Bạch Tố Hoan nghe người đàn ông nói khoác lác liền bật cười lớn, ngoài ra cô còn trêu ghẹo đối phương vài câu, sau đó cúi người bước lên ghế lái phụ.
Mộ Sở nhìn thấy cô gái ngồi vào vị trí đó, trong lòng anh ta mừng thầm một phen. Mộ Sở cũng leo lên xe, anh ta còn tốt bụng thắt dây an toàn cho cô, sau đó đạp ga xe, điều khiển vô lăng sang hướng khác.
Bạch Tố Hoan được đưa đi một vòng thành phố.
Khi màn đêm buông xuống, người người qua lại đông đúc, cảm giác ngắm nhìn thành phố về đêm làm cho Bạch Tố Hoan cảm thấy thích thú, tâm trạng phấn chấn hơn, cô vừa nhìn ra cửa kính ngắm vừa nói:
"Chỉ có anh là biết sở thích của em thôi, cảm giác này dễ chịu quá đi mất!"
Mộ Sở liếc nhìn khuôn mặt xinh xắn của người con gái phản chiếu trên tấm kính, trong lòng anh ta mừng thầm, ánh mắt trìu mến thâm trầm nhìn Bạch Tố Hoan một lúc lâu, sau đó mở miệng nói.
"Nếu em chịu thì tối nào anh cũng sẽ đến để đưa em đi vòng thành phố thế này!"
"Vậy sao? Nhưng em không muốn phiền anh như thế đâu, anh còn lo cho công việc của anh nữa kìa, mà tháng sau anh đi Paris công tác à?"
Mộ Sở vừa lái xe vừa trả lời cô:
"Đúng rồi, mà em định khi nào qua Paris du học tiếp vậy, ước mơ của em là qua đó học vài năm mà, chuyến này em đi công tác cùng anh không? Sẵn tiện xem mọi thứ thế nào rồi về còn biết sắp xếp!"
Nghe người đàn ông nói vậy, Bạch Tố Hoan cảm thấy buồn da diết, giờ đây mọi thứ đã thay đổi, chuyện làm ăn của gia đình cô thì nhờ Mạc Dụ Trạch giúp nên tốt hơn được phần nào, giờ là lúc cô phải chấp nhận lấy chồng chứ không phải đi du học. Mọi chi phí đi qua đó sinh sống cũng là một số tiền rất lớn chứ không phải cầm lá mít qua đó là sống được.
Bạch Tố Hoan thở dài rồi, cô dựa lưng về phía sau, lắc đầu ngao ngán.
"Em chán rồi không muốn đi nữa, tự nhiên bây giờ chỉ muốn ở lại để phụ giúp cho tập đoàn ba của em được phần nào hay phần đó anh ạ. Thời điểm này ba và mẹ rất cần em bên cạnh, em nghĩ thấy cũng tốt, giờ ở lại đây có buồn có vui gì em cũng sẽ có gia đình rồi còn anh và Bạc Giản nữa, qua bên đó biết rằng sẽ rất tốt nhưng sẽ rất cô đơn anh ạ!"
"Tùy em thôi, em muốn thế nào cũng được, miễn là em thấy vui vẻ là anh yên tâm rồi. Anh muốn lúc nào trên môi em cũng nở nụ cười thật tươi, vì em biết sao không? Lúc em cười đẹp lắm đó Hoan Hoan à!"
Nghe được lời khen của người đàn ông, Bạch Tố Hoan chỉ mỉm cười, ngượng ngùng đáp lại:
"A... em mà, lúc nào mà chẳng đẹp..."
"Thôi anh đưa em đi ăn nhé, muộn rồi, ăn không đúng giờ giấc sau này dễ bị đau bao tử đấy!"
Bạch Tố Hoan nghe anh ta nói như thế thì mỉm cười rồi gật đầu đồng ý để người đàn ông đưa đi ăn, sau đó cô quay mặt ra hướng kính xe rồi suy nghĩ tiếp.
Cô ước bản thân lúc mình nào cũng sẽ tươi cười như lời mà Mộ Sở vừa nói nhưng cô biết rất khó, phía trước không biết còn bao nhiêu chuyện rắc rối và khó khăn mà người đàn ông họ Mạc kia sẽ mang đến nên làm sao Bạch Tố Hoan có thể vui vẻ cười tươi được. Nhưng cô sẽ luôn lạc quan vì vẫn còn tận hai tuần nữa mới đến hôn lễ của cô. Thời gian này cứ làm những điều mà cô cảm thấy thích đi, phải thật thoải mái tận hưởng cuộc sống độc thân nữa chứ.
Mộ Sở lái xe hơn năm phút thì cũng đã đến một nhà hàng khá lớn ở thành phố, anh ta bước xuống mở cửa xe cho Bạch Tố Hoan, cả hai cùng sóng vai nhau bước vào đại sảnh của nhà hàng.
Khi nhìn thấy Mộ Sở xuất hiện thì phục vụ nhanh chóng mời anh ta và Bạch Tố Hoan đến phòng vip đã đặt trước.
Cánh cửa phòng vip mở ra, Bạch Tố Hoan bất ngờ vô cùng khi nhìn căn phòng được trang trí rất lãng mạn, bong bóng màu hồng rồi màu trắng đầy khắp mặt nền gạch, có cả bó hoa hồng đỏ to đùng được kết rất đẹp mắt nữa. Bạch Tố Hoan liếc mắt nhìn người đàn ông, khó hiểu đưa ra câu hỏi:
"Là sao ạ, mình đi lộn phòng hả anh?"
Mộ Sở vươn tay ra lắm lấy bàn tay thanh mảnh của người con gái, ánh mắt đen láy thâm tình nhìn cô, nở nụ cười trìu mến:
"Không đâu, anh đã cùng mọi người ở đây chuẩn bị những thứ này cho em đấy! Còn đặt những món ăn em thích nhất, em định đứng đó làm gì, mau bước vào đi cho nhân viên nhà hàng lên món nữa"
"Em... em..."
Đến tận giờ phút này Bạch Tố Hoan vẫn còn hoang mang, không kịp nhận thức ra chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với mình. Mặc dù trong đầu vẫn còn đắn đo suy nghĩ, nhưng đôi chân này không chịu nghe theo bộ não điều khiển, bước vào bên trong dưới sự chỉ dẫn của người đàn ông.
Mộ Sở tiến đến bàn ăn trước Bạch Tố Hoan, chủ động kéo ghế cho cô ngồi xuống.
Bạch Tố Hoan chưa kịp ngồi nóng chỗ thì bất ngờ người đàn ông cầm bó hoa hồng to đã chuẩn bị từ trước đến trước mặt của cô.
Cả người Bạch Tố Hoan đơ như tượng, ánh mắt sửng sốt dõi theo từng nhất cử nhất động của đối phương. Trong đầu cô không ngừng đặt ra vô số câu hỏi đi tìm lý do, ánh mắt hạt nhãn long lanh vô tình chạm phải đôi mắt đen láy phía trước. Bạch Tố Hoan giật mình hoảng hốt, sau cùng không lỡ để người trước mắt đợi lâu, bất đắc dĩ cô vươn tay ra đón nhận lấy bó hoa từ tay Mộ Sở.
"Em cảm ơn anh, sau này anh đừng cầu kỳ thế này nữa, chỉ là đi ăn với nhau như mọi khi thôi, anh sến súa quá đi mất."
"Anh làm những điều này là vì em đấy Hoan Hoan!"
Lời nói của Mộ Sở vừa dứt, ngay lập tức tiếng gõ cửa phòng vang lên, nhân viên mở cửa phòng ra bê thức ăn vào. Quả thật người anh trai này của Bạch Tố Hoan vô cùng chu đáo, toàn gọi những món mà cô thích ăn.
Mộ Sở giúp cô để bó hoa qua một bên rồi ngồi đối diện cô, cùng nhau thưởng thức những món ăn ngon. Được ăn những món mà bản thân mình thích là điều tuyệt vời nhất, hai mắt Bạch Tố Hoan sáng rực lên, vừa ăn cô vừa tấm tắc khen ngợi. Đồ ăn trên bàn đã vơi đi dần, lúc bấy giờ Mộ Sở mới buông đũa xuống, ánh mắt chất chứa vẻ si tình nhìn đăm chiêu lấy cô không rời.
Cảm nhận có ánh mắt nồng cháy đang nhìn đăm đăm vào mình, động tác gắp thức ăn của Bạch Tố Hoan ngừng lại. Thật tình đang ăn uống bị người khác nhìn lâu như vậy, cô cũng cảm thấy ái ngại vô cùng, cứ giống như từng động tác ham ăn này lọt vào tầm ngắm của người mẹ chồng khó tính vậy.
"Anh sao vậy Mộ Sở? Sao tự nhiên lại nhìn em như thế? Bộ trên mặt em có dính gì sao?"
Mộ Sở không trả lời lại câu hỏi của cô ngay. Thấy trên khoé môi Bạch Tố Hoan dính hạt cơm trắng, người đàn ông không một chút ngần ngại mà vươn tay ra, giúp cô gạt đi hạt cơm thừa xuống.
Bốn mắt giao nhau, không ai nói lên lời.
Khoảng cách dường như được thu hẹp lại, bầu không khí bỗng chốc trở lên ngột ngạt, bóp nghẹt hơi thở của ai kia.
Bạch Tố Hoan rất muốn rời mắt đi, nhưng cô lại không dám, chỉ sợ làm phật ý người ngồi phía đối diện.
Cô bị Mộ Sở nhìn đến ngây ngốc, trông dáng vẻ hiện tại này của cô, anh ta không nhịn được cười, tay đưa đến búng vào trán của Bạch Tố Hoan một cái rõ đau, sau đó mới nói thành lời.
"Trông em rất đáng yêu!"