Hôn Phu Lãnh Khốc: Chậm Rãi Động Lòng

Chương 15: Phản Ứng Thái Quá.




Ở đầu bên kia, Liễu Y Sa vẫn không chịu từ bỏ. Cô ta gọi hết cuộc này đến cuộc khác mà không thấy người đàn ông bắt máy. Ả ta cũng chẳng chịu dừng lại ở đó, dùng số máy khác gọi cho Mạc Dụ Trạch. Nhưng Liễu Y Sa quá ngây thơ, cô ta nào hay biết người đàn ông không bao giờ cho người lạ số điện thoại cá nhân của mình. Đành ra khi số máy lạ vừa gọi đến, Mạc Dụ Trạch liền nhận ra đây là số máy khác của cô tình nhân phiền phức kia.

Người đàn ông thẳng thay cho số điện thoại đó vào danh sách đen, một tay anh điều khiển vô lăng xe, tay còn lại tháo chiếc sim đó ra khỏi máy. Cửa kính xe được kéo xuống, Mạc Dụ Trạch không một chút do dự nào, ném chiếc sim ra bên ngoài.

Đối với người đàn ông mà nói, Liễu Y Sa chỉ là đồ mua vui thoáng qua mà thôi, khi không cần nữa anh sẽ tàn nhẫn vứt bỏ để đi tìm thứ mới mẻ hơn.

Tuy đào hoa là thế, nhưng người phụ nữ khắc sâu trong tim của Mạc Dụ Trạch chỉ có một. Nếu như chuyện của hai năm trước không xảy ra, chắc có lẽ giờ này người đàn ông đã ở bên người con gái mà mình yêu, nguyện dùng nửa đời còn lại để che chở, bảo vệ cô gái. Chứ không phải trải qua trận đau đớn và ôm cái quá khứ đau lòng đó đến tận ngày hôm nay. Để rồi khi đối mặt với tình cũ, anh lại phải dở thủ đoạn hèn hạ nhất trong cuộc đời này để trả đũa người còn gái ấy, có như vậy nỗi hận thù về tình yêu mới được rửa gột sạch, vết thương dần lành lạnh.

Còn về phía Bạch Tố Hoan, sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô toan tính leo lên giường để nghỉ ngơi, nào ngờ chân trái bị thương từ trước bỗng nhiên lại tái phát.

Cô ngồi xuống, lấy tay xoa bóp mắt cá chân của mình.

Khốn kiếp! Chân cô bị thương cũng đều do người đàn ông gây ra.

Bạch Tố Hoan khập khiễng ra khỏi phòng tắm, cô ngồi lên mép giường, tay vươn ra kéo ngăn tủ gỗ ở đầu giường, từ trong đó lấy ra lọ dầu gió. Cô nhỏ một ít ra bụng ngón tay, sau đó xoa đều lên mắt cá chân, nắn bóp để giảm đi cơn đau điếng đang truyền đến.

Cô chỉ sợ cú ngã hồi nãy làm cô bị bong gân, Bạch Tố Hoan lại có cái nết lười dưỡng thương, vậy nên cô chỉ cầu mong sao vết thường này không quá nghiêm trọng.

Nắn bóp lên xuống khoảng mười phút, Bạch Tố Hoan đã cảm thấy chán nản. Cô bỏ lọ dầu gió sang một bên, sấy tóc khô sau đó ngả lưng xuống giường, ngủ một giấc đến sáu giờ chiều.

Bảy giờ tối, như lời đã hứa Bạch Tố Hoan chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, giờ chỉ cần Mộ Sở đến đón nữa là mọi việc đâu vào đó.

Cũng may vết thương ở cổ chân không quáC nặng, tuy vẫn còn cảm giác hơi đau mỗi khi nâng gót chân, nhưng còn hơn cô phải đi dáng khập khiễng, lệch cả sươn sườn mới đi được vài bước.

Bạch Tố Hoan đeo túi xách bước xuống dưới phòng khách, cô nhìn thấy ba mẹ Bạch đang ngồi ăn trái cây và xem tivi, ngay lập tức cô liền bước nhanh đến, cười hỏi một câu hệt như đứa trẻ lấy lòng mỗi khi muốn xin ra ngoài chơi.

"Ba mẹ đang ăn hoa quả sao?"

Bạch Mộ Tấn gật đầu, bàn tay ông vỗ vỗ vào phần ghế trống bên cạnh mình, ý bảo cô ngồi xuống.

"Ừ! Nay thím Trần mua toàn hoa quả con thích! Mau ngồi xuống đây ăn cùng ba mẹ!"

Bạch Tố Hoan ngay lập tức lắc đầu từ chối: "Dạ thôi, con tự nhiên không muốn ăn hoa quả vào giờ này!"

"Sao thế?"

Bạch phu nhân liền lên tiếng, ánh mắt liếc nhìn bộ dáng hiện tại của cô con gái nhỏ.

"Trông con ăn mặc đẹp như vậy... đang tính đi đâu sao?"

Bạch Tố Hoan cũng chẳng có chút thẹn thùng nào, niềm nở đáp lại.

"Con thấy bộ đồ này cũng bình thường như mọi khi con đi học ở bên Pháp mà! Con không thể ăn hoa quả cùng ba mẹ là bởi vì con có hẹn với anh Mộ Sở và Bạc Giản ấy mà! Bây giờ con đang chờ hai người họ đến đón con đi chơi, tiện thể con lấy xe luôn!"

Bạch phu nhân đặt miếng táo đang cắn dở xuống, căn dặn đủ thứ với cô.

"Khoan đã nào, Hoan Hoan! Ba mẹ không có cấm nhưng phận là con gái sắp sửa lấy chồng rồi cũng nên biết giữ mình một chút! Uống ít thôi, đừng biến thành con sâu rượu như hôm qua nữa! Say bí tỉ chẳng biết trời đất là gì, gọi không thưa, lay không động, miệng lại nói mớ linh tinh. Mất hình thượng đẹp của con đó!"

Bạch Tố Hoan hiểu được ý của người mẹ đang nói, cô nhoẻn miệng cười tươi cho qua chuyện, sau đó đến ôm chặt lấy Bạch phu nhân, nũng nịu như một đứa trẻ trong lòng mẹ.

"Con biết rồi mà! Mẹ yêu đừng quá lo lắng cho con nữa! Con hứa với mẹ, bữa tiệc này con chỉ nhấp môi thôi, tuyệt đối không nốc năm chai rượu mạnh như hôm qua nữa!"

Bạch lão phu nhân nghe vậy liền phì cười, gõ yêu vào chóp mũi của Bạch Tố Hoan.

"Cha bố cô! Chỉ được cái miệng dẻo!"

Bạch Mộ Tấn lúc này cũng nói xen vào một câu: "Bà này, tâm trạng của con bé thời điểm này đương nhiên là không được tốt rồi! Bà cứ cho Hoan Hoan được thoải mái đi!"

Nói rồi, ông quay sang căn dặn cô: "Hoan Hoan, con cứ yên tâm đi chơi đi nhé! Ba mẹ không có cấm đâu, miễn sao con vui vẻ thoải mái đầu óc là được rồi!"

Ngay lúc này, tiếng chuông cửa vang lên, Bạch Tố Hoan vội vàng cúi đầu chào ba mẹ Bạch.

"Dạ con biết rồi thưa ba! Có tiếng chuông cửa! Chắc là anh Mộ Sở và Bạc Giản đến, thôi con xin phép đi ra ngoài ạ!"

Hai ông bà gật đầu, Bạch Tố Hoan cười tươi rồi chồm đến hôn lên má của Bạch phu nhân một cái sau đó mới đứng dậy rời khỏi nhà.

Vừa mở cổng ra đã thấy Mộ Sở đang đứng tựa người vào mui chiếc siêu xe, Bạch Tố Hoan vui vẻ mỉm cười rồi hỏi:

"Bạc Giản không đi cùng hả anh?"

Nghe câu hỏi của cô, khuôn mặt của người đàn ông ngay lập tức lộ ra vẻ khó chịu, anh ta cố đè nén cảm xúc của mình, mở miệng trả lời.

"Sao thấy anh không hỏi tiếng nào vậy? Em chỉ biết đến Bạc Giản thôi sao? Nó quan trọng hơn anh à?"

Nghe giọng nói của đối phương mang một phần bực tức, khó chịu, Bạch Tố Hoan hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô nghĩ thầm trong bụng, lẽ nào do cô không thông báo rằng mình sắp gả đi, cho nên Mộ Sở mới khó chịu với cô như vậy.

"A... em... em đâu có ạ... Anh và Bạc Giản... ai cũng quan trọng với em hết! Sao anh lại đột nhiên tức giận với em như vậy chứ?"

Dường như nhận ra trong câu nói của mình có chút nặng lời, Mộ Sở có chút giật mình. Chẳng hiểu sao sau khi biết tin người con gái trong tim mình phải kết hôn với người khác, trong lòng Mộ Sở khó chịu tột cùng. Sợ rằng phản ứng thái quá vừa rồi sẽ khiến cho cô gái sợ hãi, anh ta ngay lập tức khôi phục lại sắc mặt của mình, miệng cười nói.

"Anh chỉ đùa một chút thôi mà! Sao em căng thẳng như vậy chứ? Mà cũng đúng, em thật sự rất quan trọng với anh lắm đấy! Được rồi, mau lên xe đi! Anh đưa em đi ăn. Bữa này chỉ có hai ta thôi, em đừng quan tâm đến Bạc Giản nữa. Con bé đi dự tiệc sinh nhật cùng với mẹ anh rồi! Nếu như con bé mà ở nhà thì anh không có chuyện đi ăn đánh lẻ thế này đâu!"