Hôn Nhân Trong Hận Thù: Anh Rể Nhầm Người Rồi

Chương 139: Mẹ nuôi




Cả hai cùng bàn về hợp đồng. Cô thì tập trung vào số liệu trên hợp đồng còn hắn thì tập trung trên cô.

Dù biết là cô, nhưng không giám nhận. Vì hắn biết, cô dường như không còn muốn liên quan gì tới hắn nữa. Nên dù cho có biết cũng không làm gì được. Giờ hắn chỉ mong, cô hạnh phúc.

Nhìn cô chắm chú và tự hỏi.

“Trong sáu năm qua, cô sống như thế nào? Cuộc sống cô ổn không? Không có hắn bên cạnh, cô sống vui chứ? Đứa con của cô và hắn còn không? Nếu còn giờ đứa bé như thế nào? Giống cô hay giống hắn?”.

Hàng loạt suy nghĩ hiện ra trong đầu, khiến hắn thất thần.

- Đây là những gì của bản hợp đồng, phần trăm sẽ chia theo bảy ba. Ngài thấy sao Mộ tổng.

Tiếng gọi của cô đã cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.

- Ta đã hơi mất tập trung, cô có thể nói lại không?

- Được. Tôi đang muốn nói về phần trăm, chúng ta chia bảy ba được chứ ạ.

- Theo tôi thấy chia chín một đi.

- Cái gì… Chuyện đó…

- Cô dừng hiểu nhầm. Ý ta là bên cô chín bên ta một.

- Chuyện này, có hơi…

Còn chưa nói hết câu hắn đã chặn lại.

- Không sao hết, cứ xem như là khởi đầu cho hợp tác lâu dài đi.

Và thế cả hai đi đến thống nhất rồi kí hợp đồng.

Khi tất cả đã xong, cô cúi chào hắn rồi quay người rời đi. Để lại hắn ở phía sau với bàn tay ở giữa không trung mà với theo cô.

Vừa xuống đến cửa công ty, điện thoại cô ở trong túi vang lên.

- Alo. Uyển Nhi cậu và hai đứa nhóc về sao không gọi cho mình. Làm mình nhớ muốn chết, may có anh Trung Khải nói mình biết chứ không chắc cậu quên mình luôn ha.

Vừa nhấc máy, cô đã nghe một loạt lời trách móc của Anh Thư. Không thể làm gì hơn ngoài việc cười trừ, cô nói.

- Thôi nào. Tại mình có việc cần giải quyết nên chưa kịp báo cho cậu mà. Để bù sắp, xíu mình sẽ đưa hai đứa nhỏ tới chơi với cậu nhé.

- Được ngay.

Anh Thư nghe cô nói sẽ để cô gặp hai đứa nhóc thì vui không tả siết.

Cúp máy xong, cô cũng trở về nhà. Thấy hai đứa nhỏ đnag chơi trong vường nhà rất vui vẻ, cô tiến lại gần rồi lên tiếng.

- Hai bảo bối mẹ về rồi đây.

- Aaaa. Mẹ về rồi. Chúng con ở nhà rất ngoan nha.

Hai anh em thấy cô thì chạy lại ôm chầm, không quên khoe với cô.

- Chút nữa mẹ Thư tới đây chơi với hai đứa đấy, chúng ta cùng đi mua đồ và vui chơi nhé.

- Yeah… Vâng ạ.

Hai đứa nhỏ thích thú vô cùng vì sắp được đi chơi.

Vừa lúc này đây, Anh Thư cũng đã đậu xe trước cửa nhà cô. Vừa nhìn thấy hai đứa nhỏ, cô ngà đã chạy lại và ôm chầm lấy.

- Ây za…hai tiểu bảo bối, các con có nhớ mẹ nuôi không?

- Chúng con rất nhớ mẹ nuôi nha.

Cả hai cùng đồng thanh.

- Vậy ta đưa hai đứa đi chơi nhé.

- Được ạ.

Nói xong cô nàng dắt tay hai đứa nhỏ đi ra phía xe, cô cũng lặng lẽ theo sau. Sáu năm không gặp, Anh Thư cũng càng trở nên xinh đẹp hơn rồi. Không biết giữa cô ấy và tên Âu Dương Minh Dực kia thế nào rồi.

Bước theo ở phía sau, đến khi ngồi ngay nhắn trên xe và xuất phát. Cô mới khẽ hỏi Anh Thư.

- Cậu với tên Âu Dương Minh Dực kia thế nào rồi.

- Hưm…hôm nay ngày vui, cậu đừng nhắc tới tên đấy.

- Sao thế, lại cãi nhau à.

- Không có.

Đúng lúc này, hai đứa trẻ cũng chen vào hỏi.

- Mẹ nuôi, khi nào mẹ mới cho chúng con bế em đây. Chúng con đã năm tuổi rồi đấy.

- Đúng thế. Mẹ toàn thất hứa thôi.

Cô nghe hai đứa con của mình một xướng một họa mà cô phì cười.

Còn Anh Thư thì mặt đỏ như trái cà chua.