Hôn Thê Thay Thế Của Hạ Tiên Sinh

Chương 36: 36: Ở Chung Một Phòng Là Bình Thường




Không khí có chút ngượng ngập, trong hoàn cảnh như thế này, Cố Miên thật sự không dám mở miệng mà hỏi, bởi vì không thoả đáng lắm, vậy nên cô lựa chọn im lặng không dám nói. Cô nhìn trộm Hạ Tuấn Khiêm, thấy anh bất giác mím chặt môi, mặt không đổi sắc nhìn Hạ phu nhân, thản nhiên nói: “Tiểu Miên là khách, hẳn nên là an trí cho cô ấy một phòng riêng.”

Nghe con trai nói vậy, Hạ phu nhân trừng mắt, oán trách mà nhìn Hạ Tuấn Khiêm một cái, nói: “Khách nào? Hạ Tuấn Khiêm, lời nói thất lễ như vậy là ai dạy cho con, hơn hai tháng nữa, Cố Miên chính là người nhà họ Hạ chúng ta, con thân là chồng sắp cưới của nó, loại thời điểm này chẳng lẽ không nên chiếu cố con bé một chút sao? Chiếu cố vợ của con thì xấu hổ hả?”

Cố Miên nhịn không được đành nói khẽ, “Phu nhân, con kỳ thật cũng không có sao, bây giờ đã tốt hơn rồi.”

Vậy cho nên xin hãy cho con ở phòng khách đi, Cố Miên cầu khẩn trong lòng, loại người có bệnh sạch sẽ như Hạ Tuấn Khiêm làm sao có thể ở chung với người lạ đây, anh ấy cự tuyệt uyển chuyển như vậy xem như là khách khí lắm rồi.

Hạ phu nhân kiên nhẫn chờ Cố Miên nói xong, mới cười tủm tỉm với con dâu: “Cố Miên, con ấy, đừng có ngàn ngàn vạn vạn cậy mạnh, Tuấn Khiêm nó là chồng con, chiếu cố cho con chính là chuyện nó nên làm, yên tâm, ta làm chủ cho con.”

Quản gia vừa hay đứng bên cạnh liền phối hợp lên tiếng, “Phu nhân, hành lý của Cố tiểu thư được dọn vào phòng cậu chủ cả rồi.”

Cố Miên “…”

Cô thật sự có một loại cảm giác là mình bị lừa gạt, nhanh như vậy mà hành lý của cô đã được mang vào phòng Hạ Tuấn Khiêm, điều này làm cho cô không thể không hoài nghi trước khi Hạ phu nhân mở miệng thì cái bác quản gia kia đã chỉ điểm người giúp việc mang hành lý vào từ bao giờ.

“Làm sao vậy?” Hạ lão gia tử biết rõ rồi còn vờ hỏi, ông cười nói với cháu trai, “Tuấn Khiêm, ta cảm thấy mẹ con nói rất đúng, bây giờ con và Cố Miên chính là quan hệ phu thê, vì vậy ở chung một phòng cũng không tính là kỳ lạ, con cảm thấy không phù hợp ở đâu?”

Hạ Tuấn Khiêm không nói lời nào, hai cánh môi mỏng hơi mím chặt, có vẻ như tâm tình của anh lúc này đặc biệt không mấy vui vẻ cho lắm.

Hạ lão gia tử coi như chẳng thấy vẻ mặt kia của cháu trai mình, hí mắt cười cười, quay đầu nói với quản gia, “Mọi việc đã sắp xếp ổn thoả chưa?”

“Thưa ngài, đã ổn thoả.” Quản gia hơi cúi đầu nói.



“Tốt!” Hạ lão gia tử vừa lòng gật đầu. Lúc này mới nói với Hạ Tuấn Khiêm. “Tuấn Khiêm, đừng có nói thêm gì nữa, Tiểu Miên nó ngồi xe mệt như vậy, con dẫn nó về phòng nghỉ ngơi trước đi.”

Hạ Tuấn Khiêm nhíu mày càng chặt, nhưng cuối cùng vẫn là không nói gì, con ngươi vẫn luôn lãnh đạm bình tĩnh liếc mắt nhìn Cố Miên một cái, thản nhiên nói: “Vậy đi thôi.”

Cố Miên yên lặng thở dài trong lòng, cùng Hạ lão gia tử và Hạ phu nhân chào hỏi rồi mới theo Hạ Tuấn Khiêm rời đi.

Lúc này Hạ lão gia tử mới vuốt vuốt cái cằm nhọn, cười tủm tỉm nhìn theo bóng dáng đôi nam nữ trẻ tuổi đi xa, khoé miệng ông nhếch lên cười càng cao, một dạng tâm tình cực kỳ tốt, sung sướng.

Chờ Hạ Tuấn Khiêm và Cố Miên đi xa rồi, quản gia một bên mới ở một bên cười nói: “Lão tiên sinh cùng phu nhân quả thật là dụng tâm rồi.”

Hạ lão tiên sinh nhìn quản gia một cái cười nói: “Đúng à, theo tính cách của thằng Khiêm, nếu như lão già ta không trợ giúp nó một tay, e là cả đời này một chút phăt triển cũng không có.”

“Ba nói đúng.” Hạ phu nhân tràn đầy đồng cảm, “Với cái bệnh sạch sẽ đến mức như vậy của con trai con, muốn chờ nó động thủ chủ động chẳng còn biết phải chờ đến năm tháng nào!”

Quản gia ha hả cười, “Không quản chuyện gì, cuối cùng cậu cả nhà chúng ta vẫn để cho Cố tiểu thư vào phòng của cậu ấy, đúng là thật bất ngờ.” Đối với Hạ Tuấn Khiêm mà ông nhìn từ bé đến giờ, ông cảm thấy hết sức kinh ngạc, phòng riêng của Hạ Tuấn Khiêm, trừ phi được anh đồng ý, bằng không đừng hòng một ai được phép bước chân vào, lúc này vậy mà cứ vậy thoả hiệp để Cố tiểu thư đi vào, đây thật sự có chút không giống tác phong nhất quán của cậu cả nhà ông trước giờ.

Hạ phu nhân lại cảm thấy bình thường, “Tiểu Miên vốn đã được Tuấn Khiêm xem như đồ của nó, thích hay không thì không biết, nhưng nếu nó đã nhìn trúng con bé, thì bằng mọi cách phải tiếp thu sự tồn tại của vợ nó chứ.”

“Haizz, cũng chẳng biết cái tính của thằng Khiêm nó di truyền từ ai nữa.” Hạ lão gia tử thở dài một hơi, nhưng nghĩ tới đứa cháu trai nhà ông rất ưu tú, liền không nhịn được mà tự hào, càng lẫn chút bất đắc dĩ.

Ông biết làm như vậy thật sự có chút ép buộc Hạ Tuấn Khiêm, nhưng bản thân ông không có cách nào khác, ông không muốn cháu trai duy nhất lại biến thành kẻ cô độc đến cuối đời.

Dù gì cũng ra tay rồi, lần này không thể để hư đường hư bột, ông không tin Cố Miên cô bé kia lại không làm siêu lòng được đích tôn bảo bối của ông.