Hôn Nhân Trói Buộc: Không Biết Đã Yêu

Chương 2: Truy Bắt




Lục Nhan vốn đã bị chuốc thuốc đến toàn thân mềm nhũn nay lại bị nam nhân kia dùng lực mạnh ném xuống đất, đầu óc sớm đã trở nên ong ong, hiển nhiên không nghe được bất cứ thứ gì người kia nói.

Hắn ta thấy cô không có vẻ gì là nghe lời liền thẹn quá hoá giận. Cơ thể to lớn đột nhiên nổi lên một cỗ nóng bỏng, tứ chi như bị thiêu đốt.

- Chết tiệt.

Nam nhân kia rít lên một tiếng rồi mạnh bạo xé rách bộ váy mỏng của cô. Lục Nhan bị hành động này của hắn làm cho hoảng. Cô sợ hãi hét lên kêu cứu. Nhưng lời cầu cứu mới chỉ mới vụt khỏi miệng, ngay bên mặt cô đã xuất hiện một hình bàn tay đỏ chót:

- Im miệng ngay! Cô chẳng phải đạt được mục đích rồi hay sao? Còn muốn dùng chiêu "lạt mềm buộc chặt"?

Đêm hôm đó, Lục Nhan chỉ biết bản thân dễ dàng mất đi cái ngàn vàng.

Sáng hôm sau, thiếu nữ mơ hồ tỉnh dậy cảm thấy đầu đau như búa bổ, phần thân dưới như muốn bị tách ra làm hai. Cô đau đớn nhìn sang người bên cạnh, nội tâm sớm đã không biết nên làm sao.

Nghĩ một lúc lâu, Lục Nhan cuối cùng cũng khó khăn đưa ra một suy nghĩ: "Mình còn trẻ, việc này cũng coi như sự đau khổ cuối cùng của bản thân."

Chỉ đến vậy, cô gái lập tức với lấy chiếc áo sơ mi và quần tây của người đàn ông mặc tạm lên người rồi rời khỏi phòng.

Sau khi cô đi không lâu, người con trai trên giường cũng tỉnh dậy. Nam nhân nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín, ánh mắt thoáng lên sự lạnh lẽo ngắn hạn. Hắn ta với lấy điện thoại, gọi cho ai đó:

- Thượng Phong ? Cậu gọi cho mình có việc gì ?

Âm giọng nhàn nhã vừa vang lên, Quan Thượng Thần Phong đã đáp lại:

- Cậu rảnh chứ?

Câu nói của hắn vừa dứt, đầu dây bên kia đã mãnh liệt bùng nổ:

- Tôi nói không rảnh liệu cậu có để ý hay không?

- Làm giúp tôi một việc.

- Được.

Sau khi cuộc gọi thoại kết thúc, nam nhân liền đứng dậy, lấy từ trong tủ ra một bộ âu phục lịch lãm, từ từ mặc vào rồi rời khỏi.

Quan Thượng Thần Phong hiện tại đang lái chiếc xe đen bóng đắt tiền di chuyển qua con đường đông xe. Chợt, từ điện thoại của hắn vang lên tiếng chuông báo dồn dập, nam nhân nghe thấy chỉ lười nhác nhấn vào đồng ý, nhàn nhạt mở miệng:

- Alo?

Sau câu nói của nam nhân, từ bên đầu dây bên kia cũng truyền tới một giọng nói dịu dàng:



- Về nhà ngay đi.

Người kia vừa nói xong đã cúp máy. Quan Thượng Thần Phong thoáng hơi khựng lại rồi cất bẻ tay lái, cho xe đi vào một con đường vắng người.

Chừng hơn mười lăm phút sau, chiếc xe đen đã đỗ trước cổng một căn biệt thự sang trọng. Hắn bước xuống, nhập vào bảng điện tử một dãy số loằng ngoằng. Rất nhanh, cánh cổng bật khoá, Quan Thượng Thần Phong hai tay đút vào túi áo, ngạo nghễ bước vào bên trong.

"Cạch."

Cánh cửa bật mở, đập vào mắt nam nhân là một nhà ba người đang an nhiên ngồi trên dãy ghế dài. Thấy hắn đến, người phụ nữ lớn tuổi mới đặt tách trà xuống bàn, nghiêm nghị hỏi:

- Dạo này, con làm ăn ổn chứ?

- Cũng khá được ạ.

Hắn đáp lại, sau đó ngồi xuống một chiếc ghế khác, rót ra một tách trà. Mùi hương nhài thơm ngát lan toả khắp căn phòng, phần nào xoa dịu đi sự bức bối của người đàn ông.

Sau câu trả lời của hắn, người phụ nữ trung niên không đáp lại, không gian trong giây lát rơi vào yên lặng. Một lúc sau, Quan phu nhân-Cẩm Hi thở dài một tiếng sầu não rồi nhìn thẳng vào Quan Thượng Thần Phong, bà từ tốn cất giọng:

- Bọn ta biết hết rồi, chuyện con và cô bé kia.

Nghe đến đây, hành động của Quan Thượng Thần Phong chợt dừng lại. Hắn nhìn vào Cẩm Hi, trầm mặc một lúc rồi mới nói:

- Vậy mẹ gọi con về chỉ vì chuyện này?

Cẩm Hi thở dài một hơi rồi nắm chặt lấy bàn tay của con trai, bà chậm rãi nói:

- Mẹ không muốn con phạm sai lầm.

Quan Thượng Thần Phong sắc thái biểu cảm dường như không hề thay đổi. Hắn nhấp vào một ngụm trà thơm lừng, xong mới đáp lại bà:

- Ý mẹ là muốn con kết hôn cùng cô ta ư?

- Đây là điều con nên và bắt buộc phải làm. Thần Phong, mẹ cái gì cần trải cũng đều đã trải qua, con hãy nghe theo mẹ đi.

Người phụ nữ trung tuổi đáp lại, ẩn trong đáy mắt bà là cả một nỗi lòng sâu lắng. Nhưng đột nhiên, tiếng đập bàn mạnh mẽ vang lên, một cô gái mười lăm tuổi đứng dậy, quát lớn:

- Con không đồng ý! Chị dâu chỉ có thể là chị ấy!

Nghe được lời kia, Quan Thượng Thần Phong cũng đặt tách trà trong tay xuống bàn, cất giọng nhàn nhạt:



- Con cũng vậy, ngoài cô ấy ra, con sẽ không lấy bất kì ai.

Sau khi thấy một màn này, Quan phu nhân liền ôm ngực thở gấp. Bà run rẩy chĩa ngón tay về phía hai người kia, cáu giận quát:

- Đừng có mà ngang ngược như vậy! Con bé đã hôn mê lâu đến vậy rồi, con cũng không thể chờ mãi!

- Nhưng mẹ à...

Người con gái kia cất giọng, nhưng chẳng kịp nói hết câu đã bị người phụ nữ ngăn lại:

- Con im miệng, về phòng nhanh lên!

Cô bé nghe mẹ quát mà ngỡ ngàng. Thường ngày, mẹ cô đối xử với cô vô cùng tốt, giống như chỉ hận không thể nuông chiều cô đến tận trời, nay lại chỉ vì một người đàn bà không có tiết tháo trèo lên giường của anh trai mà mắng cô. Chỉ mới nghĩ đến đây thôi, thiện cảm của cô bé đối với người phụ nữ chưa một lần gặp mặt kia đã tụt xuống còn số âm. Cô bé cứ hậm hực một lúc lâu, mãi về sau mới ngoan ngoãn trở về phòng.

Đợi khi bóng hình bé nhỏ khuất sau dãy cầu thang dài, Quan lão gia-Quan Thượng Liêm mới cất tiếng:

- Thần Phong, con nói xem, con với người ta là lí do như thế nào?

Quan Thượng Thần Phong ngả người về phía sau, chậm rãi đáp:

- Con đi tiệc không cẩn thận bị người ta hạ thuốc, trở về khách sạn đã thấy cô ta ở đó rồi.

Quan Thượng Liêm nghe xong chỉ gật đầu một cái. Tiếp đến, ông lại nói:

- Vậy thì con càng phải chịu trách nhiệm với người ta. Người ta dù sao cũng là do con phá thân.

Nam nhân kia nghe xong, môi mỏng khẽ nhếch lên thành một đường cong hoàn mĩ. Hắn ta không nhanh không chậm đứng dậy, nói một câu rồi bỏ đi mất:

- Ba mẹ đã nói như vậy thì hạng phụ nữ như cô ta, con càng không cưới.

Sau khi rời khỏi biệt thự Quan gia, Quan Thượng Thần Phong lái xe đến một khu nhà cách thành phố rất xa. Hắn đi sâu vào bên trong, sau khi bắt gặp cánh cửa màu xanh lam nhạt thì mới run rẩy đẩy cửa. Bên trong là một căn phòng thơm lừng mùi hoa oải hương, trên giường còn có một nữ nhân đang say ngủ. Cô ấy rất đẹp, đẹp đến mức khiến người ta chỉ muốn giữ làm của riêng, chỉ tiếc rằng, khuôn mặt cô trắng bệch và xung quanh người cắm đầy các loại ống truyền dày đặc. Hắn nắm chặt lấy bàn tay buông lỏng của cô gái, gục đầu vào đó như đứa trẻ:

- Tiểu Tấu, đã ba năm rồi, tại sao... em không tỉnh dậy?

Đáp lại hắn vẫn là một mảng yên lặng. Nhưng Quan Thượng Thần Phong vẫn không dừng lại, hắn ta lại tiếp tục:

- Em còn không mau tỉnh dậy, mẹ anh sẽ bắt anh đem cho đứa con gái khác mất. Liên Tấu, làm ơn... tỉnh dậy đi.

Nam nhân lại buông bàn tay của cô ra, đau xót vuốt ve bầu má phúng phính của cô gái nhỏ, lòng đột nhiên cảm thấy rạo rực khó chịu. Hắn lấy ra từ túi áo một chiếc điện thoại, nhập vào một dãy số. Chỉ đợi người kia vừa nhấc máy, hắn đã nói vào một câu rồi trực tiếp tắt đi:

- Bắt cô ta về đây.