Đến sáng hôm sau, khi Bạch Tố Hoan đang say giấc thì cảm nhận được như đang có ai đó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mình. Mở mắt ra Bạch Tố Hoan muốn đứng tim vì nhìn thấy trước mắt chính là Mạc Dụ Trạch.
Người đàn ông đang cúi đầu xuống rất sát mặt của cô, ngay giây phút đó Bạch Tố Hoan đã đưa tay lên đẩy mạnh anh ta ra xa, ngồi bật dậy cô nói:
“Anh muốn làm gì? Tại sao... tại sao anh lại ở trong phòng của tôi hả?”
Mạc Dụ Trạch đứng thẳng người, hai tay đút vào trong túi quần, từ trên cao nhìn về phía cô.
“Ngủ đến giờ vẫn chưa dậy nữa à? Hay tại vì đêm qua đi cùng với người đàn ông đó cho nên mới ngủ say giấc đến tận giờ này. Sao nào, cảm giác bên anh ta thế nào? Có vui không vợ tương lai?”
“Này, anh đang nói điên khùng cái gì vậy?”
Mạc Dụ Trạch bỏ tay ra khỏi túi quần, sau đó bước từng bước đi khắp căn phòng của Bạch Tố Hoan, nhìn một lượt anh ta nói:
“Sến súa, chẳng có cái gì đẹp mắt cả!”
“Khốn kiếp! Mạc Dụ Trạch, tôi nói anh nghe! Anh đừng tự tiện như thế, đây là phòng của tôi, dù gì tôi cũng là con gái, anh làm ơn ra ngoài giùm tôi đi!”
Người đàn ông nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm đến.
“Được thôi, cô nghĩ tôi muốn ở lại đây sao? Nhưng tôi lên đây để thông báo cho cô biết, bà nội của tôi đang chờ cô ở dưới nhà đấy, mau xuống dưới gặp bà tôi đi, không ai rảnh chờ cô đâu!”
Đang yên đang lành tự nhiên Mạc lão phu nhân muốn gặp mặt mình, trong lòng Bạch Tố Hoan căng thẳng vô cùng. Cô vội vàng ngồi vụng dậy, hối thúc người đàn ông ra khỏi phòng ngủ của mình, cô còn không quên căn dặn, nhờ vả Mạc Dụ Trạch thay cô nói lời xin lỗi với Mạc lão phu nhân.
Nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông khuất dạng sau cánh cửa, lúc bấy giờ Bạch Tố Hoan mới thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Tố Hoan vội vàng bước nhanh vào phòng tắm, nhìn bản thân mình trong gương, cô không biết sắp tới đây những chuyện gì sẽ đến với cô, sao trong lòng cứ thấy bất an đến lạ thường.
Cố gạt đi suy nghĩ mệt mỏi đó, Bạch Tố Hoan đánh răng rửa mặt thật sạch, sau đó bước ra bên ngoài tủ quần áo chọn một bộ váy thật xinh và thật lịch sự.
Khoảng hơn mười phút sau, Bạch Tố Hoan đi xuống dưới phòng khách. Vừa đặt chân xuống bậc thang cuối cùng của tầng một, Bạch Tố Hoan đã nhìn thấy ba mẹ Bạch đang ngồi ở phòng khách nói chuyện với Mạc lão phu nhân và người đàn ông.
Bạch Tố Hoan hít một hơn thật sau như đang xí xoá đi tâm trạng căng thẳng đang lộng hành trong người mình, sau đó từng bước đi đến trước mặt Bạch lão phu nhân, cô lễ phép cúi đầu chào bà.
“Buổi sáng tốt lành, Mạc lão phu nhân! Cháu xin lỗi vì đã để bà chờ lâu ạ!”
Nghe giọng nói nhỏ nhẹ của người thiếu nữ, Mạc lão phu nhân ngẩng đầu, đưa mắt liếc nhìn về phía vừa phát ra âm thanh, ngay lập tức đáy mắt hiện lên tia vui mừng.
“Là Tố Hoan sao? Mau lại đây nào, để ta được nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp của con!”
Bạch Tố Hoan cảm thấy khó xử vô cùng, sau cùng cũng không thể nào làm trái lệnh của người lớn, cô ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Mạc lão phu nhân.
“Quả là một mỹ nhân! Quá xuất sắc!”
“Dạ, con cảm ơn bà nhiều!”
“Nào, con mau xem mẫu váy cưới và trang sức đi! Ta đã nhờ bên studio gửi mẫu qua rồi đây này, con xem ưng mẫu nào, bao nhiêu cái, ta đều chiều theo ý của con hết!”
Bạch Tố Hoan rất có ấn tượng với Mạc lão phu nhân, cô cảm nhận được bà thương cô rất nhiều, khóe môi của cô liền nở ra một nụ cười tươi rói.
Lúc này Bạch phu nhân đưa tách trà đến cho cô, dường như cảm nhận được tình thế khó xử của cô con gái nhỏ, bà ngay lập tức lên tiếng, thay cô nói lời cảm ơn.
“Cảm ơn ý tốt của Mạc lão phu nhân! Con gái của tôi thật may mắn khi được làm con dâu của Mạc gia, gia đình tôi mang ơn bà nhiều lắm! Nhất định vợ chồng tôi không quên ơn này của bà và của Mạc thiếu!”
Mạc lão phu nhân mỉm cười, bà đáp lại: “Đừng suy nghĩ nhiều, hôn ước này được thực hiện lòng ta vui biết bao. Ta rất sợ Tố Hoan sẽ không chịu lấy thằng cháu mất nết nhà ta đấy chứ. Cái thằng bé này, nó lạnh lùng lắm nhưng đừng lo, ta nhất định dạy dỗ nó, ta sẽ không để cho cháu dâu ngoan ngoãn của ta phải chịu thiệt thòi đâu!”
Nhìn ra một mặt dịu dàng của Mạc lão phu nhân dành cho con gái của mình, Bạch Mộ Tấn cũng cảm thấy yên tâm hơn phần nào.
“Con gái được gả đi, tôi chỉ hy vọng con bé không làm phụ lòng tốt của gia đình bà!”
Mạc lão phu nhân gật đầu hài lòng. Bạch Tố Hoan sắp sửa trở thành Mạc thiếu phu nhân, trong lòng bà cũng cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Bởi vì bà đã mong chờ cái ngày này từ rất lâu rồi, cuối cùng thì lời hứa với ba của Mạc Dụ Trạch cũng được thực hiện.
Mạc lão phu nhân chăm chú nhìn Bạch Tố Hoan một hồi lâu, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía vẻ mặt bình thản của Mạc Dụ Trạch. Trong mắt của bà, họ giống như một đôi uyên ương, đẹp đôi vô cùng.
“Tiểu Trạch, con có muốn chọn mẫu cùng Tố Hoan không?”
Mạc Dụ Trạch đến giờ vẫn còn ngơ ngác chưa hoàn hồn được, trong đầu anh ta bây giờ chỉ hiện lên nụ cười khi nãy của cô, nụ cười đó thật đẹp, đã rất lâu rồi anh chưa được nhìn thấy nụ cười hồn nhiên đó.
Trong lòng người đàn ông vừa đau xót nhưng lại vừa nhớ nhung, chỉ muốn bước nhanh đến rồi ôm cô thật chặt vào trong lòng mà thôi. Nhưng lý trí không cho phép Mạc Dụ Trạch làm như vậy, anh ta nghĩ không thể bỏ qua cho cô dễ dàng đến thế. Hai năm trước người đàn ông đã trải qua đau đớn thế nào thì cô cũng phải cảm nhận được những gì mà anh đã từng trải qua.
Mạc lão phu nhân gọi tên của người đàn ông một hồi lâu nhưng mãi không thấy anh có động thái gì, bà vỗ nhẹ vào cánh vai của Mạc Dụ Trạch rồi hỏi.
“Này, Tiểu Trạch! Cháu làm sao thế?”
Mạc Dụ Trạch ngay lập tức giật mình, ấp úng trả lời lại: “Con không sao hết ạ, bà nội... bà nội cần gì sao?”
“Ta để ý nhé, con cứ nhìn chằm chằm vào Tố Hoan như thế, chắc muốn vợ lắm rồi có đúng không hả? Khi nãy còn đích thân lên phòng gọi con bé thức dậy. Từ khi Tố Hoan xuống đây, con như bị con bé hút hết hồn vía ấy, mê lắm rồi sao?”
“Không có, tại con đang nghĩ đến công việc ở tập đoàn thôi, mà bà nội gọi con có việc gì không vậy?”
Mạc lão phu nhân lắc đầu nói: “Ta định bảo con qua xem mẫu váy cưới cùng Tố Hoan, nhưng nếu con có việc bận thì hãy về tập đoàn trước đi, tại ta muốn đưa con bé đi mua sắm nữa!”
Bạch Tố Hoan nghe Mạc lão phu nhân nói như thế thì hớn hở nói vào vì ngay giây phút này cô chỉ muốn người đàn ông biến khỏi mắt của cô mà thôi.
Có anh ta xuất hiện ở đây Bạch Tố Hoan cảm thấy ngột ngạt và khó thở quá đi mất. Cô nhìn về hướng của người đàn ông, cố nặn nụ cười tươi trên khuôn miệng của mình, cô nói:
“Bà nói đúng đấy, nếu anh có việc bận thì hãy đi trước đi, có gì tôi sẽ đưa bà về tận nhà cho, anh không cần lo đâu!”
Mạc Dụ Trạch khoanh tay lại, anh nhìn thẳng vào mắt cô, nhướn mày hỏi:
“Xe của cô đang nằm ở đâu mà đòi đưa bà nội tôi về?”