Lục Nhan lang thang trên phố xá đông đúc mà trái tim lại yên ắng đến lạ. Cô vừa đi vừa run rẩy ôm mình khóc rồi bất lực ngồi thụp xuống nền đất lạnh.
Từ xa, một thiếu nữ bỗng dưng bước đến, tốt bụng khoác lên cho cô một chiếc áo mỏng, nhẹ nhàng hỏi han:
- Này, cô không sao chứ ?
Lục Nhan nước mắt ngân dài, vừa nhìn thấy cô gái kia liền nhào đến ôm chặt, bao nhiêu những tủi nhục đau đớn đều được cô trút bỏ cả.
*
Lục Nhan tay cầm cốc cà phê đưa lên miệng nhấp ngụm. Cả người cô được bao quanh bởi một lớp chăn bông ấm áp. Tuy vậy, cơ thể gầy yếu vẫn không ngừng run lên.
- Tại sao cô lại ngồi khóc ở giữa đường thế hả ?
Cô gái ban nãy nhẹ nhàng lấy gối kê lưng cho cô rồi ngồi xuống bên cạnh giường, quan tâm hỏi.
- Không sao đâu, chỉ là tôi có chút chuyện. Xin lỗi nhé, làm phiền cô rồi.
Cô dặt cốc cà phê xuống rồi quay lại bày ý hối lỗi với cô gái kia, nhưng rốt cuộc trong đáy mắt không giữ nổi mệt mỏi.
Cô gái nọ nhìn cô một hồi rồi bất chợt nắm chặt lấy tay cô, hừng hực khí thế:
- Có chuyện gì, nhất định phải nói cho tôi. Tôi là luật sư, nếu là cô, tôi sẽ cố gắng hết sức mình!
Lục Nhan trong giây lát cảm thấy ấm áp vô cùng. Từ khi cha cô qua đời đến nay, đây là lần đầu tiên được người khác quan tâm thật lòng.
Thật sự có chút hạnh phúc.
" Rầm "
Cánh cửa nhà trong giây lát bị đáp tung ra, vang dội lên một âm thanh mạnh mẽ.
Cô gái kia vừa nghe đến liền giật mình, vội đưa Lục Nhan ra phía sau nhà, còn không quên gấp rút dặn dò:
- Nhớ cho tôi, nếu bên trong năm phút rồi vẫn không có tiếng của tôi nói to lên, nhất định phải men theo lối nhỏ đằng kia chạy trốn. Đừng hỏi gì cả, tôi biết đám người kia đến tám mươi phần trăm đến vì cô rồi.
Nói xong, cô ấy liền trực tiếp quay đầu trở vào trong nhà.
Bên trong phòng khách bây giờ là khoảng mười tên mặc đồ đen cao to, thực giống mafia.
Cô gái đưa ánh mắt dè chừng rà quét qua đám người kia. Cẩn trọng lấy ra một tập hợp đồng đặt xuống bàn.
Sau đó, cô cũng ngồi xuống đồi diện với đám người kia, nhẹ giọng.
- Không biết các anh muốn làm đơn theo phương thức nào ?
*
Lục Nhan ở ngoài vườn cứ bồn chồn mãi, lâu lâu lại muốn nhìn ra ngoài nhưng lại sợ bị phát hiện sẽ ảnh hưởng đến cô gái kia nên đành nén lại.
Cô đứng đó, mỗi giây mỗi phút trôi qua đều vô cùng căng thẳng.
Không lâu sau đó, trong nhà truyền ra tiếng đập phá đồ đạc cùng âm giọng khó chịu của nữ nhân.
- Các anh rốt cuộc muốn làm gì ?
Câu hỏi của cô gái kia gần như là hét lên, thành công thôi thúc hành động của Lục Nhan.
Cô xoay người, toan chạy vào bên trong thì liền bị một giọng nói lớn ngăn lại.
- Nếu mấy người dám vào đây, tôi cắn lưỡi cho mấy người xem!
Chính là nói "Nếu mấy người dám vào đây, tôi căn lưỡi cho mấy người xem", nhưng hơn ai hết, cô hiểu đối tượng của câu cảnh báo kia là cô.
Bần thần một lúc lâu, Lục Nhan cắn răng quay người bỏ chạy.
Bỏ chạy một cách hèn nhát.
Trong tiết trời âm u gió thổi, trên con đường vắng, bóng hình một cô gái gầy yếu cố gắng chạy thục mạng về phía trước. Cách đó không xa là hàng loạt những chiếc xe sang trọng nối đuôi đuổi theo.
Lục Nhan cố gắng đem chút sức lực yếu ớt đặt hết vào đôi chân đã sớm mất cảm giác, bàn tay cứ đưa về phía trước, như muốn với lấy một chút hi vọng nhỏ nhoi cuối cùng nhưng cuối cùng cũng không thể. Một bàn tay đột ngột lao đến, mạnh bạo bịt miệng cô bằng một miếng khăn tẩm thuốc mê.
- Ưm...
Lục Nhan chỉ có thể rít lên một tiếng thật nhỏ rồi xung quanh trở về trạng thái tối tăm bất tận.
Một người đàn ông trẻ tuổi lịch lãm nhìn vào cô gái đang ngất trong lòng, anh cười nhẹ một tiếng rồi quay lại niềm nở nói với đám người mafia:
- Nhiệm vụ hoàn thành, mau đem người về cho Thượng Phong.
Đám người kia nghe được liện liền gật đầu tuân lệnh rồi nhanh chóng leo lên xe, đoàn xe sang trọng cứ thế biến mất không dấu vết.
*
Lục Nhan mơ hồ tỉnh dậy đã thấy mình ở trong một căn phòng lớn, bối cảnh đều giống với căn phòng đêm đó. Vẫn là căn phòng khách sạn sang trọng với hàng loạt các vật dụng đắt đỏ.
Lục Nhan bần thần một lúc lâu rồi bất giác quay người nhìn về phía giường lớn, trên đó chính là một người đàn ông điển trai.
Hắn mặc qua loa một chiếc áo choàng tắm của khách sạn. Qua lớp vải trắng, thân hình săn chắc đầy nam tính như ẩn như hiện. Nam nhân lắc lắc ly rượu đỏ rực trong tay, ánh mắt âm trầm như lưỡi dao sắc bén nhìn về phía cô, cất lên chất giọng trầm khàn đặc trưng:
- Leo lên giường tôi còn muốn trốn?
Lục Nhan trong giây lát bị uy áp của người đàn ông đè bẹp, cổ họng nghẹn ứ cất không ra tiếng.Cô cứ ngồi như vậy, run rẩy nhìn vào người đàn ông.
Hắn nhìn chằm chằm vào cô, sau vì không nghe thấy cô trả lời mà trở nên tức giận.
Lần trước cũng vậy, lần này cũng vậy, người phụ nữ này luôn tỏ vẻ coi thường hắn, hoàn toàn ngó lơ câu hỏi của hắn.
Hắn đứng phắt dậy, dứt khoát ném ly rượu đỏ sánh ấy xuống đất. Ly rượu bị ném xuống nền gạch hoa với một lực mạnh, trực tiếp vỡ tan tành.
Lục Nhan sợ hãi nép mình sát vào thành ghế sô pha, cúi gằm mặt.
Người đàn ông kia nhìn vào nữ nhân hồi lâu rồi ghét bỏ tặc lưỡi. Hắn tiến về ghế sô pha, mạnh bạo bóp lấy phần cổ trắng ngần của cô, gằn giọng tra hỏi.
- Nói mau, mục đích của cô là gì?
Phần cổ của Lục Nhan bị hắn ta bóp mạnh đến nỗi tím tái, khuôn mặt cũng vì thiếu dưỡng khí mà bừng lên đỏ ửng. Nữ nhân chỉ có thể kêu lên một vài âm thanh ngắt quãng, hốc mắt trào lên một lớp nước mỏng.
Thần Phong liền tỏ vẻ khó chịu. Hắn mạnh tay ném ngã cô xuống sàn gỗ, sau lại lấy khăn ra lau tay như vừa chạm vào thứ gì đó rất bẩn.
Người đàn ông liếc mắt nhìn sô pha rồi tiến về phía bàn kính, lấy ra một xấp giấy dày cộp. Hắn hung hăng ném nó vào mặt cô gái trên sàn. Âm giọng trầm khàn lại vang lên.
- Mau đọc đi.
Lục Nhan còn đang ổn định lại tinh thần, cô vừa nghe thấy yêu cầu của người đàn ông liền rất biết điều mà vội vàng cầm lấy sấp giấy, đọc thật kĩ.
Trong quá trình đọc, gương mặt của cô biến đổi không ngừng. Ban đầu là khó hiểu, sau lại là ngạc nhiên cùng đau đớn. Cô liền bất bình lên tiếng:
- Đây là gì? Tôi không hiểu.
Nam nhân liếc qua thiếu nữ dưới sàn, trong mắt tràn ngập khinh bỉ. Hắn không nhịn nổi mà lăng mạ một câu:
- Ả đàn bà đê tiện, trèo lên giường tôi còn bày ra bộ dáng thanh cao? Lấy lòng mẹ tôi để được gả vào nhà họ Quan. Cô thật khiến tôi ghê tởm.
Đột nhiên bị người khác mỉa mai không rõ lí do, Lục Nhan liền ngơ ngốc ra hồi lâu. Nhưng biểu hiện của cô lọt vào mắt của nam nhân kia thì chính là giả nai và thoả mãn.
- Tâm tư đàn bà thật đáng sợ. Đặc biệt là những ả đàn bà không được nuôi dạy hẳn hoi.
Nghe được lời này, sự nhẫn nại cuối cùng của Lục Nhan trong giây lát dập tắt. Cô đứng bật dậy, tiến đến đứng trước mặt Quan Thượng Thần Phong, níu phần áo trước ngực hắn xuống, dõng dạc tuyên bố:
- Anh không có quyền được xúc phạm gia đình của tôi!
Thế nhưng, Lục Nhan khi nói ra lời này vì tức giận mà không suy nghĩ đến hậu quả. Quan Thượng Thần Phong là ai cơ chứ? Hắn là người đàn ông hoàng kim của thành phố A, nổi tiếng tàn khốc, lời nói luôn đi đôi với việc làm.
Hắn liếc mắt nhìn Lục Nhan, không nhanh không chậm cất giọng:
- Bỏ tay ra.