Nói dứt câu, Bạch Tố Hoan bước nhanh ra bên ngoài, để lại ánh mắt khó chịu đăm đăm của hai người kia ở phía sau lưng.
Chẳng hiểu sao, tự nhiên lúc này trong lòng Bạch Tố Hoan trở nên chán nản, và rồi cô bắt đầu lo sợ cho tương lai sau này.
Bạch Tố Hoan không ngừng thở dài, cô biết số phận của mình về sau sẽ không được yên ổn với cô gái có tên là Liễu Y Sa kia.
Sau khi ngồi lại đúng vị trí của mình, Bạch Tố Hoan không nói bất cứ lời nào mà với tay cầm lấy ly rượu lên, uống một ngụm thật đầy rồi cười nhạt. Cô nghĩ như thế cũng tốt vì vốn dĩ hôn ước này là ngoài ý muốn và cũng là vì lợi ích của Bạch gia, cho dù anh ta có đào hoa thế nào đi chăng nữa, Bạch Tố Hoan cô đây cũng chẳng rảnh mà quan tâm đến.
Thấy cô cứ im lặng không nói lời nào, Mộ Sở nổi hứng tò mò. Anh ta ngồi sấn gần lại chỗ của Bạch Tố Hoan, ghé sát vào tai rồi hỏi.
“Hoan Hoan, em đang nghĩ gì vậy? Sao trông em cứ buồn buồn thế nào ấy, nói anh nghe đi được không?”
“Hừ, không có gì đâu! Anh đừng bận tâm đến em! Hôm nay uống cho thật say nhé anh, không say không được về nhé. Rót cho em một ly đầy nữa đi!”
Mặc dù có chút men say của rượu, Bạch Tố Hoan cố khôi phục nét mặt bình thản của mình, cô vừa rót rượu vừa mỉm cười với Mộ Sở.
Bạch Tố Hoan đương nhiên biết, ở đâu đó vẫn có một cặp mắt dữ dằn suốt từ đầu tới cuối luôn nhìn theo từng nhất cử nhất động của cô.
Con ngươi hằn lên từng vệt tia máu đỏ, từng ngón tay bấu vào chiếc ly thuỷ tinh ngày càng chặt, hận không thể trút giận giận, bóp nát nó thành trăm mảnh.
Liễu Y Sa ngồi kế bên người đàn ông nên cô ta biết, suốt từ lúc rời khỏi bàn đến khi trở lại, thái độ của anh thay đổi hoàn toàn. Ánh mắt luôn nhìn đăm chiêu, như băng keo dán chặt lên người cô gái phía đối diện vậy.
Trong lòng Liễu Y Sa dấy lên một cỗ bực tức, khó chịu vô cùng, cô ta ôm chặt lấy một cánh tay của người đàn ông, đồng thời đầu tựa vào bả vai của anh, cuống họng thoát ra giọng diệu nũng nịu, đầy sến súa.
“Anh Dụ Trạch, anh đang nhìn gì thế? Có phải anh bị u mê với nhan sắc của cô ta rồi đúng không? Anh hết thương em rồi sao?”
Ngoái đầu lại nhìn người phụ nữ điệu đà đó, Mạc Dụ Trách nhếch môi cười, mở miệng an ủi cô ta.
“Em là nhất rồi, không ai có thể hơn em được hết!”
“Ứ hừ, anh nói thật sao? Em thương anh nhất đấy!”
Hơn một tiếng đồng hồ sau, Bạch Tố Hoan đã uống đến say mèm, chân bước loạng choạng, đi được tầm vài bước là đã xém ngã tận mấy lần.
Mộ Sở thấy bộ dạng say xỉn của cô, anh ta ngay lập tức vươn tay ra đỡ lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, sau đó dìu cô xuống tầm hầm gửi xe.
Người đàn ông đâu biết Bạch Tố Hoan bắt taxi đi đến, trong đầu chỉ nghĩ tới, cô hiện tại đang say rượu không thể nào lái xe được. Chính vì thế Mộ Sở dự định để cô ngồi lên ghế lái phụ của xe mình, đích thân anh sẽ đưa cô nàng sâu rượu này về đến tận nhà.
Vào lúc Mộ Sở cúi người xuống để đặt cô vào trong xe, bỗng nhiên có một bàn tay lạ xuất hiện, hướng về bả vai của Mộ Sở mà giữ chặt lại. Đồng thời tay còn lại của hắn ta đưa ta, bắt lấy một bên tay của Bạch Tố Hoan, dùng một lực vừa đủ kéo cô ra khỏi vòng tay của Mộ Sở.
Kẻ tám lạng người nửa cân, không ai chịu thua ai. Hai cổ tay của Bạch Tố Hoan đều bị hai người đàn ông siết chặt, nhất là bên tay phải của cô. Bàn tay của Mạc Dụ Trạch như đang bấu chặt vào da thịt của cô vậy, khiến cô cảm thấy rất đau.
Trong cơn say, Bạch Tố Hoan ngước mặt lên nhìn xem chủ nhân của bàn tay đó là ai thì thấy trước mắt cô lại là cái tên đáng ghét nào đó, ấn đường nhíu sâu lại, cô khó chịu nói:
“Mạc Dụ Trạch! Anh rốt cuộc muốn gì ở tôi đây? Giữa thanh thiên bạch nhật, anh muốn bắt cóc con gái nhà người ta sao? Còn không mau buông tay tôi ra! Anh đang làm tôi đau đó!”
Dù trong lòng ghen tuông là thế, nhưng Mạc Dụ Trạch không hiểu lộ ra ngoài mặt. Lợi dụng Mộ Sở không chú ý đến, anh ngay lập tức kéo thật mạnh ôm Bạch Tố Hoan vào trong lòng.
Một tay ôm eo cô, tay còn lại đưa lên xoa xoa đầu cô, hệt như đang dụ dỗ một đứa con nít.
“Ngoan nào, bà xã! Đừng quậy nữa, người ta đang nhìn kìa!”
Cô đâu phải một người mê trai đẹp, dễ dàng nghe theo lời đường mật đâu chứ. Bạch Tố Hoan giẫy giụa trong vòng tay chặt chẽ hệt như kìm ngoạm kia, giọng nói đanh chua.
“Hứ! Anh ăn nói kiểu gì vậy? Sến quá, tôi nghe không lọt tai một chút nào! Anh là bà xã của anh chứ? Anh đi mà tìm đến người phụ nữ ăn mặc thiếu vải kia, kêu cô ta làm bà xã của anh đi!”
Lời nói vừa dứt, Bạch Tố Hoàn cảm nhận được lực siết ở cổ tay cô càng thêm mạnh. Cô giận dữ cố gắng giật tay, bực dọc nói:
“Đau, đau quá, buông tôi ra... tôi đau...”
Mạc Dụ Trạch nheo mắt lại, mặc kệ sự phản kháng của cô gái, anh càng siết cổ tay cô chặt lại, giọng nói trầm thấp thoát ra khỏi cuống họng, cực kỳ hung tàn.
“Em và tôi sắp sửa kết hôn rồi! Tôi dù gì cũng là vị hôn phu của em, tôi có quyền cấm cản em mọi thứ! Bạch Tố Hoan, em mau theo tôi về nhà, nếu không ba mẹ sẽ lo lắng cho em đấy!”
Mộ Sở không thể nào tin vào mắt mình, anh ta không ngờ được chuyện cô lấy chồng là sự thật. Mộ Sở tiến lên phía trước, kéo Bạch Tố Hoan ra khỏi bàn tay cứng rắn hệt như chiếc kìm ngoạm chặt lấy đồ của Mạc Dụ Trạch. Anh ra cũng chẳng hề nao núng trước con ngươi sắc bén đầy nguy hiểm của đối phương, mạnh mẽ đầy quyết đoán.
“Anh cứ yên tâm đi, chú Bạch sẽ không lo lắng khi biết Hoan Hoan đi cùng anh em nhà tôi đâu! Chúng tôi có hẹn với nhau thì ngay bây giờ cũng sẽ về cùng nhau, phiền anh đừng làm đau Hoan Hoan nữa!”
Bạc Giản cũng đã say mèm nhưng khi nghe Mộ Sở nói như thế thì cô nàng cũng nói xen vào:
“Đúng đúng, anh hai nói đúng đấy! Anh gì ơi... phiền anh tránh qua một bên đi! Chúng tôi còn phải về nữa! Mất thời gian quá đi... Ôi... nãy giờ anh không cản đường là chúng tôi về đến gần nhà rồi đấy, phiền chết đi được. Anh hai, mau đưa Tố Hoan lên xe đi, về nhanh thôi em buồn ngủ lắm rồi!”
Sau cú siết tay đó Bạch Tố Hoan đã tính táo hơn được phần nào, cô không để mất thời gian nữa nên đã tự bước lên xe của Mộ Sở.
Cả hai anh em nhà Bạc Giản cũng leo lên xe rồi rời đi. Mạc Dụ Trạch nhìn theo chiếc xe không rời mắt, khóe môi anh nhếch lên tự giễu trong lòng.
Chuyện lần này nhất định anh ta sẽ không bao giờ bỏ qua cho cô!
Mạc Dụ Trạch thở dài, anh quay lưng bước đi đến chiếc siêu xe của mình, chiếc xe cũng bắt đầu lăn bánh ra khỏi hầm.