Hôn Nhân Trong Hận Thù: Anh Rể Nhầm Người Rồi

Chương 145: Theo dấu cô về tận nhà




Cả hai cùng lên xe và dời khỏi trường học, họ ngồi trong xe không hề để ý đến giá sau có một chiếc xe đen đang đi theo.

Ngồi trên xe, cô mở lời nói với anh.

- Cảm ơn anh hôm nay đã giúp em. Ân tình này không biết báo đáp anh như thế nào.

- Em biết anh cần gì mà.

- Nhưng em không đáp lại anh được. Mong anh đừng cố gắng chờ đợi em. Với lại giữa em và Mộ Dung Phong đã có mối liên kết khác là hai đứa trẻ…

Cô đang nói thì bị anh ngắt lời.

- Anh không quan trọng vấn đề đấy, hai đứa trẻ cũng gọi anh là ba mà. Nên không nhất thiết phải là ba ruột mới được.

- Nhưng như thế sẽ thiệt thòi cho anh, với lại anh cũng biết tình cảm của em trước nay dành cho ai mà.

Anh đang muốn nói thêm gì nữa, thì lại thôi vì đã tới trước nhà cô. Thấy từ xa hai đứa trẻ đang chơi đùa với con

Misa.

- Thôi không nói chuyện bày nữa, chúng ta tới nhà em rồi. Đừng để hai đứa nhỏ nghe được.

Cô xuống trước mở cổng cho anh, rồi chiếc xe cũng lăn bánh vào trong sân.

Phía bên ngoài chiếc xe đen kia cũng dừng lại bên kia đường cách nhà cô không xa. Đủ để nhìn thấy bên trong sân.

Hắn ngồi trong xe, hạ kính xe xuống và nhìn vào bên trong nơi hai đứa nhỏ đang nô đùa rất vui vẻ.

- Boss. Chúng thật giống anh.

Đnag yên lặng ngắm nhìn hai đứa trẻ, thì trợ lý Vương bên cạnh lên tiếng khiến hắn mất vài giây ngơ ngác.

Phải công nhận chúng giống hắn thật, đặc biệt là đứa bé trai kia, nếu đứng cạnh hắn, nói là phiên bản thu nhỏ cũng không có gì là sai.

Hai đứa trẻ đang chăm chú chơi đùa thì tầm mắt của tiểu Khôi hướng â phía ngoài đường, bắt gặp người đàn ông trên chiếc xe kia đang nhìn về phía mình. Cậu liền gọi em gái.

- Tiểu Bảo Bảo, lại đây. Nhìn xem, người phía xa xa kia, chính là người anh nói đấy.

Hướng mắt theo tầm nhìn của tiểu Khôi, tiểu Bảo Bảo nhìn thấy hắn cũng gật gù mà nói.

- Đúng thật. Nhìn giống anh ghê á. Chúng ta gọi mẹ xem sao.

Nói rồi, hai anh em chạy vào nhà và gọi mẹ.

- Mẹ…mẹ. Ngoài kia có người đàn ông ohias bên kia đường, trông rất giống anh hai.

Tiểu Bảo Bảo nhanh nhảu nói lớn.

Cô sau khi nghe con gái nói vậy thì cũng ngạc nhiên, ở đây làm gì có ai giống con trai cô cơ chứ. Không lẽ.

Suy đoán như vậy, cô liền từ trong bếp chạy ra ngoài xe. Vừa ra đến nơi thì chiếc xe kia đã dời đi. Chỉ còn nhìn thoáng thấy biển số.

- Có chuyện gì vậy.

Anh lúc này cũng từ trong nhà chạy ra và hỏi cô.

- Mộ Dung Phong, hắn theo chúng ta về nhà em. Không biết hắn đã theo từ lúc nào.

- Vậy có sao không.

- Chắc không sao đâu, em đã nói với hắn hai đứa trẻ không phải con hắn rồi.

Anh nghe cô nói thì bất giác nhìn về phía hai đứa nhóc. Đặc biệt là Bảo Khôi, cậu bé giống hắn như vậy, không sớm thì muộn. Hắn cũng biết thôi.

- Anh không nghĩ vậy đâu, em nhìn Bảo Khôi xem, nó so với Mộ Dung Phong khác gì phiên bản thu nhỏ.

Anh nói thế cô mới để ý. Nhìn kĩ lại, con trai cô giống bản sao của hắn vô cùng, cô có thể giấu bây giờ nhưng sau này chưa chắc được.

Hai đứa trẻ, đứng đấy nghe hai người lớn nói chuyện mà không ngừng tự hỏi.

Họ đang nói ai? Mộ Dung Phong là ai? Vì sao, cô lại sợ người tên Mộ Dung Phong kia biết con trai mình giống hắn.

Trong đầu chúng như chứa hàng ngàn câu hỏi, mà nếu chúng hỏi mẹ thì mẹ chúng cũng sẽ lảng tránh đi chuyện khác mà thôi.