kỹ vết thương, nhỏ nhẹ an ủi: "Không sao đâu, một lát mua ít thuốc sát trùng, cậu nói xem sao một thằng to xác như cậu lại để thằng nhóc gầy như que củi đó cào được thế này? Không được, cậu có chụp ảnh không, giữ lấy làm bằng chứng, sau này..."
Vì khoảng cách quá gần, cả hơi thở cũng có thể cảm nhận được.
Vết thương đã kết vảy bị hơi thở của Trương Huấn lướt qua, ngứa ran lên, cái ngứa đó len lỏi qua da thịt, chui thẳng vào mạch máu và nội tạng của Trần Lâm Hổ.
Đầu cậu cúi rũ, hạ thấp xuống, như thể mọi thứ trong đầu đều quá tải, cần ai đó giúp vơi bớt đi.
Trần Lâm Hổ tựa trán lên vai Trương Huấn, dồn trọng lượng cơ thể lên anh.
Trương Huấn im bặt, theo bản năng muốn đẩy Trần Lâm Hổ ra, nhưng cơ thể lại như bị đông cứng, không nhúc nhích.
"Tôi không cố ý nổi nóng với anh đâu." Giọng Trần Lâm Hổ vang lên bên tai, "Tôi cũng rất bực mình vì bản thân như vậy."
Tim Trương Huấn mềm nhũn, sau vài giây, anh đưa tay vỗ nhẹ lưng Trần Lâm Hổ: "Tôi có nói là tôi bực đâu."
Trong lòng nghĩ, thôi vậy, ngoài tôi ra cậu còn có thể nói với ai về chuyện này chứ.
Con hẻm nhỏ là góc khuất không ai để ý, Trần Lâm Hổ trút bỏ những lo lắng và bất an. Cậu chợt nhận ra, những cảm xúc như sóng thần kia đang rút đi, để lộ ra bản chất thật sự và gồ ghề bên trong, phơi trần con người thật của cậu ẩn sau cơn giận dữ.
Cậu muốn Trương Huấn hiểu tất cả về cậu, nhưng vẫn chỉ nghe lời cậu nói, tin tưởng cậu, gần gũi cậu.
Cậu muốn người này có thể mãi như vậy, ở bên cạnh cậu.
...
Tác giả có lời muốn nói:
Chú hổ to đang cọ cọ bạn đấy QWQ