Bạch Tố Hoan cứng họng, mở miệng không biết phải giải thích làm sao cho đối phương hiểu được tình cảnh cho mình.
Nói cô bị kẹt xe, liệu rằng anh ta có tin hay không?
Dẫu biết rằng để người ta chờ đợi mình hơn một tiếng năm mươi lăm phút, cô có chút áy náy trong lòng, nhưng bên cạnh đó Bạch Tố Hoan thật sự cảm thấy không cam lòng.
Dù gì cô bị ép đi xem mắt, cho nên mới dứt khoát thay đổi lịch trình mà mình đã lên kế hoạch từ trước, nhưng xui xẻo thay, ông trời lại cho cô gặp tam tai, đã thế lại còn chạm mặt con cá đông lạnh ngàn năm không tan được này.
Bề ngoài toát ra khí thế của một vị tổng tài lãnh khốc vô tình, lạnh lùng và quyết đoán. Nếu như ông trời đã định đoạt, ép buộc cô phải cưa đổ vị hôn phu mặt than này, e rằng Bạch Tố Hoan cô đây dùng cả thanh xuân của đời người con gái chỉ để giã đông con cá đông lạnh này.
Sức lức bao nhiêu cho đủ?
Càng ngẫm nghĩ, Bạch Tố Hoan càng ấm ức vô cùng.
Đang tuổi ăn tuổi lớn, vẫn chưa làm việc gì bổ ích cho bản thân mình, đã bị ba mẹ bắt đi lấy chồng.
Đối diện với khuôn mặt không một chút cảm xúc của người đàn ông, Bạch Tố Hoan bỗng nhiên bị đẩy vào tình thế bí bách. Cô căng thẳng tột cùng, năm đầu ngón tay đan lại với nhau. Bầu không khí bỗng chốc rơi vào thế quỷ dị, khiến cho thần kinh của Bạch Tố Hoan căng như dây đàn, vầng trán lấm tấm mồ hôi.
Đúng lúc này menu được đưa tới, Bạch Tố Hoan giật mình tim muốn nhảy dựng ra bên ngoài, đôi mắt bồ câu ướt át, liếc nhìn nhân viên phục vụ.
“Chào chị, không biết mình muốn dùng đồ uống gì ạ?”
Bạch Tố Hoan thở phào nhẹ nhõm, cô liếc nhìn qua một lượt thức uống trong menu, quay sang mỉm cười với nhân viên phục vụ, sau đó đáp lại.
“Cho mình order một ly Capuchino!”
Nhân viên phục vụ rời đi sau mấy giây, Bạch Tố Hoan dè dặt, lén lút đưa mắt nhìn sắc mặt của người đàn ông.
Lúc này anh ta không còn nhìn đăm đăm như muốn ăn tươi nuốt sống cô như ban nãy, mà thay vào đó ánh mắt của người đàn ông dán chặt vào màn hình Ipad.
Bạch Tố Hoan trề môi, trong lòng thầm nghĩ, dù sao lần đầu gặp mặt, anh ta cũng nên biết điều tạm gác công việc sang một bên để cùng cô trao đổi về chuyện đại sự giữa hai bên gia đình
Để người đàn ông chờ đợi suốt gần hai tiếng đồng hồ, Bạch Tố Hoan cũng cảm thấy áy náy lắm chứ, muốn định nghĩ cách chuộc lỗi của mình nhưng anh ta quá hờ hững, dường như từ đầu đinh cuối chỉ coi cô là không khí.
Bên cạnh Ipad là một ly nâu đá đã uống cạn, nhân viên phục vụ bê một ly khác đến, dọn đi ly cũ.
Bất giác, Bạch Tố Hoan lại cắn môi dưới, dấu hiệu cho biết hiện tại cô đang rơi vào thế khó xử.
Đến cuối cùng, Bạch Tố Hoan vẫn là người đầu tiên phá tan bầu không khí quỷ dị này. Cô khẽ hắng giọng, cố nặn nụ cười tươi rói trên đôi môi, sau đó lên tiếng.
“Xin lỗi, đáng lẽ tôi nên thông báo trước với anh rằng tôi có việc cần xử lý gấp cho nên sẽ đến muộn. Nhưng chợt nhận ra tôi không có số của anh!”
Chỉ có trời mới biết cô hiện tại đang nói dối, nếu như cô lấy lý do trên đoạn đường đến đây gặp vụ tai nạn xe hơi nên mới bị kẹt xe, có lẽ đối phương sẽ nhìn cô bằng nửa con mắt mất.
Bạch Tố Hoan cứ tưởng người đàn ông sẽ im lặng, không thèm đoái hoài đến lời nói dối của cô. Nào ngờ cô vừa dứt lời, người đàn ông ngẩng mặt lên nhìn cô.
Sống lưng của Bạch Tố Hoan đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, da thịt sởn một lớp gai óc.
Ánh mắt của người đàn ông hờ hững, sâu thẳm như muốn nhấn chìm người đối diện, khiến cho Bạch Tố Hoan càng thêm căng thẳng hơn.
Khoé môi cô giật nhẹ vài cái, giọng nói đôi phần lắp bắp.
“Mạc tiên sinh, anh có thể nào đừng nhìn tôi bằng ánh mắt dữ dằn như vậy có được không?”
Nếu như nửa đời sau này phải đối diện với cặp mắt dữ dằn đó, e rằng tuổi thọ của Bạch Tố Hoan xuống dốc chóng vánh.
Bạc môi của người đàn ông cong lên, nở một nụ cười đầy giễu cợt. Anh nhìn thẳng vào ánh mắt của Bạch Tố Hoan, đồng thời tay kia vươn ra với lấy ly cà phê, đưa lên miệng nhấp một ngụm.
Cả quá trình ngắn ngủi như vậy hệt như Bạch Tố Hoan bị cặp mắt dữ dằn đó tra tấn, lòng bàn tay vì siết chặt quá lâu mà đổ mồ hôi.
Người đàn ông đặt ly cà phê xuống bên cạnh, giờ phút này anh mới mở miệng nói một câu kiệm lời.
“Mục đích của cô là gì?”
Bạch Tố Hoan ngơ ngác, không hiểu ý của vị Mạc tiên sinh đang đề cập đến. Cô hơi nghiêng đầu, mạo muội hỏi vặn lại.
“Mạc tiên sinh, không ấy anh vào thẳng vấn đề đi! Tôi thật sự không hiểu anh đang nói về điều gì!”
Người đàn ông cũng không vòng vo, thoả mãn yêu cầu của cô, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.
“Thật nực cười! Cô còn giả bộ sao? Vậy thì tôi nói thẳng luôn!”
“Bạch tiểu thư, tôi đang thắc mắc một chuyện. Không hiểu vì lý do gì mà cô lại quay về đây. Lẽ nào, một vị tiểu thư lá ngọc cành vàng nhà Bạch gia vẫn còn có ý định muốn làm vợ của tôi, trở thành Mạc thiếu phu nhân sao?”
Vừa nói, người đàn ông họ Mạc vừa cong môi cười châm biếm: “Nếu như tôi nhớ không nhầm, hình như có ai đó từng nói rằng không cần một người đàn ông không có gia thế, địa vị quan trọng trong xã hội.”
Mạc tiên sinh nói lưng chừng lại dừng lại, nhấp một ngụm cà phê làm ẩm cuống họng, tiếp tục nói tiếp điều đang dang dở.
“Hay bây giờ thời thế thay đổi, cô biết gia thế thật sự của tôi cho nên muốn thay đổi ý định, dùng mọi thủ đoạn để có được danh xưng Mạc thiếu phu nhân?”