Hôn Nhân Tan Vỡ: San San! Anh Hối Hận Rồi

Chương 28: Hiểu Lầm




Lăng Mặc Hàn không biết chuyện gì xảy ra nhưng liên quan đến Xu Xu, anh không thể ngồi yên mà không quan tâm đến, hiện tại cũng không phải lúc thích hợp để tranh cãi, anh tốt nhất nên trấn an San San, sau đó làm rõ ràng mọi việc.

"San San, trước tiên em hãy bình tĩnh lại, nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì, liên quan gì đến Xu Xu?" - Lăng Mặc Hàn kéo tay cô đang nắm cổ áo anh, kéo cô ngồi xuống ghế sô pha.

"Anh đừng ở đây giả vờ ngu ngốc nữa, kỹ năng diễn xuất của anh thật tốt. Tôi biết anh đang nhắm vào Xu Xu, nhất định là anh đã đưa con bé đi, chỉ có anh mới là kẻ muốn cướp con bé từ trong tay tôi." - Tần San từ ghế sô pha đứng bật dậy, giọng nói và cảm xúc đều không khống chế mà cao lên.

"Xu Xu bị người ta đưa đi?" - Lăng Mặc Hàn vừa nghĩ tới nụ cười của Xu Xu, trái tim như chìm xuống.

Bắt cóc? Là kẻ nào dám?

Trong đầu Lăng Mặc Hàn có rất nhiều suy nghĩ, vì sao San San một mực chắc chắn là anh màng Xu Xu giấu đi?

Nhìn cảm xúc của Tần San có chút không thể khống chế, anh đành cưỡng chế tất cả nghi hoặc trong lòng, nghiêm túc nói: "San San, Xu Xu cũng là con gái của anh, anh không cần thiết phải mang con bé giấu đi. Em suy nghĩ thật kỹ xem, khoảng thời gian này có chuyện gì kì lạ, hay có tiếp xúc với kẻ nào khả nghi không, người bắt Xu Xu có khả năng chính là nhắm vào em hoặc là Tần thị."

Tần San không chớp mắt nhìn chằm chằm Lăng Mặc Hàn, cảm giác Lăng Mặc Hàn đã chuẩn bị sẵn mọi lời nói dụ dỗ cô, Tần San tức giận đến mức nắm chặt hai bàn tay, gân xanh nổi lên mu bàn tay: "Lăng Mặc Hàn, anh diễn mãi không chán à? Tần San tôi đời này ngoại trừ anh ra quan hệ bên ngoài rất tốt, con là tôi sinh ra và nuôi lớn.

Bây giờ anh lại muốn cướp con của tôi, anh thật quá vô sỉ."

Cô sớm đã chứng kiến người đàn ông này tàn nhẫn và thủ đoạn ra sao, không có cái gì là anh ta không làm được.

Bây giờ hăn không thừa nhận, con gái cô lâm vào nguy hiếm càng lớn hơn.

Cô hận không thể bóp chết Lăng Mặc Hàn ngay lập tức.



"San San, hiện tại anh nói cái gì em cũng không tin anh, nhưng em bây giờ cứ dây dưa mãi liền đang lãng phí thời gian cứu Xu Xu, chuyện này sẽ khiến con bé gặp nguy hiểm." - Lăng Mặc Hàn kéo tay Tần San: "San San, tin tưởng anh, anh nhất định sẽ tìm ra con gái của chúng ta, anh sẽ không tổn thương con gái của chúng ta."

Tần San thấy Lăng Mặc Hàn sống chết không chịu thừa nhận, lại nghĩ tới Xu Xu có thể sẽ gặp phải nguy hiểm, sắc mặt ngày càng khó coi, rút tay mình ra khỏi tay anh: "Nếu anh không chịu giao Xu Xu ra, tôi liền tự mình đi tìm con của tôi, mặc kệ là tốn bao nhiêu thời gian, tôi đều sẽ mang con bé về bên cạnh tôi."

Nói xong, cô nhanh chân bước khỏi phòng làm việc.

Lăng Mặc Hàn vội đi về phía bàn làm việc tìm chìa khóa xe, nhanh chân chạy theo Tần San nắm lấy cánh tay cô, anh lo lắng hiện tại trạng thái cảm xúc của Tân San không ổn, một mình lái xe sẽ gặp nguy hiểm: "Đi, chúng ta cùng đi tìm!"

"Buông tôi ra." - Tần San gầm lên, dùng hết khí lực đẩy Lăng Mặc Hàn ra, giận không thể tả nói: "Nếu như Xu Xu xảy ra chuyện gì, tôi và anh không đội trời chung."

Nhìn thấy bóng lưng Tần San vội vàng chạy đi, lông mày Lăng Mặc Hàn nhíu chặt, cũng không muốn suy nghĩ nữa, anh cũng vội chạy đến bãi đỗ xe.

Ba mẹ Tần không thấy con gái đón cháu ngoại quay về không khỏi lo lắng, nhất là mẹ Tần, không ngừng đi tới đi lui nhìn ra cổng.

Tân San mệt mỏi đi vào cổng, ba mẹ Tần nhìn quanh phía sau lưng cô, chỉ thấy một mình Tần San liền vội nói: "Xu Xu đâu? Con bé sao không quay về với con?"

"Con không thấy Xu Xu, là do con không chăm sóc tốt cho con bé." - Nước mắt Tần San rốt cuộc không khống chế nổi mà rơi xuống, sự ngụy trang phòng bị cũng bỏ xuống trước mặt ba mẹ.

"Chuyện này là sao?" - Ba Tần tỉnh táo hỏi, mẹ Tần kéo con gái tới ghế sô pha ngồi xuống, ba Tần lại nói: "Con nói rõ ràng, cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra."

Tần San cố nén đau lòng khổ sở, thanh âm run rẩy đêm mọi chuyênh trước sau thuật lại một lần.

Cô khẩn cầu ba Tần: "Ba, ba đem hết mọi nguồn lực của Tần thị giúp con tìm Xu Xu có được không? Nhất là giám sát xung quanh nhà trẻ, nhất định phải kiểm tra kỹ, còn có bên Lăng Mặc Hàn cũng phải theo dõi anh ta."

Nếu như Xu Xu đang ở bên cạnh Lăng Mặc Hàn, cô cũng không lo lắng như vậy, chỉ sợ anh ta giao con bé cho người đó, Tần San liền không dám nghĩ tới.



Cho dù là mò kim đáy biển, cô cũng nhất định tìm ra con gái của mình.

Ba Tần rất nhanh liền đồng ý, nhanh chóng cầm điện thoại lên phân phó, sau đó trấn an Tần San: "Ba đa cho người bắt đầu đi tìm con bé."

Khi nghe tin ba Tân đã xuất nhân lực đi tìm Xu Xu, Tần San dần cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng tâm trí cô không ngừng suy nghĩ về những địa điểm mà cô có thể tìm Xu Xu.

"San San, con đừng tự mình đi ra ngoài tìm, chúng ta ở trong nhà chờ tin tức, khẳng định sẽ có tin tốt." - Ba Tần cũng có chút khẩn trương, ông lo lắng cho cháu ngoại, nhưng lại càng lo cho con gái, làm chủ của gia đình, ông không thể ngã xuống vào lúc này.

Tần San cũng không muốn ba mẹ lo lắng, đành phải gật đầu, nắm góc áo thật chặt, nhìn như trấn tĩnh ngồi trên ghế sô pha chờ đợi.

Trong lòng bàn tay đều dùng sức bóp mạnh thành dấu móng tay, nhưng cô chẳng có cảm giác đau, cả người giống như chết lặng, lúc này chỉ có chuông điện thoại mới có khả năng kéo lại tinh thần của cô tỉnh lại.

Hai giờ trôi qua, không ngừng có những tin tức truyền đến, nhưng đều là những tin tức không có gì quan trọng.

Bên ngoài trời tối dần, cô vẫn không có nhận được bất cứ tin tức nào của Xu Xu.

Mẹ Tần không chịu nổi áp lực này nhưng lại sợ con gái đang lo lắng cho cháu ngoại nhìn thấy bà suy sụp, lén chạy vào trong phòng khóc một trận, sau đó điều chỉnh lại cảm xúc mới đi ra ngoài, tiếp tục bình tĩnh chờ đợi.

Đêm ngày càng dài, ba Tần đứng ngồi không yên, không quên an ủi vợ con: "Đừng lo, San San, con đi nghỉ trước đi, điều tra giám sát cần thời gian rất dài, nói không chừng lúc con tỉnh dậy liền có tin tức của Xu Xu."

Trái tim Tần San căng thẳng, bắt đầu suy nghĩ miên man. Gia đình cô trước giờ chưa bao giờ làm việc trái lương tâm, ông trời sẽ không phải là không có mắt, đem tai họa rơi lên người gia đình cô.

Cô lại nghĩ đến, hôn nhân cùng Lăng Mặc Hàn ép buộc cùng chung sống, ngay cả con cái cũng tính kế mới có được, chẳng lẽ ông trời chính là đến cướp đi thứ vốn không thuộc về cô?