“A a a! Chết tiệt! Tố Hoan, cậu chán sống rồi sao? Dám cho bà đây leo cây hả?”
Cuộc gọi vừa được kết nối, Bạch Tố Hoan có thói quen bật loa ngoài hơi áp sát vào tai. Nào ngờ phía bên kia đầu dây truyền đến âm lượng quá lớn, Bạch Tố Hoan cứ ngỡ màng nhĩ của mình bị thứ gì đó đâm thủng, đau rát đến khó chịu.
Động tác trang điểm của cô dừng lại, tay kia đưa điện thoại ra xa, mặt nhăn mày nhó tỏ vẻ khó chịu sau cú hét chói tai đó.
“Bạc Giản, làm ơn vặn nhỏ cái volume của cậu hộ cái! Mình sắp sửa trở thành tên điếc sau cú hét của cậu đó!”
Bạch Tố Hoan để điện thoại lên mặt bàn, ánh mắt nhìn thẳng vào chiếc gương, trên đó phản chiếu khuôn mặt trắng hồng của người thiếu nữ đang độ tuổi đôi mươi, xinh đẹp tựa như tiên giáng trần. Mắt phượng mày ngài, sống mũi cao dài, điểm xuyết thêm đôi môi trán tim căng mọng. Mỗi khi người con gái mỉm cười, tựa hồ như một chất gây mê khiến cho bao chàng trai say đắm, đổ gục trước nhan sắc tuyệt đẹp ấy.
Tuy có nét đẹp tự nhiên là thế, nhưng mỗi lần có việc cần phải ra ngoài, y như rằng Bạch Tố Hoan phải mất một tiếng đồng hồ để tân trang lại khuôn mặt của mình, làm sao cho ra được vẻ đẹp sắc sảo mặn mà của một người phụ nữ bước sang tuổi trưởng thành.
Bạch Tố Hoan tỉ mỉ dặm lớp phấn nền, bên tai truyền đến những lời nói càm ràm, bực dọc của cô bạn thân.
“Cậu mà nói thêm một câu nào nữa bà đây sẽ cho loa mic của cậu hỏng luôn!”
Nhận ra đối phương đang nổi cơn phẫn nộ, Bạch Tố Hoan cứ ngỡ vì bản thân mình đột ngột thay đổi kế hoạch hẹn mặt nên mới chọc cô bạn thân tức điên lên. Cô không muốn rước hoạ vào thân, dùng giọng nói nhỏ nhẹ, hối lỗi với đầu dây bên kia.
“Thôi nào, bồ cho mình xin lỗi nha! Mình không có ý định cho bồ leo cây đâu! Mình cũng có nỗi khổ riêng của một người con gái lớn trong gia đình mà, cho nên bồ đừng tức giận, cũng đừng để bụng những điều vụn vặt này làm gì!”
Bạc Giản ở đầu dây bên kia hậm hực ngối xuống ghế sofa, hai chân vắt chéo lại với nhau, một tay cầm chắc điện thoại, tay còn vươn ra với lấy ly sữa bò, đưa lên miệng uống một ngụm lớn.
“Dẫu biết là cậu phải đi xem mắt, nhưng đâu phải ngay lúc dầu sôi lửa bỏng này chứ! A a a! Tức quá! Mình sắp hoá điên rồi!”
Cô nàng nghiến răng nghiến lại, tay siết chặt lấy ly thuỷ tinh, dường như thiếu kiềm chế muốn bóp vụn chiếc ly xấu số này.
Bạch Tố Hoan thở dài, hạ bút kẻ mắt xuống, đưa mắt nhìn khuôn mặt tức giận của cô bạn thân trong màn hình. Trông cô nàng lúc này chẳng khác nào một con cá nóc, phồng mồm trợn má tỏ ra vẻ giận dữ với kẻ đang chọc tức mình.
“Kẻ nào dám đắc tội với tiểu thư lá ngọc cành vàng của tôi vậy? Lá gan cũng lớn thật đó, không biết trời cao đất dày là gì sao?”
“Tố Hoan, mình phải kéo đồng bọn đi đánh hội đồng tên tra nam tiện nữ kia!”
Bạc Giản không kiềm chế được cảm xúc trong người mình, hai tay đập mạnh xuống bàn, hét vào màn hình điện thoại.
Bạch Tố Hoan vẫn giữ vững phong thái ung dung, chọn cho mình một màu son đỏ đất tô lên đôi môi, sau đó mới lên tiếng.
“Lại thêm một kẻ bị tiền che mờ con mắt!”
“Mẹ kiếp! Hắn ta dám cắm sừng mình! Đến giờ mình mới biết tên trơ trẽn đó có sở thích lái phi công!”
Bạch Tố Hoan thoáng ngạc nhiên, cô hơi nghiêng đầu, nói: “Lái phi công? Gu của tên này mặn thật ấy!”
“Hôm nay mình không dạy đôi cẩu nam nữ kia một trận, mình không phải là người!”
“Cậu định dùng tới vũ lực để giải quyết vấn đề sao?”
Bạc Giản ngay lập tức gật đầu, đáp lại: “Tất nhiên rồi!”
Bạch Tố Hoan nghe xong ngay lập tức nhún vai, tỏ vẻ không tán thành với hành động này.
Nhìn thấy phản ứng của đối phương, Bạc Giản cau mày, ánh mắt tối sầm lại.
“Phản ứng gì đây? Ý cậu không tán thành việc mình sắp làm sao?”
Bạch Tố Hoan gật đầu như gà mổ thóc, ngay lập tức đáp lại: “Cậu chưa từng nghe qua một câu triết lý sao?”
Bạc Giản đần mặt ra, khó hiểu hỏi lại: “Câu gì?”
Cô nhoẻn miệng cười, nói: “Phụ nữ hiện đại, họ đánh son chứ không phải đánh ghen!”
Bạc Giản cứng họng, phải mất một lúc lâu mới nói thành tiếng.
“Đánh ghen làm sao cho văn minh đây?”
Khoé môi của người con gái khẽ nhếch lên, ý vị sâu xa, tiến sát vào màn hình điện thoại nói nhỏ.
“Chẳng phải cậu học Taekwondo sao?”
“Phải, có gì liên quan sao?”
“Dân chơi võ nói một câu gì đó khiến đối thủ phải khiếp sợ đi!”
Dường như được khai sáng, bộ não của Bạc Giản bắt đầu nảy số. Đôi mắt của cô nàng sáng rực, trong đầu hệt như có một kế sách nào đó, miệng tủm tỉm cười, sau cùng ngửa mặt cười lớn.
“Ý kiến không tồi! Cảm ơn con nhóc tì đã thông não cho lão nương!”
Nói xong, Bạc Giản ngay lập tức ngắt điện thoại, không thèm chào hỏi cô bạn lấy một câu.
Bạch Tố Hoan lúc này nhìn vào màn hình điện thoại, hai mắt của cô trừng lớn. Nhận ra mình đã trễ hẹn, cô ngay lập tức đến tủ quần áo, chọn đại một chiếc váy mặc trên người, tiện tay với lấy túi xách trên bàn trang điểm, ba chân bốn cẳng chạy xuống dưới nhà.
Tay chân luống cuống, vội vàng xỏ chiếc giày cao gót, sau đó chạy đến đường lớn bắt taxi.
Do hôm nay là ngày cuối tuần, đã thế Bạch Tố Hoan ra ngoài vào thời cao điểm, đi đúng trên đoạn đường xảy ra tai nạn làm cho giao thông tắc nghẽn.
Phải vất vả lắm chiếc xe chở Bạch Tố Hoan mới rời khỏi làn đường đó, khi cô đến điểm hẹn mặt trời đã lên cao.
Cứ ngỡ đối tượng xem mắt không đủ khiên nhẫn chờ đợi cô đến giờ này. Vào lúc Bạch Tố Hoan định xoay lưng rời đi, ánh mắt cô dừng lại, nhìn về phía người đàn ông đang ngồi đưa lưng về phía cô.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Bạch Tố Hoan đẩy cửa đi vào bên trong, tiến lại gần về phía người kia.
Dù chỉ nhìn được nửa khuôn mặt của người đàn ông, Bạch Tố Hoan vẫn có thể nhận ra người đó là đối tượng xem mắt của cô.
Nói đúng hơn, người đàn ông đó là vị hôn phu của cô, là chồng sắp cưới.
Bạch Tố Hoan ngồi xuống vị trí ghế đối diện anh, cô nở một nụ cười gượng gạo, tỏ vẻ ái ngại nói.
“Xin lỗi, tôi đã đến muộn! Anh chờ tôi có lâu không?”
Nghe thấy tiếng động, người đàn ông lúc này mới rời mắt khỏi màn hình Ipad, ngẩng đầu lên nhìn người vừa tới.
Anh liếc nhìn Bạch Tố Hoan một lượt, trong lòng dường như đang thầm đánh giá điều gì đó. Người đàn ông rời mắt khỏi người cô, nhìn về phía cổ tay trái của mình.
“Không lâu lắm!”
Thấy đối phương đáp lại, Bạch Tố Hoan thờ dài như đang trút gánh nặng trong lòng mình.
Cũng may người đàn ông là người luôn bận bịu với công việc, vậy nên anh ta có đến trễ là điều đương nhiên.
Bạch Tố Hoan mở miệng định nói điều gì đó, nhưng người đàn ông lên tiếng, đánh gẫy lời nói của cô.
“Một tiếng năm mươi lăm phút!”
Anh ta không thèm liếc nhìn Bạch Tố Hoan, ánh mắt chăm chú dán vào màn hình Ipad.
Bạch Tố Hoan cảm nhận được đối phương là người khó tiếp xúc, nghe giọng nói của anh, cơ hàm của cô cứng đờ lại. Những điều định nói đều quên béng mất, khoé môi giật nhẹ vài cái, khó khăn lắm cô mới rặn ra một câu hoàn chỉnh.
“Gì… gì cơ?”
Động tác gõ máy của người đàn ông ngừng lại, anh ngẩng đầu, đưa tay đẩy gọng kính. Đôi mắt thâm tuý nhìn xuyên qua lớp thấu kính, liếc xéo cô một cái.
“Tôi đợi cô một tiếng năm mươi lăm phút!”