Hôn Nhân Tan Vỡ: San San! Anh Hối Hận Rồi

Chương 29: Gặp Nguy Hiểm




Cô muốn băm kẻ đã bắt Xu Xu đi thành trăm mảnh, nhưng cô lại càng hận bản thân mình hơn. Bởi vì từ bé đã sống ở nông thôn không có người qua lại, liền không nghĩ đến dạy Xu Xu cách phòng bị người lạ, không biết cách tự bảo vệ mình.

Suốt cả đêm, cô ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, gắt gao nhìn chằm chằm điện thoại, mỗi giây mỗi phút cứ như tra tấn tan nát cõi lòng, cảm giác giống như đến gần bờ vực thẳm và gần như sụp đổ, cô không biết bản thân có thể kiên trì được bao lâu.

Vừa rạng sáng, điện thoại bàn trong nhà liền vang lên.

Tận San cầm điện thoại lên nhận, bên kia là giọng một người đàn ông xa lạ với chất giọng khàn khàn: "Con gái của cô hiện đang trong tay tôi, muốn con gái quay về, một giờ sau mang đến 50 tỷ tiền mặt đến địa chỉ tôi đưa ra, cô chỉ có thể đi một mình, nếu như cô dám báo cảnh sát, tôi lập tức giết chết con gái cô."

"Anh là ai? Con gái của tôi ở đâu?" - Tần San gần như nghẹn ngào gào lên.

"Tôi sẽ gửi tin nhắn địa chỉ cho cô." - Nói xong, không đợi cô trả lời liền cúp điện thoại.

Trái tim Tần San đập loạn, sau đó nhận được tin nhắn điện thoại, khiến dây cung trong lòng cô càng căng lên đến gấp rút.

Bên trong tin nhắn là hình ảnh Xu Xu, tay chân nhỏ nhắn bị trói lại, miệng dán keo, nước mắt thấm ướt cả tóc, đôi mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, quần áo có chút vấy bẩn.

Trái tim của cô bị bộ dáng của Xu Xu xoắn lấy, cảm giác nghẹn đến không thở nối, gắt gao siết chặt điện thoại, vội vàng hướng đến ba Tần đang ngồi bên cạnh: "Ba, Tần thị có thể lấy ra được bao nhiêu tiền mặt?"

Ba Tần lập tức hiểu ý: "Con cần bao nhiêu, ba lập tức gom đủ.".

"50 tỷ." - Tần San nói.

Sắc mặt ba Tần không chút nào do dự lập tức lấy điện thoại ra gọi cho tài vụ công ty, lấy ra tất cả số tiền rút ra cho con gái.

Nửa giờ sau, tin nhắn của bọn bắt cóc gửi tới, địa điểm chính là một quán cafe ở trung tâm thành phố.

Tần San cầm valy tiền mặt bỏ lên xe, chuẩn bị đi.



Ba Tần không chút nào an tâm: "San San, ba để tiểu Lục âm thầm đi theo phía sau con."

Tần San liền cự tuyệt: "Bọn bắt cóc khẳng định rất mưu mô, nếu phát hiện không phải con đi một mình thì Xu Xu sẽ gặp nguy hiểm, chúng ta không có thời gian và cơ hội đặt cược trong chuyện này."

"Nhưng con đi một mình không phải sẽ càng nguy hiểm hơn sao?" - Trải qua một đêm lo lắng không ngủ, ba Tần như già thêm mấy tuổi, không khỏi lo lắng cho con gái.

"Bọn bắt cóc chỉ muốn tiền, con mang tiền cho bọn chúng hẳn là sẽ không có việc gì đâu. Con là mẹ của Xu Xu, .

bất luận như thế nào, con đều phải liều lần này." - Tần San ôm ba mẹ một cái, cô liền lên xe lái xe đến địa điểm mà bọn bắt cóc cung cấp.

Trên đường đi, trong lòng Tần San không khỏi kích động, rốt cuộc cũng có tin tức của con gái, cô làm mẹ, cô không thể gục ngã trước kia cứu được con gái.

Trong lòng cũng không khỏi có chút bỏ xuống được gánh nặng tâm lý, bọn bắt cóc muốn tiền thì hẳn không phải là do Lăng Mặc Hàn làm, nếu như không phải Lăng Mặc Hàn, vậy kẻ đứng sau chỉ đạo là ai?

Nếu như cô và Xu Xu có thể bình an quay về, cô sẽ tìm thời gian đến tìm Lăng Mặc Hàn xin lỗi.

Đến quán cafe, Tần San vừa ngồi xuống, đưa mắt quan sát xung quanh liền nhận được thêm một tin nhắn của bọn bắt cóc.

"Đến thư viện Tú Vân."

Tần San mím môi, bọn chúng chính là đang muốn quay vòng cô để thăm dò cô có người đi theo hay không, cô lập tức đứng lên, đi tới thư viện cách đó không xa.

Đi tới thư viện, cô lại nhận thêm một địa chỉ mới, cho tới khi bọn bắt cóc bắt cô chạy một vòng thành phố, cuối cùng mới phát một tin nhắn đến một nhà máy bỏ hoang nhiều năm ở phía tây ngoại ô thành phố.

Tần San càng lái xe càng không thể bình tĩnh, chung quanh mười phần vắng vẻ, bốn phía đều hoang vu, người ở thưa thớt, nhưng cô vẫn cứ lao đến điểm đến, cô muốn nhanh nhất nhìn thấy Xu Xu.

Không biết chạy bao lâu, xe cuối cùng cũng đến cách nhà máy bỏ hoang không xa liền dừng lại, bốn phía đều là phế thải hoang tàn, lớp sơn gần như bong tróc, mùi rỉ sét bao trùm không khí u ám hoang toàn.

Khi Tần San xuống xe, không quên khóa kỹ cửa xe, không nhìn thấy Xu Xu, cô tuyệt sẽ không đưa tiền cho bọn chúng.



Cô bước chân vào nhà máy âm u hôi hám, có chút không yên vươn tay vỗ vỗ vào tấm sắt rỉ: "Tôi đã mang tiền tới, các người mau thả con gái tôi ra."

Cửa sắt kêu lên ken két bị một người mở ra, một người đàn ông mặt sẹo xuất hiện tại cửa ra vào, không chút kiêng kỵ dò xét trên người cô từ trên xuống dưới, vô lại nói: "Con gái của cô ở bên trong, vào đi."

Tần San do dự, trong lòng mười phần khiếp sợ, nhưng cắn môi, vẫn lấy hết dũng khí đi vào.

Cô vừa vào, cửa sắt liền rầm một cái đóng lại, cô không khỏi có chút lùi bước.

"Còn đứng đó làm gì, con gái của cô ở bên trong, không muốn vào?" - Tên mặt sẹo dùng sức đẩy Tần San một cái.

"Con gái của tôi đâu?" - Tần San cảnh giác đánh giá khung cảnh u ám xung quanh, cô cảm giác con gái của cô không có ở nơi này.

Đột nhiên xung quanh vang lên những tiếng cười cợt nhã, trong lòng Tần San thắt lại, nhìn thấy ba người đàn ông đang đi về phía mình từ phía trước và hai bên trái phải.

"Các người muốn làm gì?" - Tần San không khỏi lùi lại.

"Ha ha." - Tên mặt sẹo lộ ra nụ cười bỉ ổi: "Có người trả tiền để chúng tôi vui sướng một chút, cô xem, chuyện tốt như vậy bọn tôi làm sao lại bỏ lỡ được."

Nói xong, một trong ba người lấy ra một chân máy quay đã chuẩn bị kỹ càng, đem máy quay phim gác ở phía trên.

Tần San lúc này mới rõ ràng, cái gọi là bắt cóc tống tiền tất cả đều là muốn dần dụ cô đến đây, bắt con gái cô đi chỉ là mồi nhử.

Tần San thấy bọn chúng đang chỉnh góc quay liền nhanh chân chạy về phía cửa, lấy điện thoại di động ra và cố gắng gọi điện cho cảnh sát, nhưng khi đến cửa cô phát hiện ra rằng cánh cửa đã bị khóa chặt.

"Đừng có chống cự, con cũng đã có rồi còn có cái gì trinh nữ mà xấu hổ, hầu hạ tốt mấy anh em chúng tôi, chúng tôi tự khắc biết nhẹ nhàng, khẳng định khiến cô sung sướng." - Tên mặt theo giựt lấy điện thoại của cô, quăng xuống đất giẫm nát, không e dè nhìn chằm chằm vào cơ thể Tần San.

Bốn người bao vây lấy cô, động tác của bọn chúng rất nhanh, Tần San không có chút cơ hội thoát thân nào, tay chân bị bốn người bốn phía nắm lấy nâng cô lên, vừa đi vừa tán gầu với nhau như không hề chột dạ khi làm chuyện xấu, liền hướng về phía ống kính camera đang hướng tới.