Lúc này, Cố Miên đi theo phía sau Hạ Tuấn Khiêm, cách một khoảng cỡ một bước chân, không khí quanh quẩn giữa hai người vẫn luôn trầm mặc. Trong lòng Cố Miên có chút băn khoăn, cô biết rõ cái bệnh sạch sẽ của Hạ Tuấn Khiêm, cũng biết rõ chuyện một người thích sạch sẽ như anh mà buộc phải ở cùng một người xa lạ là một chuyện cực kỳ khó chịu và khổ sở.
"Hạ Tuấn Khiêm---" Bỗng nhiên cô gọi lớn anh một tiếng, đây hình như là lần đầu tiên cô dám gọi tên của đối phương như vậy, vừa dứt lời, Hạ Tuấn Khiêm đang đi phía trước bỗng dừng bước lại, trầm mặc mà quay đầu, đôi con ngươi của anh tối đen như mực nhìn cô, lại chẳng nói câu nào.
Cố Miên nói: "Tôi ở phòng khách là được rồi, anh dẫn tôi đến phòng anh lấy đồ đi.''
Hạ Tuấn Khiêm dừng một chút, lại quay người rời đi đồng thời để lại hai chữ, "Không cần."
Cố Miên trừng mắt nhìn, có chút mờ mịt nhìn theo bóng dáng anh, mãi đến khi anh đã đi thật xa mới mãnh liệt phục hồi lại tinh thần mà vội chạy đi theo anh.
Căn phòng của Hạ Tuấn Khiêm thật sự rất giống chủ nhân của nó, nói tóm lại chính là được bày trí và sắp xếp rất gọn gàng vô cùng sạch sẽ. Khiến người nhìn thêm một chút chính là cái giường lớn trong phòng, nệm giường và ga giường một màu trắng như tuyết, nếu có bất luận một vết bẩn nào nhìn qua liền sẽ thấy ngay, quả nhiên rất giống con người của anh, không chấp nhận được nửa điểm dơ bẩn!
Phòng còn có một cửa sổ sát đất, bên ngoài là một ban công rộng, không gian rất lớn, đặt một bộ bàn ghế tinh tế, ánh sáng ở đây rất tốt, cảnh sắc vô cùng tuyệt đẹp, liếc mắt nhìn ra xa là một vườn hoa hồng trải dài, thập phần xinh đẹp. Buổi chiều nếu ngồi nơi đó đọc sách uống trà tuyệt đối sẽ là một loại hưởng thụ vô cùng tốt.
Nhưng giờ khắc này, hai người trong phòng đều không có tâm tư để suy nghĩ cái này. Hạ Tuấn Khiêm đứng bên cửa sổ sát đất, tầm mắt dừng trên cái giường màu trắng đằng kia, hai chân mày anh bất giác nhíu lại, hiển nhiên là không biết nên an bài thế nào.
Đây là lần đầu tiên Cố Miên nhìn thấy Hạ Tuấn Khiêm bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, mặc dù có điểm không phúc hậu, nhưng lại ẩn ẩn có chút khó hiểu mà cảm thấy Hạ Tuấn Khiêm sẽ vì loại chuyện này mà buồn rầu, trong lòng ngược lại cảm thấy anh lại vô cùng đáng yêu.
Theo cô thấy thì vẻ mặt lạnh lùng dù có xảy ra chuyện gì cũng không đổi của Hạ Tuấn Khiêm trước kia kỳ thật lại có chút giống như người máy được lập trình, hoàn toàn chẳng giống một con người chân chính.
"Tôi có thể ngủ ở dưới thềm cũng được." Cố Miên nháy mắt mấy cái mở miệng đề nghị. Cô là kiểu người không thích bởi vì mình mà làm cho người khác cảm thấy khó xử, cho nên đây là phương pháp tốt nhất mà cô nghĩ tới, dù sao đang là mùa hè, hơn nữa từ bé cô đã chịu khổ quen rồi, nên có lẽ cũng không sao. Ai mà ngờ Hạ Tuấn Khiêm lại thản nhiên nhìn cô một cái, rồi vẫn là hai chữ, "Không cần."
Ách?
Cố Miên không rõ mà nhìn Hạ Tuấn Khiêm, "Anh không cần phải miễn cưỡng chính mình." Cô cho rằng anh đang ngại ngùng cho nên mới miễn cưỡng như vậy. "Hiện tại mùa hè rồi, ngủ dưới đất kỳ thật cũng không sao, mát mẻ lại thêm thoải mái."
Đáng tiếc là cô nói nhiều như vậy, Hạ Tuấn Khiêm lại trực tiếp xem nhẹ đi, chỉ nói: "Cô nghỉ ngơi đi." Dừng lại một chút lại nói thêm một câu, "Nhớ đi tắm trước."
Cố Miên yên lặng nhìn anh một hồi lâu, bỗng nhiên cất bước đi qua, trong cái nhìn chăm chú của Hạ Tuấn Khiêm trực tiếp vươn tay nắm lấy tay anh, mà một người trước giờ luôn không thích tiếp xúc người khác quá gần với mình như Hạ Tuấn Khiêm trong nháy mắt bị Cố Miên nắm tay, Hạ Tuấn Khiêm theo bản năng giật mình hất tay ra, trực tiếp lui ra sau cách xa Cố Miên cả một khoảng.
"Anh xem..." Cố Miên dùng loại ánh mắt "Quả nhiên như vậy" nhìn Hạ Tuấn Khiêm, lại giơ tay của chính mình lên, bình tĩnh nói: "Anh thích sạch sẽ nghiêm trọng như vậy, bị tôi nắm có chút xíu đã phản ứng quá lên, vậy thì làm sao mà ngủ chung với tôi được đây?"
Hạ Tuấn Khiêm lại nhíu mày, vẫn không nói lời nào.
Cố Miên cho rằng anh nhíu mày là do cô đã cố chạm vào tay anh nên mới khiến anh khó chịu. “Xin lỗi, tôi chỉ hy vọng anh không quá tự miễn cưỡng bản thân thôi.” Thật ra nói nhiều hơn không bằng để bản thân anh tự mình thể nghiệm một chút cảm giác đụng chung người khác là thế nào.
Hạ Tuấn Khiêm vẫn là không nói lời nào, con ngươi đen sâu chớp cũng không chớp mà nhìn Cố Miên, mà Cố Miên lại có chút không hiểu ý của anh, cũng không giống bộ dáng tức giận, nhưng sao lại luôn trầm mặc không nói lời nào, giằng co một hồi lâu, cũng chưa nghe Hạ Tuấn Khiêm mở miệng, Cố Miên bất đắc dĩ, đành nói: “Vậy tôi đi tắm trước.” Nói rồi lại nhìn Hạ Tuấn Khiêm, nhìn thấy anh chẳng có tí phản đối, mới thở phào rồi lấy quần áo từ trong túi hành lý của mình đi vào phòng tắm.
Lúc cầm quần áo đi vào phòng tắm rồi, Cố Miên vẫn không phát hiện từ một khắc kia khi cô xoay người bắt đầu, tầm mắt của Hạ Tuấn Khiêm vẫn luôn dừng trên người cô, mãi đến khi cô đi vào phòng tắm rồi anh mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, có chút khó hiểu mà nhìn nhìn bàn tay của chính mình vừa rồi bị Cố Miên nắm lấy kia.
Trên tay anh vẫn còn lưu lại cảm xúc ngón tay của đối phương, non mịn mềm mại, mang theo hơi hơi lạnh, trong nháy mắt khoảnh khắc bị nắm lấy tay đó, anh lại không hề có cảm giác chán ghét như trong dự đoán mà là chỉ có chút không kịp trở tay vì cô nắm tay anh quá nhanh.
Vừa nãy nhíu mày không phải là vì Cố Miên chạm vào anh mà là bởi vì sau khi cô chạm vào anh rồi, anh lại không thấy ghét, điểm này hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của anh! Rõ ràng có một vài thời điểm kể cả Hạ phu nhân mẹ anh đụng chạm, anh cũng sẽ cảm thấy khó mà có thể chịu đựng, vậy mà hiện tại anh thế mà lại chẳng có chút nào bài xích đụng chạm của Cố Miên!
Hiệu quả cách âm của phòng tắm quả thật rất tốt, cửa một khi đóng trừ bỏ tiếng nước chảy thật nhỏ, nếu không đặc biệt chú ý thì một chút thanh âm cũng không nghe được.
Hạ Tuấn Khiêm ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng tắm, đôi con ngươi thăm thẳm.
Anh vậy mà không có một chút chán ghét hay bài xích với Cố Miên…